Editor: Sênh Ca

Bách Nhạc Môn quản giáo nghiêm khắc, muốn làm vũ nữ đều phải có chứng nhận khiêu vũ. Vũ trường mặc dù không cho phép vũ nữ bồi ngủ khách nhân, nhưng nếu vũ nữ lén lút tiếp khách, vũ trường cũng sẽ không quản. Lý Mẫn Nhi làm việc ở đây gần một năm, nhưng vẫn luôn không vượt quá giới hạn cuối cùng. Cũng chính lúc ấy, Lý mẫu buộc cô phải kiếm thêm tiền để em trai mua sách, Lý Mẫn Nhi vạn bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn bước lên con đường tiếp khách. Mà đây cũng chính là lí do em trai Lý Ngọc Phong ghét bỏ cô, nói cô bại hoại gia phong, lại không nghĩ đến người chị như cô làm vậy là vì ai.

"Nga, vậy mẹ bảo dì Từ làm đi." Thất Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý mẫu, khóe miệng nhếch lên cười cười.

"Vậy con còn tiền không? Muốn dì Từ làm việc cũng cần chút tiền." Lý mẫu nghiêng mắt nhìn về phía túi tiền lộ ra hơn phân nửa của Thất Nguyệt, giọng điệu cổ quái. Bà biết cô còn chút tiền, muốn moi hết của cô.

"Nếu mẹ muốn người ta làm việc mà không có tiền để trả. Vậy để tôi xem... ừm... Dù sao em trai đi học hay không đều không liên quan đến tôi, hay là sớm nghỉ học kiếm việc làm, lúc ấy mình tôi nuôi cả cái nhà này cũng không còn khổ cực nữa." Thất Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt, ẩn ẩn không kiên nhẫn.

"Ha hả... mẹ người còn chút tiền sót lại chưa tiêu, hẳn là đủ. Mình con làm việc kiếm tiền là tốt rồi. Tuổi con còn trẻ, làm nhiều kiếm thêm chút tiền nữa, mẹ cho phép con tự tích cóp, sau này liền lấy đó làm của hồi môn." Lý mẫu thấy Thất Nguyệt như vậy, liền nhanh chóng tìm cách trấn an.

"Mẹ ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ." Thất Nguyệt không kiên nhẫn đuổi người.

Lý mẫu thấy mục đích đã đạt được, cũng không có ý định lưu lại, liền đứng dậy lập tức rời đi.

"Khoan đã."

Lý mẫu nhanh chóng dừng lại, cười thầm trong bụng, quả nhiên Mẫn nhi vẫn mềm lòng, tính đưa tiền cho bà? Nếu không nó kêu bà làm gì?

"Mẹ đem hai bộ quần áo của Lý Dược Nhi đến đây, tôi muốn mặc." Thất Nguyệt nửa điểm cũng không khách khí, nói ra yêu cầu của bản thân.

Lý mẫu ngẩn người, sau đó tức khí đến mức mặt đỏ bừng, "Sao mày có thể tranh giành quần áo với em gái mình? Có còn ra dáng chị cả không? Quần áo của mày nhiều như vậy, Dược Nhi chỉ mới may hai bộ, còn chưa kịp mặc, mày lấy mặc rồi con bé sẽ khổ sở, đau lòng."

"Tôi mặc kệ nó có khổ sở hay không, mỗi một thứ trên người nó đều là tôi kiếm, tiền may quần áo cũng là tiền trong túi tôi, sao có thể coi là tranh giành. Mẹ xem như thế nào rồi làm đi. Nếu không mang quần áo tới đây thì để Lý Ngọc Phong nghỉ học đi bán báo đi." Nguyên chủ luôn khách khí với đám người này, dùng tiền của cô còn dám phát cáu với cô. Vậy để cô thu thập bọn họ.

"Được, được lắm! Bây giờ mày giỏi rồi, mẹ đẻ cũng không để vào mắt." Lý mẫu tức đến phát khóc, bắt đầu lấy khăn tay chấm nước mắt.

