Trong một toà biệt phủ mang kiến trúc tân cổ điển.

Thân hình già nua của vị Hồng y bước trên tấm thảm đỏ xa hoa của từng bậc thang nối thẳng lên tầng ba.

Ông lão có tuổi tác cận kề 70 này tên là Archibald, thuộc Hồng y đoàn, là một trong những cao tầng nổi tiếng của Thánh Quốc. Nhưng hiện tại nơi đây không phải là Thánh Quốc, và sự xuất hiện của toà biệt phủ này vẫn còn là một ẩn số.

Vị Hồng y Archibald đi trên tầng ba, điều khá kỳ lạ là ở đây vắng lặng không một bóng người, chỉ cần nghiêng đầu xuyên thấu qua ô cửa sổ bên ngoài, rất dễ dàng phát hiện xung quanh chính là rừng rậm bát ngát.

Qủa thật thì đây là một căn biệt thự xa hoa được xây dựng nằm giữa một khu rừng nào đó. Có thể nguyên nhân chủ nhân của toà biệt phủ này là kẻ có tính cách cổ quái, thích sự yên tĩnh, hoặc đơn giản rằng chủ nhân của nơi này không muốn bất kỳ ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Archibald đưa tay nhẹ nhàng gõ vài ba lần lên cánh cửa được làm từ gỗ purple heart, một loại gỗ được sản xuất từ loại cây trong rừng nhiệt đới.

Bên trong căn phòng không hề có âm thanh đáp lại, khuôn mặt già nua của vị Hồng y không chút nào hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, ví như mặt hồ không bị lây động bởi ngoại vật. Tiếp theo thì đẩy cửa bước vào, cử động quen thuộc giống như bản thân không phải lần đầu tiếp xúc với nơi đây.

Ngay lập tức, cơ thể Archibald bị bao trùm trong sự tối tăm của căn phòng không một ánh nến. Nhưng nhờ vào thị lực kinh người, vị Hồng y không chút khó khăn khi nhìn thấy có người đang lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế bành có kiểu dáng hoàng gia.

Chiếc ghế được đặt quay lưng về phía cửa, nhưng lại đối diện với khung cửa sổ pha lê rộng lớn cùng khung cảnh tĩnh mịch nhìn ra khu rừng thăm thẳm.

Archibald không chút hứng thú với khung cảnh bên ngoài, ánh mắt già nua của vị Hồng y nổi tiếng vẫn luôn một mực tập trung lên chiếc ghế, nơi có cánh tay đang lặng lẽ thò ra, nắm lấy cốc rượu trái cây được đặt trên chiếc bàn ba chân ở bên cạnh.

“Thủ lĩnh!”

Vị Hồng y này mở miệng, khó đè nén nổi sự tưởng niệm trong lòng.

“...Archibald?”

Âm thanh đáp lại từ chủ nhân của tòa biệt phủ như thể được phát ra từ một cỗ máy rỉ sét, kèm theo chút ngạc nhiên nhưng không ẩn chứa quá nhiều niềm nở.

Cánh tay nâng lên cốc rượu, kẻ ngồi trên ghế uống một ngụm rồi chậm rãi thả lại trên bàn.

Vị Hồng y nhẹ nhàng đi tới từ phía sau, khi cách chiếc ghế chỉ còn 2m thì dừng lại bước chân.

“Ba năm rồi nhỉ? Kể từ khi ngươi được trọng dụng và vinh thăng tước vị Hồng y. Tiếc rằng ta lại chẳng thể tiến thêm được một bước, cứ thế này tổ chức cũng sẽ lụi bại mất thôi, ngươi có nghĩ vậy không?” Kẻ trong căn phòng không quay đầu lại cứ thế ngồi trên ghế thản nhiên cười nói, giống như đang than vãn, cũng giống như đang cười nhạo chính mình.

“Không đâu ngài Gwyn, thân thể của ngài cũng tương tự như kỹ năng ngài sở hữu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ lụi tàn, lục địa rồi cũng sẽ được thống nhất, khi ấy ngài chân chính là Chúa tể vùng đất đại ngàn này.”

“Ha ha, Archibald. Ngươi đừng dùng lời hoa mỹ để an ủi ta, ta biết rất rõ tình trạng của mình. Ta có thể đối kháng với bất kỳ lực lượng nào, nhưng duy nhất sinh mệnh là ta không thể chống cự lại được, cho đến lúc này.”

