Cũng đã một tuần trôi qua kể từ khi cô gái kia đòi cướp Shinobu từ cậu, từ lúc đó cô ấy chẳng thèm tiếp cận cậu luôn, vậy cũng tốt cho cậu, dù sao thì cậu cũng phải lười nhớ tên ai đó mà mà không cần thiết lắm, cô ta là một ví dụ, thậm chí những cuộc trò chuyện xảy ra giữa cả hai, cô cũng chưa bao giờ xưng tên mình cả, nhưng do những lần giáo viên kêu tên lên giải bài tập, cậu cũng có đôi chút động lại tên cô ta bên trong não mình.


"Các em đã sẵn sàng chưa?"

Thấy biểu hiện của cả lớp là một biểu hiện đồng ý, người giáo viên nói tiếp.

"Bắt đầu !"

Đây là tiết thể dục, với mục đích là chạy 80m, khi tới đích thì hãy chạy ngược lại, mỗi lần chạy sẽ gồm 5 người.

Hiện tại cậu đang chạy cùng với Zin,Kaze,Nobura và học sinh được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra giấy, một cô gái với mái tóc trải dài màu tím, nó không phải là màu tím huyền bí, nó chỉ là một màu tím giản dị, một màu tím mộng mơ. Theo những gì cậu thấy thì cô chỉ trao đổi với một học sinh duy nhất trong lớp này, đó là cô gái có thể nói chuyện với tinh linh, còn lại thì cậu chẳng thấy cô nói chuyện với ai.

'Thể lực của cô rất yếu', cậu có thể nói vậy, mỗi lần tới tiết thể dục, cô chỉ toàn ngồi lại đọc sách cho đến khi bị giáo viên lôi ra thôi, dù đây là tuần đầu tiên học chính thức, thậm chí cậu cũng chẳng mấy quan tâm tới người khác, vậy tại sao cậu lại nói thể lực cô rất yếu? Là vì.

"ha.ha..."

Chạy chỉ mới 1/3 đoạn đường, mà cô đã thở gấp rồi, nếu có thể so sánh cô, thể lực cô ấy còn thua cả lớp D, mặc dù vậy, trong các lớp thực hành phép thuật, cô lại rất chăm chú để cố gắng đạt được thành quả mặc dù nói về phép thuật, thể chất, thực chiến, cô không bằng một ai trong lớp này cả, và cũng như trong lớp này không ai bằng cô về điểm số, trừ cậu nếu cậu dùng 70% khả năng của mình.

(note : main đang ở chế độ 10% man -> 50%man.)

"Ah.."

Quay lại chủ đề chính, cô gái đó đã té khi chỉ mới chạy được 1/2 đoạn đường phía trước, đúng như những gì cậu đoán thì liếc nhìn cô,  vì cậu vốn chạy phía trước và cách cô khoảng 10m, cậu cũng không phải là người tốt đến mức bỏ lượt chạy của mình mà quay trở lại giúp cô đâu.

Cả cô cũng không cần ai giúp đỡ cả, tự mình đứng dậy, cô tiếp tục chạy tiếp dù cho những người kia đã vượt qua mình và đang chạy về, thấy cô như vậy, trong cậu cũng đã bùng lên một sự tôn trọng dành cho cô, không, cậu đã tôn trọng cô ngay cả khi biết cô biết mình không có tài năng thực chiến gì nhưng vẫn vào đây dù cho có bị khinh thường đi nữa, dù vậy cô vẫn làm những gì cô tốt nhất, cô vẫn cố gắng cải thiện những gì cô dở tệ, cô đáng được cậu tôn trọng, Sakura Haru.

-------------------------------

Sakura Haru.

Tôi biết, mình không phải là một thiên tài ở một cái thế giới này, một cái thế giới mà thực chiến vẫn là một thứ gì đó quan trọng hơn so với những thứ khác, thế giới mà tôi sống thấy nó hòa bình vậy, nhưng thực chất là không, cha tôi đã nói với tôi gần.

---------Dù cho chúng ta có ký hiệp ước sẽ được dưới sự bảo hộ của Thánh Long, vẫn chưa chắc chắn rằng lũ Quỷ sẽ tấn công chúng ta, hãy lấy mẹ con làm ví dụ.

'Đó là những lời độc ác', tôi đã nghĩ vậy, tại sao cha tôi lại nói như vậy với một đứa nhóc chỉ mới tám tuổi chứ? Đó là vì mẹ tuổi đã bị lũ Quỷ đó giết, cha tôi đã nói cho tôi nghe sự thật này sau bao nhiêu lâu bảo với tôi rằng mẹ mình đã qua đời vì tai nạn.

Tôi đã khóc rất nhiều, một lượng thông tin vượt ngoài trí tưởng tượng đổ dồn vào một cô gái ngây thơ tám tuổi, tôi biết cha mình vì không muốn tôi sống mãi với một sự giả dối rằng mẹ mình bị tai nạn nên mới nói như vậy với tôi, nhưng tại sao lại là vào năm tám tuổi? Năm mà tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc ngây thơ?

