Editor: Tiểu Hy Hy

#Tiếu: phúc lợi đầu năm đây~

Trương Vũ hoàn toàn thành thật, mới đầu hắn còn cảm thấy thế quái nào mà dấu vết tinh thần có thể lợi hại vậy được, vì thế nửa đường muốn tìm cách chạy trốn. Nhưng kết cục chính là, hắn bị bánh bao nhỏ quất mạnh mấy roi. Càng thêm bi thảm chính là, mỗi lần đánh xong bánh bao nhỏ lại dùng thuật chữa trị, trị xong lại tiếp tục tiễn hắn lên đường.

Trương Vũ ngẩng đầu nhìn không trung một góc 45 độ, thở dài trong lòng: Cuộc sống như thể bị cưỡng gian, không thể phản kháng, chỉ có thể hưởng thụ!

Hắn càng bi thảm hơn ở chỗ, là bị cái bánh bao nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này "cưỡng gian" trong thời gian dài, ngay cả cơ hội đập chết bánh bao nhỏ cũng không có!

Một chiếc ô tô chạy vội trên mặt đường ngập bóng zombies, chở Trương Vũ lệ rơi đầy mặt cùng với Đường Đường vui vẻ như sóc con được cho ăn ngon, để lại một đám bụi mù trên đường đi đến căn cứ mà Thất Nguyệt muốn đi.

Tiểu Hoa sung sướng hét lên một tiếng, rốt cuộc tiểu ma vương cũng đi rồi, rốt cuộc không còn ai đánh hắn như bao cát nữa, ông đây tuyên bố, từ giờ ông sẽ là lão đại khu này!

------

Thất Nguyệt cũng không biết năng lực của con trai mình đã đạt tới trình độ có thể bắt cóc cả người chỉ đường, từ lúc ra khỏi cửa cô đã rất lo lắng. Vừa lo lắng Đường Đường ở nhà sẽ sợ hãi, vừa lo bánh bao nhỏ có khóc nhè không. Tuy cô không lo lắng cho an toàn của Đường Đường, nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh. Thất Nguyệt còn chưa kết hôn, nhưng đã có tấm lòng của một người mẹ.

Nhưng lần này cô chỉ có thể để bánh bao nhỏ ở nhà, bởi vì ngoại trừ lý do nhỏ là để cho Đường Đường tự lập, nguyên nhân hơn hết vẫn là Thất Nguyệt muốn tìm người nhà Đường Diệp, ngầm giải quyết trước một bước.

Nhưng mà, Thất Nguyệt không thể tưởng tượng nổi, con trai cô tới căn cứ còn sớm hơn cô một bước.

Thất Nguyệt chỉ ra cửa cách Đường Đường nửa ngày, Trương Vũ không biết Thất Nguyệt rời đi trong bao lâu, ý nghĩ duy nhất của hắn bây giờ là phải nhanh chóng giao thằng quỷ nhỏ này cho mẹ nó, nếu có thể thì cáo trạng chút, vậy thì càng hoàn mỹ.

Trương Vũ thường xuyên đi bộ ở gần đây, đương nhiên hắn biết đường nào là đường tắt, mà tuy rằng Thất Nguyệt đã từng đọc tư liệu về mạt thế trong quá khứ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là lý luận suông, đây là lần đầu tiên cô tới căn cứ, thứ duy nhất cô biết là phương hướng đại khái.

Căn cứ Thất Nguyệt muốn đi là một căn cứ tầm cỡ ở phía Bắc, đây là lúc trước cô từng hỏi thăm, cô đã mua bản đồ hồi trước mạt thế, vốn dĩ cảm thấy việc này không thành vấn đề, vốn dĩ cô vô cùng tự tin, nhưng những con đường sau mạt thế đều đã đổ nát, rất nhiều cầu cống cũng bị sập. Đầu năm nay, zombies khắp chốn, con người cứ như sinh vật hi hữu, ngay cả một người để hỏi đường cũng không có, Thất Nguyệt lái xe dạo khắp nơi, cuối cùng xe hết xăng, chỉ có thể đi bộ.

Một ngày sau, Thất Nguyệt đứng giữa một mảnh phế tích, nước mắt lăn dài, cô thật ưu thương, phải làm sao đây? Đây là đâu?

Đối lập với Thất Nguyệt đã lạc đường, Đường Đường bên này có thể nói là vô cùng thuận lợi, có Trương Vũ lái xe, bánh bao nhỏ áp trận, chỉ trong một ngày xe ngắn ngủi, Đường Đường và Trương Vũ đã tới căn cứ.

Vị trí hiện tại của Thất Nguyệt là thành phố F ban đầu, nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất khi mạt thế ập tới. Bây giờ thành phố F có thể nói là một ổ zombies, cũng bởi vì nguyên nhân này, vật tư ở nơi này gần như chưa bị thu thập.

Tiểu đội Long Chiến là tiểu đội đứng thứ hai trong căn cứ, đội trưởng của bọn họ là một dị năng giả hệ lôi cấp 3, là người kiêu ngạo tự phụ, vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện lúc nào cũng đứng thứ hai, cũng chính vì vậy, hắn định bí quá hoá liều, đi tới thành phố F một chuyến, đại đa số người trong đội ngũ đều phản đối, nhưng đội trưởng cứ khư khư cố chấp, cuối cùng vẫn tới nơi này.

Khi bọn họ vừa tới nơi này thì phát hiện, số lượng zombies cũng không nhiều như trong tưởng tượng, mọi người vui mừng quá đỗi, bắt đầu vừa giết zombies vừa thu thập vật tư, nhưng không bao lâu sau khi đến trung tâm thành phố, bọn họ đã hiểu tại sao zombies lại ít hơn trong tưởng tượng của bọn họ rồi, bởi vì, nơi này có một con zombie đã tiến hóa đến hệ tinh thần cấp 4.