“Vậy ngài cam tâm tình nguyện sao?”

“Không cam tâm thì phải làm sao đây? Liệu có thể thây đổi được số phận?... Ta vẫn đang chấp nhận và sống chung với điều đó.”

“Vậy còn kế hoạch của chúng ta? Chẳng lẽ ngài từ bỏ mục đích ban đầu khi xâm nhập vào Thánh Quốc?” Vị Hồng y có chút hụt hẫng, nhưng không hề cảm thấy thất vọng.

Kẻ tên là Gwyn bình thản thưởng thức từng ngụm rượu, nhắm mắt im lặng cảm nhận dư vị trên đầu lưỡi để lại sự im ắng quanh quẩn trong căn phòng một lúc lâu, sau đó không nhanh không chậm trả lời: “Nếu từ bỏ, ta đã triệu tập ngươi trở về. Dù biết rằng không chút khả quan, nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng, liệu ai sẽ chịu từ bỏ?”

“Phải vậy, ngài Gwyn...”

“Ngươi vượt cả chặng đường xa xôi chỉ để chứng thực điều này sao, trưởng lão Archibald? Trở thành Hồng y của Thánh Chủ, không phải là công việc bận rộn?”

“Xin đừng trêu ghẹo, ngài Gwyn. Thuộc hạ có hai tin tức cấp bách cần báo cáo, may mắn có công việc ở Đế Quốc Helga nên mới trực tiếp đến đây thây vì đưa tin.”

Nghe thấy điều này, Gwyn có thể cảm nhận được thân hình Archibald đang khe khẽ run rẩy. Dù muốn hay không, bất kỳ một động tác nhỏ nào của Archibald, hoặc bất kỳ ai Gwyn đều có thể cảm ứng được.

Trưởng lão Archibald, đây chính là một trong những trưởng lão quyền uy nhất Thế giới ngầm. Dù bề ngoài trông khá hài hòa và vô hại, nhưng đích thực địa vị và level của ông ta cực cao, vượt mặt Vam Cleopatra. Không chỉ vậy còn là bề tôi trung thành của Gwyn, vị thủ lĩnh tối cao này.

Chính vì lẽ đó, Archibald mới được tin tưởng hoàn toàn khi Gwyn giao phó nhiệm vụ nội gián vào Thánh Quốc, và đã thành công.

Gwyn không đáp lại, thân hình chìm trong căn phòng tối om, đôi mắt từ đầu tới cuối đều duy trì tư thế ngồi nhìn ra rừng rậm bên ngoài.

Archibald tự giác nói ra: “Cách đây hai ngày trước, Thánh Quốc nhận được tin tức từ căn cứ bí mật tại Ma Giới. Luyện Ngục Môn — Cánh cổng được cho là Địa Ngục Môn đã từng triệu hồi ra Undead Titan, sinh vật từ cõi chết của Chúa Tể Ma Giới bỗng nhiên có dấu hiệu bất thường.”

“Bất thường? Ý ngươi là sao?” Nhịp tim Gwyn đập nhanh hơn một nhịp, tin tức này quả thật có chút bất ngờ.

“Thuộc hạ không rõ ràng, theo tin tức báo cáo thì cánh cổng liên tục rung lắc, trong ba ngày trở lại đây thì báo cáo đưa về đã là lần thứ năm. Bên trong Ma Giới lại đang đồn rằng vị Chúa tể hiện thời đã thành công nắm giữ được cánh cổng, các chủng tộc khắp nơi trong Ma Giới đều đang vui mừng.”

“... Không đùa chứ? Cha của ‘hắn’ đều thất bại trong việc kiểm soát cổng, ‘hắn’ làm được sao?” Giọng điệu Gwyn có chút nghi ngờ, không những vậy còn kèm theo chút khinh thường, nếu Địa Ngục Môn dễ dàng nắm giữ đến thế thì Chúa Tể đời trước đã không ‘ngã chỏng vó’ trên Thần Giới.

Tất cả mọi người đều biết, Địa Ngục Môn là kỹ năng được tạo ra bởi Chúa Tể Ma Giới đầu tiên, kẻ đến sau chỉ được coi là tạm thời tiếp quản ngai vàng.

Vậy nên, kẻ thứ nhất không khác nào vị Thần của vùng đất ấy, kẻ thống trị cái chết và có thể ban tặng sự vĩnh hằng từ tro tàn.

