Cuối dãy nhà ăn, một cái bàn với 4 chiếc ghế ở gần màn kính, chiếc màn kính chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài chứ không thể nhìn từ ngoài vào trong.

"Các cô xem ra vẫn khỏe nhỉ ?"

"Tất cả là nhờ ngài, cậu chủ của chúng tôi."

Cả hai đồng loạt nói kèm với một nụ cười nhẹ.

"Đã lâu không gặp thưa tiểu thư Hibi-sama."

"Ah.. Các chị không cần phải quá sang trọng vậy đâu.."

Hibi vẫn bối rối khi hai cô nữ hầu cuối đầu chào mình và gọi tên mình bằng kính ngữ.

Nhưng vẫn như hôm nào, câu trả lời của họ mỗi khi Hibi hỏi vậy vẫn nguyên vẹn.

"Đó là điều không thể thưa Hibi-sama."

"Uh.."

Cô cũng không biết nói gì hơn, cả bốn ngồi xuống bàn ăn, cùng lúc đó, một cô phục vụ đã tiến tới chỗ họ.

"Các vị muốn ăn gì ạ? Đây là menu của quán chúng tôi."

Đưa menu cho cậu, đáng lẽ cô phải đưa menu cho người trông có vẻ trưởng thành nhất trong cả bốn, đó là Fura, nhưng khi thấy cô gái này mặc chiếc đồng phục của nữ hầu, cô phục vụ đó đã đưa menu cho cậu.

Cầm lấy chiếc menu, cậu gọi bánh xèo thập cẩm cho bản thân, sau đó truyền lại cho Hibi. Cô bé thấy bối rối khi nhìn thấy những món ăn mình chưa bao giờ thấy lẫn nghe qua được ghi trên menu, vì vậy cô bé cũng đã chọn giống cậu, cả hai người hầu kia cũng vậy, cậu chủ họ ăn như nào, họ sẽ ăn như vậy.

"Cậu chủ, tôi không ngờ ngài lại dẫn Hibi-sama theo đấy.." Fura nói.

"Ể? Có gì sao?"

Thắc mắc, Hibi hỏi.

"Không, chỉ là chúng tôi không ngờ Hibi-sama lại quan tâm tới đến hai bề tôi này."

"Các chị nói gì vậy? Từ lâu em đã luôn xem hai người là người thân của mình rồi ~" Nở một nụ cười tươi, Hibi đáp lại lời họ.

"Tiểu thư cứ đùa." 

Cả hai đáp lại Hibi với một nụ cười tương tự, bản thân cậu chẳng mấy quan tâm đến điều này mà chỉ nhìn ra bên ngoài, nơi mà tuyết vẫn đang thể hiện sức mạnh của nó bằng cách dần bao phủ bản thân nó khắp nơi một cách chậm rãi.

Sau một lúc thì các món ăn cũng đã được đem ra, Hibi nhìn những món ăn với niềm tò mò pha lẫn hứng thú, sau đó cậu và Hibi cũng nhau bỏ bao tay của mình ra.

"Để anh hướng dẫn em ăn."

Nói xong, cậu bắt đầu chỉ Hibi tất tàn tật về cách ăn món ăn này.

"Itadakimatsuu!"

"N-Ngon quá!"

"Phải không?"

Thấy em mình phấn khởi khi ăn món mà mình cũng thích, bản thân cậu cũng có đôi chút vui vẻ và bắt đầu ăn phần của mình, hai người nữ hầu cũng chỉ biết mỉm cười khi  nhìn họ.

Hibi đang ăn, nhưng đâu biết rằng, một cuộc trò chuyện vô hình đã xảy ra từ nãy đến giờ giữa cậu và hai người hầu thông qua thông tâm thuật, vì cả ba không ngờ rằng Hibi sẽ đi theo nên chỉ còn cách này, mặc dù tốn một lượng lớn ma lực kèm với việc nó sẽ mất nhiều thời gian để ý nghĩ được truyền tới, nhưng họ không còn cách nào khác.

------'Như thế nào rồi?'

------'Thành công rồi thưa cậu chủ, chúng tôi đã có thể trà trộn vào làm nữ giúp việc trong hoàng gia.'

------'Vậy còn Mio? Quá trình điều tra của cô ta như thế nào rồi?'

------'Theo những gì được biết, đất nước này có một sự phân phối bên trong bóng tối và hiện tại cô ta đang theo dõi họ'

------'Tốt lắm, cố gắng đừng để bị phát hiện. Tôi trông cậy vào các cô.'

------'Vâng.'

Một cuộc trò chuyện nhỏ qua thông tâm thuật nhưng lại có nhiều ý nghĩa cậu có thể suy ra, mặc dù cậu muốn hỏi chi tiết hơn nhưng không còn thời gian nữa bởi vì

"Onii-chan, chúng ta đi dạo phố thôi !"

Sau khi ăn xong món ăn của mình, Hibi nhanh chóng ôm choàng lấy cánh tay kế bên cô.

Mặc dù tuyết vẫn đang rơi, nhưng chỉ đầu tháng nên nó vẫn không lạnh mấy, vì vậy cậu cũng đồng ý và để hai người hầu mình trở lại làm công việc cho hoàng gia, theo cậu biết thì ngày mai họ mới vào cung điện, nhưng để họ nghỉ ngơi lúc này không quá tệ.

*

"Vậy thì tạm biệt cậu chủ và tiểu thư, chúng tôi đi đây."

Cúi người theo kiểu nữ hầu, họ chào cậu và Hibi với một nụ cười rồi rời đi.

"Em có phiền khi đi với anh tới một nơi không?"

"Bất cứ đâu anh muốn, Nii-chan ~!"

* * * 

"Đây là công viên?"

Một nơi mà mọi người đến đây tìm kiếm cảm giác yên bình, vui vẻ. Chủ yếu là nơi hẹn hò lãng mạn của các cặp đôi bởi có 1 cái đài phun nước ở giữa công viên nhưng đó đã bị ngắt nước đi và các dãy ghế đá xung quanh, phía sau công viên là một dãy cây cỏ bao trùm mặc dù nó đang bị tuyết bao phủ, đa phần vào mùa hè các gia đình thường đến đây để dựng lều cắm trại, làm picnic.

Cả hai bước vào trong, Hibi khá thắc mắc tại sao cậu lại dẫn cô đến đây vào mùa đông lạnh như thế này, chắc chắn là không phải hẹn hò rồi.

"Em ngồi xuống đó đợi anh đi."

Chỉ tay đến một cái ghế đá gần đó, cô bé cũng nghe lời vâng theo.

Mục đích của cậu là cho Shinobu ra ngoài đi dạo, bởi vì cậu cứ mãi trong học viện nên không có thời gian Hibi có thể ra ngoài, mặc dù cô có thể ở trong chiếc nhẫn mãi dù sao thì cô cũng không cần ăn, nhưng cậu vẫn muốn cô ra ngoài để thấy thoải mái dù sao cũng khá lâu cậu không gặp được cô.

"Uhuhuhoaa !"

Tuy vậy, có một tiếng khóc đã cản trở cậu, một tiếng khóc của trẻ em phát ra từ phía trong cánh rừng.

"Onii-chan có tiếng khóc !"

Nhìn vào cánh rừng, nó khá dày đặc cây, cậu không thể triệu hồi Shinobu để có thể phóng vào đó được, vì vậy chỉ có thể chạy bộ mà vào thôi.

Cậu cùng Hibi chạy thẳng vào trong khu rừng đi theo tiếng khóc đó mà không quan tâm điều gì chờ mình bên trong cánh rừng đấy.