Nếu là nguyên chủ thì đã sớm tự trách chịu thua, nhưng hiện tại, trong thân thể này là Thất Nguyệt, cho dù bây giờ Lý mẫu có chết trước mặt cô, cô cũng có thể thoải mái bước qua, huống chi bây giờ mới chỉ có tí nước mắt.

Thấy Thất Nguyệt không thèm để ý đến mình, Lý mẫu chỉ có thể ngượng ngùng quay đầu đi mất.

Một lúc sau, trong viện truyền đến tiếng khóc của Lý Dược Nhi, cùng tiếng mắng chửi của Lý Ngọc Phong. Hắn hùng hổ lao đến, tính tìm Thất Nguyệt tính sổ, nhưng Lý mẫu vừa nghĩ đến ngày hôm qua cơ thể hắn còn mệt mỏi, liền sống chết ngăn cản không cho hắn đi gây chuyện.

Qua một lúc, cả viện đều an tĩnh lại. Lúc này, cửa phòng Thất Nguyệt truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó có người đẩy cửa vào, là Lý Dược Nhi mang quần áo đến.

Lý Dược Nhi lớn lên không xinh đẹp như Lý Mẫn Nhi, nhưng đổi lại cô có vẻ đẹp thanh thuần, làn da trắng hồng mềm mại. Không giống nguyên chủ ngày đêm lao lực quá độ, vất vả cực nhọc, tẩy sạch lớp phấn trang điểm liền lộ ra khuôn mặt xanh xao vàng vọt như sáp nến. Lý Dược Nhi nâng lên đôi mắt to tròn ngập nước, thập phần ủy khuất, trông giống như một tiểu bạch thỏ chọc người yêu thích. (Bọn kĩ nữ tâm cơ đâu đâu cũng có, lại thêm một mầm non xấu mọc ra một cây bạch liên hoa.)

"Chị, chị đừng chọc mẹ tức giận, mẹ khóc rất thương tâm. Em không biết chị gặp phải chuyện gì, vì sao lại về nhà trút hết toàn bộ lên người nhà? Có chuyện gì chị có thể nói với em, em sẽ giúp chị." Lý Dược Nhi đặt quần áo trên giường, cẩn thận nói. Ánh mắt vẫn không rời khỏi hai bộ quần áo.

"Ha... Em có thể giúp chị?" Thất Nguyệt nhìn Lý Dược Nhi, cười châm chọc.

"Đúng vậy, chị nói đi, em giúp chị!" Lý Dược Nhi vội vàng trả lời.

"Vậy đi vũ trường tiếp khách với tôi đi, hai người làm sẽ kiếm được nhiều hơn, tôi cũng không cần phải rời sân khấu đi bồi ngủ cho khách để kiếm tiền đóng học cho Lý Ngọc Phong."

Lý Dược Nhi vừa nghe được lời Thất Nguyệt liền tức giận đỏ bừng mặt, nước mắt chảy ra, khuôn mặt trắng như ngọc, trông thật đáng thương.

"Chị, sao chị có thể nói như vậy? Sao chị lại có thể... có thể bắt em đi làm chuyện đáng xấu hổ như thế?"

"Vừa nói đến liền không làm được? Từng đồng cô tiêu đều là tôi không biết xấu hổ kiếm được. Mỗi một bộ quần áo cũng đều là tôi bồi người khác khiêu vũ để đổi lấy! Không biết xấu hổ? Vậy cởi quần áo ra cho tôi." Thất Nguyệt lạnh giọng quát. Cô sẽ thay nguyên chủ hỏi cái Tiểu-Bạch-Hoa này, nếu không có người chị không biết xấu hổ như cô, nó làm sao có thể thoải mái sống qua ngày.

"Chị... chị... chị... quả nhiên giống như lời Phong nhi nói. Chính là... là..." Lý Dược Nhi đỏ bừng mặt, không nói lên lời.

"Tiện nhân, phải không?" Thất Nguyệt ôm bả vai, nhìn Lý Dược Nhi nói.