Sự vĩnh sinh của cây Thánh Mẫu mà Gwyn đang theo đuổi tính là gì. Nếu có thể, Gwyn càng mong mỏi được trao tặng sự bất diệt từ vị Thần đại diện cho cái ác này, cho dù vĩnh viễn phải trở thành nô lệ thì đây cũng là vinh dự.

Nhưng rõ ràng điều đó là không thể.

“Cứ để Thánh Quốc lo âu đi Archibald. Đây không phải điều chúng ta cần bận tâm. Level trên 1000 vĩnh viễn không thể đặt chân qua vùng thứ nguyên được.”

Giọng điệu bình tĩnh của Gwyn vang lên vào tai vị Hồng y này. Đứng ở đằng sau, Archibald không thể nhìn thấy được nét mặt của vị thủ lĩnh tối cao trong lòng ông ta.

Nói thì nói như vậy, đến tận bây giờ Gwyn vẫn cảm thấy rất khó hiểu, lý do vì sao mà kẻ được cho là Thần của Ma Giới có thể đặt chân được lên lục địa này vẫn còn là ẩn số.

Liên quan tới kết giới.

Gwyn biết một bí mật mà bản thân chưa từng thổ lộ với bất kỳ ai, ở thời điểm ban sơ khi chính mình đạt được ‘cổ vật’ từ I. Bên cạnh còn để lại một cổ văn, đúng hơn là các dòng chữ cổ đại được in khắc trên một trang sách bằng đá.

Phải mất rất lâu Gwyn mới giải mã được vài câu nói trên đó.

Trên thế giới liệu rằng có vị Thần tối cao nào đó sao?

Ắt hẳn có, Gwyn nghĩ vậy.

Có lẽ là một thực thể vô thượng nào đó đã tạo ra kết giới, lập ra quy tắc.

Chỉ có vài câu lẻ tẻ mà Gwyn hiểu nôn na đại khái từ văn tự cổ.

Khởi động kỷ nguyên.

Đưa thế giới vào quỹ đạo.

Còn có câu nói mà Gwyn ấn tượng khó quên nữa...

Là hắn nhưng không phải là hắn — Có Thiện có Ác và có cả Khải Huyền.

Những lời sấm truyền này mãi cho tới bây giờ Gwyn vẫn không cách nào hiểu rõ.

Thiện, Ác, Khải Huyền.

Theo tư duy của Gwyn, những lập luận này có thể hiểu ra với nhiều nghĩa rất rộng.

Có thể là ba tính cách nào đó tượng trưng cho câu nói ấy.

Cũng có thể là ba thực thể riêng biệt.

Mà ngược lại theo như câu nói — hắn nhưng không phải là hắn.

Có vẻ giống như kẻ nào đó sở hữu lẫn ba tính cách trái biệt biết đâu chừng.

Nhưng Khải Huyền, thật sai lầm khi hiểu nó như một tính cách của ai đó.

Hiển nhiên rằng không phải.

Nếu cho đấy như một ‘ngày’ hoặc ‘thời điểm’ nào đó thì có vẻ lại xung đột với Thiện và Ác được nhắc tới trong câu nói.

Vậy rốt cuộc thì đó là gì?

Chẳng lẽ Khải Huyền —  tên bắt đầu của một tồn tại nào đấy?

Còn Thiện và Ác, chỉ là sự cân bằng cho một thực thể tối thượng?

Khi Khải Huyền xuất hiện, thì điều gì sẽ xảy ra? Hay nó vốn dĩ đã từng xảy ra rồi, vậy nên cổ văn mới phục khắc lại?

Thật khó hiểu, Gwyn gõ lên trán, vung sạch mọi thứ ra khỏi đầu, cầm lấy cốc rượu như muốn cố ép bản thân vào cơn say. Mà, với một kẻ nắm giữ khả năng ‘hồi phục trạng thái tức thì’ thì điều đấy là vô nghĩa.

“Đó không phải tin tức duy nhất mà thuộc hạ muốn cho ngài hay, thông tin tiếp theo sau đây có thể khiến ngài cảm thấy bất ngờ. Khi vừa biết được điều này, thuộc hạ đã rất rung động!” Archibald hít thở sâu rồi nói ra.

“Huh? Còn có chuyện quan trọng hơn?” Gwyn hoàn toàn ngoài ý muốn, có thể nhìn thấy tay trái đang cầm chiếc cốc cũng khựng lại trên không trung.