Sau khi zombies thăng lên cấp 3 thì đã bắt đầu có nhận thức, chúng nó không cần phải ăn nhân loại cấp thấp, mà là cần ăn cầu năng lượng của dị năng giả hoặc ăn tinh thạch của các zombies khác để tiến hành tiến hóa.

Cấp cao nhất trong tiểu đội Long Chiến chính là đội trưởng cấp 3, zombie cấp 4 đối với hắn mà nói là áp chế hoàn toàn, chỉ mới vài hiệp đã bị moi cầu năng lượng ăn mất.

Cấp bậc của zombies vô cùng rõ ràng, zombies cấp cao có thể khống chế zombies cấp thấp, mấy trăm người của tiểu đội Long Chiến đã bị bao vây, nhưng zombies cũng không ăn bọn họ, mà là lùa bọn họ tới một tòa nhà, nuôi như nuôi súc vật, mỗi ngày đều tới đây giết vài người.

Cầu năng lượng khác với tinh thạch, sau khi thoát ra khỏi thân thể thì không có thời gian bảo quản, mà sau khi zombies hấp thu cũng cần thời gian tiêu hóa. Tiểu đội Long Chiến bị vây khốn gần nửa tháng, sau đó bọn họ phát hiện, dưới sự áp chế mỗi ngày của zombie hệ tinh thần, dị năng đã tiêu hao của bọn họ dù dùng cách nào cũng không bổ sung được, cả đám người từng phát vô số tín hiệu, nhưng không một ai tới nghĩ cách cứu viện bọn họ. Bọn họ thử ra bên ngoài phá vây, nhưng rất nhanh đã bị trấn áp lại, tiểu đội hơn trăm người, hiện tại chỉ còn lại mấy chục người, mọi người chìm vào vực sâu tuyệt vọng. Loại uy hiếp cái chết có thể ập tới bất kì lúc nào này khiến mọi người bắt đầu suy xét có nên tự sát tập thể hay không, như vậy cũng tốt hơn mỗi ngày chỉ biết chờ chết, đúng lúc này, Thất Nguyệt tới.

Thất Nguyệt rất bực bội, ghét nhất là lạc đường gì đó, đám zombies này còn đi ra quấy rối, sau khi Thất Nguyệt tiện tay giải quyết năm sáu con thì cau mày lau kiếm bằng mớ quần áo rách nát của chúng.

Thất Nguyệt moi tinh thạch từng con từng con, cùng lúc đó, cô cũng cảnh giác bốn phía.

"Ai! Người đẹp, cô tới để cứu viện sao?" Một giọng nam vang lên cách Thất Nguyệt không xa.

Thật ra Thất Nguyệt đã sớm biết phía sau có người, nhưng cô muốn nhìn thử xem đối phương muốn làm gì, dù sao gặp được người sống ở cái nơi như thế này cũng là một chuyện rất kỳ quái.

Thất Nguyệt quay đầu, thấy một người đàn ông bẩn thỉu tay ôm ít mì gói và nước đứng ở một góc tường, trên mặt người đàn ông này đã bẩn như người châu Phi luôn rồi, đôi mắt chằng chịt tơ máu, nếu không phải hắn có thể nói, nhất định Thất Nguyệt sẽ cho rằng hắn là một zombie.

"Không phải, tôi chỉ đi ngang qua thôi! Anh có biết đường đến một cái căn cứ màu đỏ đậm không, gần đây thôi thì phải?" Thất Nguyệt đánh giá thoáng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, dị năng giả cấp 2, không biết tại sao lại thành ra bộ dáng này, nhưng điều này không quan trọng với cô, cô chỉ muốn rời khỏi đây.

Người nọ nghe Thất Nguyệt nói vậy, ánh mắt ảm đạm xuống rõ rệt, sau đó suy sụp lắc lắc đầu nói "Không ra được, cô tới đây cũng là vận khí không tốt, đi theo tôi, trở về rồi nói!" Hắn vừa nói xong thì xoay người đi về hướng khác, bóng lưng lom khom, vô cùng suy sút.

Thất Nguyệt nhăn mi, sao lại không ra được? Cô không hiểu lắm, nhưng Thất Nguyệt cảm thấy vẫn nên đi theo, nguyên nhân chính là do cô không biết đường.

Cô theo người đàn ông đi vào trong, Thất Nguyệt phát hiện ra một chuyện rất lạ, dù trên đường bọn họ có gặp zombies, nhưng zombies cũng không công kích hai người.

Lát sau Thất Nguyệt hỏi "Tại sao những con zombies đó lại không công kích chúng ta?"

"À..." Người đàn ông khẽ cười khổ, sau đó dùng giọng phẫn nộ áp lực xen lẫn thống khổ nói "Bởi vì chúng ta đều là gà vịt do lão đại của bọn chúng nuôi, làm sao bọn chúng dám ăn! Lát nữa sẽ nói cô biết chút! Ai! Thật ra cô không biết thì tốt hơn, không biết thì sẽ dễ chịu hơn."

Hắn lắc đầu, thở dài, nhìn ánh tà dương đỏ như máu ở nơi xa, trong lòng tràn đầy bi phẫn, nỗi sợ hãi khi mạt thế ập tới, sau thì mạo hiểm khi chạy trốn, kiêu ngạo khi có được được dị năng, nỗi bi thương ngay lúc này đây, một chuỗi dài xuất hiện trong đầu, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, tiếp tục cúi đầu, dậm bước trên con đường lát đầy gạch ngói.