Cậu bước xuống sảnh ăn với một đồ trắng, mặc dù cậu bất tỉnh suốt 10 năm nhưng những bộ đồ luôn được chuẩn bị rất kỹ càng.

Ở sảnh, tập hợp đủ người nhà cậu, trong đó có cả 2 vị khách mời kia, cậu chậm rãi đi đếnn chỗ ghế ngồi của mình là chỗ giữa cha cậu và Hibi, những món ăn được bày ra khắp bàn ăn, nó nhiều hơn mọi lần do có 2 vị khách kia.

"Trông thật ngon" người đàn ông kia nhìn những món ăn với tâm trạng thoải mái.

"Quý ngài cứ tự nhiên" cha cậu cười.

"Vậy cảm ơn, chúng tôi không khách sáo."

* * *

"Ne Onii-sama~ nói 'a' nào ~"

"..."

Bản thân cậu có thể tự ăn được nhưng cứ bị cô bé làm phiền mãi, nếu cậu từ chối không ăn đồ của cô bé trước mọi người thì sợ cô bé sẽ buồn, tuy vậy cô bé cũng không để ý đến 2 người kia đang lén nhìn qua bên chỗ cô bé và cậu mà vẫn tiếp tục. Cậu đành chấp nhận để cô bé đút đồ ăn mình được một lúc rồi tự bản thân cậu tự gắp ăn. Về phần Hibi thì đang trông đợi anh mình gắp đồ ăn cho cô nhưng cô biết điều đó sẽ không xảy ra.

"!?" 

Cậu bỗng gắp một miếng đồ ăn lên kề môi cô bé khiến cô bé bất ngờ, cô không nghĩ cậu sẽ làm như thế với cô, điều đó khiến cô vui vẻ ăn phần ăn mà cậu gắp cho cô bé. Cha mẹ cả hai chỉ biết nhìn và cười vui vẻ, cô bé từ 10 năm đến giờ chưa nở một nụ cười tươi hơn như thế.

* * * 

"Liệu tôi có thể hỏi ngài một số thứ được chứ Nam Tước Owari?"

Ăn xong, bỗng người trung niên kia trở nên khá nghiêm túc nhìn về phía cha mẹ cậu

"Cứ tự nhiên." Cha cậu đáp.

"Ngài có biết gì về cái chết của gia đình Oshino chứ?"

Nghe thấy lời người trung niên kia nói, cha mẹ cậu lẫn cậu đờ ra một lúc.

"Tôi biết..Đó là người bạn chí cốt của tôi.." cha cậu nói.

"Xin lỗi về việc đó.. Có lẽ tôi biết hung thủ là ai."

*Gầm*

"Cái gì!?" cha cậu bỗng đứng lên đưa ánh mắt phẫn nộ về phía người trung niên.

"Bình tĩnh anh yêu." mẹ cậu xoa dịu ông ấy, ông ấy cũng đã lấy lại  bình tĩnh và từ từ ngồi xuống.

"Tôi xin lỗi vì sự việc này.. Chỉ là tôi nghe nói rằng cả gia đình họ đã bị đốt trong đám lửa cháy.. Tôi đã cố gắng tìm hiểu vụ việc đó nhưng chả có được thông tin gì.." Cha cậu trở về khuôn mặt buồn bã và nghĩ về các kỉ niệm cách mười mấy năm.

"Tôi có thể thông cảm. Chúng ta sẽ nói rõ hơn, nhưng tôi không muốn nói trước mặt lũ nhóc." người trung niên nói.

"Tôi hiểu rồi. Vậy hãy đến phòng làm việc của tôi, chúng ta có thể nói về việc này ở đó."

"Vậy đi thôi. Zin, con hãy ở lại đây chơi đùa với những người bạn mới nhé." Người trung niên nói.

"Vâng thưa phụ thân." 

Sau đó, cả 3 gồm luôn mẹ cậu bước đến phòng làm việc của cha cậu, nó nằm phía hành lang đối diện với phòng ngủ của cậu.

"Các cậu không phiền khi tớ chơi chung chứ?"

Cậu nhóc đó có mái tóc màu vàng, cao sắp xỉ gần bằng cậu.

"Được chứ, chúng ta là bạn mà phải không Hibi?" 

"ưm-ừm." 

Hibi trông có vẻ sợ hãi trả lời, vì kế bên cô, anh cô đang giữ chặt tay mình, một lượng ma thuật hắc ám bao quanh anh cô, đáng lý cô không thể thấy chúng với【Mana Control】 chỉ mới cấp 3 mình, nhưng lượng ma thuật hắc ám đó khá dày đặc, cả 4 đứa nhóc điều có thể cảm nhận được, nhưng riêng Hibi, những đứa nhóc còn lại chỉ cảm nhận được sự sợ hãi và sát khí.

(Lũ khốn..! Bây giờ thì tao phải biết viếng thăm cha mẹ ở nơi đâu!? hả!?)

*Tha Hóa Tinh Thần : LÊN CẤP* 

Máu từ trong bàn tay cậu đang giữ chặt bắt đầu chảy ra, Hibi thấy thế sợ hãi lo lắng gọi cậu.

"O o.. onii-chan?"

...

Đã vài giây trôi qua cậu không trả lời.

"Onii-chan!?" 