“Vào buổi tối của ngày hôm qua... Á Thần thức tỉnh, chỉ để lại vỏn vẹn một câu nói rồi tiếp tục ngủ say.” Thân hình Archibald khẽ run run, đề cập tới tin tức này ông ta đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh.

Archibald tiếp tục nhanh chóng trình bày: “Á Thần nhìn về hướng phương Nam với biểu hiện miên man, nói rằng bản thân cảm ứng được hơi thở của ‘Thần’, vị trí đại khái thì không biết được!”

Chiếc cốc rời khỏi tay Gwyn và rơi thẳng xuống sàn nhà làm cho rượu văng tung tóe khắp nơi.

Gwyn không quan tâm đến điều đó, bản thân đứng phắt dậy quay người nhìn chăm chú vào Archibald.

Trong bóng tối, thân hình của vị thủ lĩnh tối cao này vô cùng to lớn, ông ta y hệt con quái thú khát máu với đôi mắt đầy đáng sợ.

Như một con cự long ưỡn mình dậy, lột bỏ đi sự lười biếng trên người.

Vị Hồng y của Thánh Quốc ngay lập tức cảm nhận được sự ớn lạnh và cuồng bạo ập lên người như một cơn sóng đánh thẳng vào chính mình.

Cảm giác thật dữ dội.

Bất tri bất giác Archibald bị nguồn lực lượng vô hình đẩy lùi lại vài bước chật vật.

“Ngươi biết điều này nghênh đón cho điều gì chứ? Hy vọng rằng đây là sai, kể cả cho dù đúng, hãy hy vọng rằng đừng quá lâu!” Gwyn cố áp chế nội tâm không ổn định của mình.

Á Thần, nửa dòng máu đang chảy trong người thuộc về Thần Tộc, vậy nên ‘Thần’ trong miệng được nhắc tới ở đây đã vô cùng rõ ràng.

Sau hàng ngàn năm dài đằng đẵng...

Gwyn mệt mỏi quay người ngồi trở lại vào ghế, đưa mắt nhìn ra xa xăm.

Hết Ma Giới, và giờ là kẻ đứng đầu Thần Giới giáng thế, rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trên lục địa vậy?

“Archibald, ta muốn tạm thời rời đi một thời gian.” Ngữ điệu Gwyn bình tĩnh nhưng tràn đầy kiên nghị.

“Sao cơ, thủ lĩnh? Ngài...” Archibald kinh ngạc.

Gwyn phất tay: “Trưởng lão, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Trùng hợp là ta đang có ý định tiến về phương Nam, ta muốn thử làm một giao kèo với ‘Thần thụ’, không thể bất động mãi được, dù chỉ là một cơ hội mong manh vẫn phải cố, đúng chứ? Ta không chối bỏ việc bản thân đã rất suy nhược, nhưng ta không yếu tới mức chẳng còn đủ sức cho vài trận chiến nữa...”

Nhắc đến phương Nam, Gwyn chợt nghĩ đến Vam Cleopatra cũng đang ở đấy.

Chắc hẳn buổi đấu giá cũng nên kết thúc viên mãn từ lâu.

Hy vọng Vam Cleopatra đừng vì kỹ năng Long Ngâm mà khai chiến với Long Tộc.

Rất lâu sau, Hồng y Archibald rời khỏi biệt thự, leo lên cỗ xe ngựa và lên đường trở về Thánh Quốc.

Trên bầu trời của khu rừng này, không hề tồn tại bất kỳ một ngôi sao nào. Không chỉ mỗi hôm nay, mà bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông những ngôi sao cũng chưa từng xuất hiện qua một lần.

Bởi khu rừng rậm này, là khu vực thuộc tầng cuối cùng trong Dungeon.

Đây cũng là căn cứ bí mật của tổ chức khét tiếng nhất trên lục địa.

Mọi kết cấu đều tương đồng như Dungeon Gen đã tới, cả hai là Dungeon cấp thấp, cảnh vật giống nhau đến lạ kỳ.

Hơn một triệu năm ngàn người, mọi thành viên đều được phân tán và rải rác khắp mọi ngóc ngách ở mỗi tầng của Dungeon.

Năm bước một cương vị, mười bước một trạm gác. Cực kỳ nghiêm ngặt.

Quái vật không hề có cơ hội tồn tại được trong ‘ngôi nhà’ này, mỗi lần hồi sinh, chúng đều sẽ bị giải quyết ngay lập tức sau khi vừa xuất hiện.