"Chị là đồ không biết xấu hổ!!" Lý Dược Nhi xoay người khóc lóc chạy ra, không được bao lâu liền nghe thấy âm thanh rít gào của Lý Ngọc Phong.

Thất Nguyệt căn bản không thèm quan tâm ầm ĩ bên ngoài, hừ nhẹ, cầm lấy quần áo Lý Dược Nhi đem đến, quan sát từ trên xuống dưới.

Lý mẫu chọn vải may rất tốt, may cũng rất đẹp. Áo trên màu vàng nhạt, bên trên là viền hoa màu trắng đang rất thịnh hành, góc áo được tỉ mỉ thêu hình con bướm đang bay, nhìn xa trông sống động như thật. Bên dưới là váy xanh đen xếp li xòe ra từ eo, làm lộ ra vòng eo tinh tế.

Editor: Váng trắng? Xanh đen? -...- có phải cái màu chán đời gây rối loạn thị giác mà t đang nghĩ đến k?

Lý Dược Nhi chỉ nhỏ hơn Lý Mẫn Nhi hai tuổi (có sự chênh lệch so với chương trước, hoàn toàn là tác giả bị nhầm nhẹ nhé), mặc dù thân hình nhỏ nhắn, nhưng Lý mẫu sợ con gái đang tuổi trưởng thành, không bao lâu liền không mặc vừa nên may quần áo đều to rộng hơn một chút, vừa vặn phù hợp với số đo của Thất Nguyệt.

Từ sau khi đi làm vũ nữ, đồng phục học sinh của Lý Mẫn Nhi đã không thể mặc nữa.

Thất Nguyệt nhìn chính mình trong gương, nguyên bản sắc mặt tái nhợt, sau khi thay đổi quần áo lại trông có vẻ điềm đạm đáng yêu. Sau đó, cô ngồi xuống, đem mái tóc dài thẳng tết thành hai bím tóc, ngay lập tức biến thành hình tượng nữ sinh đang thịnh hành.

Cô giống như một tá giả*, xóa sạch khí chất phong trần của bản thân, thay vào đó là vẻ xinh đẹp khả ái vạn phần.

[*] tá giả: tá (借) tức vay, mượn, lợi dụng; giả (者) đại từ được dùng để chỉ người. Tá giả là người mượn hoặc lợi dụng một thứ gì đó để che dấu một thứ của bản thân, có thể là ngoại hình, đồ vật, thậm chí là ý nghĩ.

Đến giờ đi làm, Thất Nguyệt mở cửa ra ngoài, không nghĩ tới lại nhìn thấy Lý Ngọc Phong đứng ngoài sân, đôi mắt đỏ bừng dán chặt vào cửa phòng của cô. Vừa nhìn thấy Thất Nguyệt, trên mặt hắn lập tức lộ ra biểu tình dự tợn, gắt gao nắm chặt nắm đấm, hai mắt u ám nhìn chằm chặp cô.

"Lý Mẫn Nhi, đứng có vội đắc ý, những đồng tiền dơ bẩn đó của cô sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại." Thất Nguyệt vừa đi tới cửa, Lý Ngọc Phong ở phía sau liền hô lên.

"Chờ đến lúc kiếm được tiền rồi hẵng nói." Thất Nguyệt chẳng thèm dừng bước, khinh thường nói.

Nhà cô cách Bách Nhạc Môn không xa, lúc ra khỏi cửa trời vẫn còn sớm. Thất Nguyệt nghĩ nghĩ, quyết định chậm rãi đi bộ từ nhà đến vũ trường.

Đi chưa được bao lâu liền thấy phía trước huyên náo ầm ĩ, một đám người vây xem náo nhiệt chung một chỗ. Phong Thất Nguyệt tò mò đi đến, thấy một người ngoại quốc đang lôi kéo phu xe, miệng nói không ngừng, nhưng phu xe lại chẳng hiểu gì, chỉ có thể khom lưng, vẻ mặt cung kính, có chút bất đắc dĩ. Người đến vây xem ồn ào bàn tán, người ngoại quốc càng thêm quẫn bách mà chẳng biết phải làm sao.