Máu từ tay cậu bắt đầu chảy từng giọt xuống đất, Hibi hốt hoảng chạy đến ôm lấy cậu.

"Anh sao thế Onii-chan!? Tay anh chảy máu kìa!?" 

"?"

Hibi ôm lấy cậu, đồng thời kéo luôn cậu ra khỏi cơn phẫn nộ trong tâm thức cậu. Cậu chợt nhìn Hibi, cô bé đang lo lắng ôm chặt cậu.

"Anh không sao." Cậu đẩy nhẹ người cô bé ra rồi bước đi. Nơi cậu bước đến chính là dãy hành lang trên lầu, nhưng không phải dãy bên cậu, mà là phòng làm việc của cha cậu.

(Lũ khốn khiếp chúng mày.. dù chúng mày có là Thần Linh đi chăng nữa, việc chúng mày đã làm với gia đình tao.. Tao sẵn sàng trở thành Sát Thần chỉ để giết được chúng mày!.)

*Tha Hóa Tinh Thần : LÊN CẤP.*

Cậu bình tĩnh lại, vết thương của cậu đã phục hồi từ lúc nó bị thương. Cậu bước đến và đứng trước phòng cha mình, cậu chắc chắn không có một người xung quanh mình, cậu đưa tai mình vào tường để nghe những lời họ nói trong đó, nhưng căn phòng đã được cách âm. 

Nhưng đó không phải vấn đề với cậu, cậu chạm bàn tay mình vào bức tường và sử dụng ma thuật hệ thổ và thay đổi cấu trúc của bức tường để loại bỏ khả năng cách âm của bức tường, tuy vậy nhưng nó vẫn khó có thể nghe được đối với tai của người bình thường. May mắn thay, cậu không phải người bình thường, nhờ vào đặc tính thính giác của Dark Elf, cậu có thể nghe được cuộc trò chuyện trong đó.

"Cái gì!? Ý ông là có người nói Đại Công Tước đang có ý định đảo chính sao!?" 

"Đúng vậy. Và Nam Tước Oshino là người là nói như thế, nhưng khi ông ta bẩm báo với nhà Vua thì bị cho là không đủ bằng chứng, chúng tôi đã hợp tác với nhau qua thư, cho đến một ngày, tôi không nhận được thư của ông ta nữa, khi đến đây tôi mới biết là ông ta bị chết do đám cháy. Nhưng không thể tin được! Ông ấy từng là một kiếm sĩ, và vợ ông ta cũng là ma thuật sư, không lý nào họ lại chết trong đám cháy như thế được!"

"Tôi cũng cho rằng như thế.. Một người mạnh mẽ như ông ta không thể nào chết dễ dàng như thế được và còn.." cha cậu bỗng ngừng nói.

"còn?"

"Tôi không thể tìm thấy con trai ông ta.. Mặc dù chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều cái xác bị cháy tro nhưng không có cái xác nào của một đứa nhóc cả. Nhưng cũng đã được mười mấy năm kể từ lúc đó.. Tôi không tin rằng thằng nhóc có thể sống được.. mặc dù thằng bé là một cậu bé tốt.." vẻ mặt ông thoáng buồn.

"Nếu thằng nhóc đó còn sống, chắc chắn nó biết những gì đã xảy ra.. Nhưng khả năng nó còn sống là rất thấp.."

"Tôi hiểu.." cha cậu nói.

"Vậy còn tên Đại Công Tước thì sao? cũng đã được 10 năm kể từ đó rồi mà?" mẹ cậu lo lắng hỏi.

"May mắn thay, nhà Vua đã cử hắn phụ trách việc triệu hồi Anh Hùng, có lẽ vì việc đó nên hắn chưa có thể hành động được, nhưng không sớm thì muộn hắn cũng thì hắn cũng sẽ thành động thôi.. Có lẽ là 2 năm tới.." lão trung niên nói.

"Vậy chúng ta cần phải tìm cách đối với hắn, hãy gọi những Hầu Tước và  Bá Tước giúp đỡ!" cha cậu nói.

"Không thể.. Những kẻ đó vì tiền và quyền lực của tên Đại Công Tước mê hoặc, nên chúng ta không thể nói với chúng." lão trung niên nói

"Vậy chỉ còn chúng ta sao..? Thôi cũng đã khuya, hay là chúng ta đến hôm khác bàn bạc nhỉ? Cả 2 hãy ở lại đêm nay đi. Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cả 2." cha cậu nói.

"Cảm ơn, thật may mắn, vợ chúng tôi cũng chưa đến nơi nên tôi nghĩ mình sẽ qua đêm. Vậy, chúc cả 2 quý ngài buổi tối vui vẻ." Lão trung niên chào rồi bước đi ra.

"Tại sao mình lại có cảm giác ai đó đang theo dõi mình thế nhỉ?" ông lẩm bẩm.

Về phần cậu, sau khi nghe xong những thứ mình cần nghe, cậu bước về phòng mình. Cậu cũng không quên chỉnh cấu trúc của căn phòng đấy lại như bình thường.

(Đại công tước à..)

Bỗng cậu mỉm cười, nó không phải một nụ cười mà cậu thường thể hiện, mà đó là một nụ cười đáng sợ, một nụ cười của kẻ sát nhân.