----------Cha không còn nhiều thời gian..

Đó là lý do, lao động cực khổ, là một nông dân, ông đã cố gắng rất nhiều để có thể cho tôi những gì mình muốn, những quyển sách, những món đồ chơi.

Ông đã rất buồn khi biết rằng tôi không tài năng như mẹ mình, người đã cùng ông làm mạo hiểm gia, họ có những chuyến phiêu lưu rất tuyệt vời với nhau, cả hai đã nảy sinh tình cảm cũng từ những chuyến đi đó. 

Nhưng khi mẹ tôi chết sau khi hạ sinh ra tôi, ông đã từ bỏ nghề mạo hiểm gia của mình để nuôi nấng tôi, ông muốn tôi phải sống trong sự bảo bọc của ông vì tôi đã mất đi người mẹ của mình.

----------Con hãy nhận trâm cài này.. Nó là của mẹ con..

-----------Ta xin lỗi vì đã... không thể cứu được mẹ con..

-----------Ta xin lỗi vì đã... bỏ  rơi con..

Ông đã chết, chết trước mặt tôi, khi đôi mắt của ông nhắm lại, tôi vẫn thấy sự hối hận trên nét mặt đó. Tôi đã tự hỏi ông hối hận về điều gì? Về việc không cứu được vợ mình? Về việc không thể bảo vệ tôi tiếp tục nữa?

Tôi không trách ông, tôi đã khóc rất nhiều lúc đó, người thân duy nhất của tôi, người chịu che chở tôi mà không than vãn bất cứ điều gì, người sẵn sàng bảo vệ tôi, và là người thân của tôi, người mà tôi yêu quý nhất trên đời này, người mà tôi sẵn sàng mỉm cười, cũng là người đã nói rằng sẽ bảo vệ nụ cười của tôi.. đã chết.

Ông đã được những dân làng bên cạnh xây đắp ngôi mộ cho, mặc dù nó không quá cao sang, quyền quý, nhưng tôi vẫn rất cảm ơn họ. Thứ ông bỏ lại cho tôi chỉ là rất nhiều tiền và một cây trâm cài.

------------Con có đôi mắt giống với mẹ con.. Cả mái tóc cũng vậy.. Con luôn mạnh mẽ.. Mẹ con cũng vậy.. ta đã phải lòng mẹ con cũng bởi vì sự mạnh mẽ đó..

Tuy vậy, tôi chẳng thừa hưởng thêm tài năng thực chiến gì từ cả hai cả, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, đó là lúc mà tôi đã thức tỉnh được một khả năng, một khả năng mà một người phụ nữ tự nhận là Phù Thủy Lang Thang, tuy vậy, cô ấy trông chả giống Phù Thủy chút nào cả, Phù Thủy đáng lẽ phải cầm theo một quyển sách phép và một cây gậy phép mới đúng, vậy mà cô gái đó lại đang giữ một thanh kiếm trên lưng mình, mặc dù cô có đang cầm một cây chổi thật. Tôi không rõ nó có phải thanh kiếm hay không nữa do nó bị che lại bởi một tấm vải dày, tôi chỉ có thể nhìn từ bên ngoài mà nhận định nó là thanh kiếm.

Cô tự xưng mình là Alice, một cái tên rất đẹp, khi cô được tôi kể về hoàn cảnh của mình, cô đã bảo rằng sẽ tặng tôi một món quà, đổi lại, sẽ có một ngày nào đó cô, hoặc một thiếu niên nào đó đến lấy lại từ tôi và tôi phải ngoan ngoãn chấp nhận với điều kiện đó.

Câu trả lời của tôi tất nhiên là có, vì tôi là một đứa trẻ ngây thơ muốn được tặng quà mà, cô ấy đã nở một nụ cười và chạm tay mình vào đầu tôi, lúc đó đã có một thứ xuất hiện thông qua trí nhớ của tôi.

[Mở rộng vốn Tri Thức(Solomon]

Sao đó, cô đã cưỡi chiếc chổi của mình bay đi, đó là lúc tôi nghĩ cô rất giống Phù Thủy.

Tôi mãi sẽ nhớ cô, nhờ cô mà tôi có được cái ngày hôm nay, Phù Thủy Lang Thang, Alice.

---------------------------------

Remember Alice? mới có qua vài chục chap mà đừng nói quên rồi nha

[Mở rộng vốn Tri Thức] là một skill nhỏ nằm trong [Power Of Solomon] và Power Of Solomon là một trong những khả năng chính của [Sự Thông Thái của Solomon], main vẫn chưa thức tỉnh Sự Thông Thái của Solomon, mà chỉ mới có khả năng quan trọng, Power Of Solomon thôi.