"Chúng ta cố tình tạo ra bất ngờ cho cả hai, thấy thế nào ~?"

Mẹ cậu nở nụ cười nói với cả hai,  trước khi họ ngồi vào bàn ăn, cha cậu đã đội hai cái nón mũi nhọn bảy màu lên đầu cả hai người.

"Con vui lắm mama~!" Hibi vui vẻ đáp, còn về phần cậu, cậu đang giữ Himi trên tay.

"Onii-chan thấy thế nhào dạ ~?" Himi hỏi cậu.

"ừm.. anh hạnh phúc lắm. Cảm ơn em."

Nói xong, cậu xoa đầu cô bé. Yuji lẫn Yujin chỉ biết ngoài một bên nhìn họ với trạng thái vui vẻ, mặc dù cả hai đều nhớ cha mẹ mình nhưng không thể cứ thế bọc lộ ra được.

Sau một lúc, Fura lẫn Fure dần đem đồ ăn lên, cả nhà cậu bắt đầu bữa ăn,, nó vẫn là một bữa ăn sáng bình thường. Khi ăn xong, cha cậu nói tiếp.

"Chiều nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cả hai con. Vì thế, sao cả bốn đứa không đi ra ngoài chơi ấy nhỉ? Hay lại nhà bạn chơi cũng được đấy."

Đồng ý với ý kiến của ông, cả bốn đều trở về phòng để chuẩn bị đồ. Bước ra khỏi cổng, Yujin nói.

"Chúng tớ nghĩ mình sẽ đi đến trường để giúp Yumi, dù là ngày nghỉ nhưng hội học sinh cũng khá bận mà, còn cậu thì sao Hibi?"

"Xin lỗi, tớ nghĩ mình sẽ đi với onii-chan." Cô bé nói trong khi dựa nhẹ người vào cậu, điều đó khiến Yujin thở dài còn Yuji thì bối rối.

"Vậy được rồi, hẹn gập lại. Giờ thì hãy tận hưởng cuộc vui của mình nhé, chúng tớ đi đây."

"T-Tạm biệt.."

Cả hai, Yujin và Yuji cùng nhau tiến bước đến trường trong khi cậu và Hibi thì lại đi đến khu bán đồ.

"Tuy là nói dẫn em đi kiếm quà nhưng anh lại chẳng biết mình nên kiếm gì.." cậu nói.

"ưm ưm, biết đâu khi đi em lại tìm được thứ gì đó em thích thì sao?.. ---

----mặc dù em có thứ mình thích rồi.."

"Huh?"

Không nghe được những tù cuối cô bé nói, cậu quay sang hỏi nhưng chỉ nhận lại một nụ cười với cái lắc đầu và "không có gì đâu" từ cô bé.

Không đi trên xe ngựa mà là đi bộ, , nó khiến cậu tận hưởng được sự mát mẻ từ những con gió, một cảm giác dễ chịu xuất hiện trong cậu, dù gì gần nhà cậu cũng chỉ toàn là cây. Vừa đi bộ vừa ngắm nhìn khung cảnh, nó sẽ được thêm vào những điều làm cậu hứng thú trong khi Hibi thì vui vẻ nắm tay cậu chỉ trỏ khắp nơi để cậu nhìn.

"Đó onii-chan! Chim Vàng Anh đấy!"

"Kìa Onii-chan! Đám mây đó trông ngộ nghĩnh ha?"

Trên đường đi, cô bé luôn là người nói nhiều nhất trong khi cậu chỉ lắng nghe và nhìn những nơi cô bé chỉ, cả hai cứ thế đi cho đến khu buôn bán của dân thường.

"Táo đây táo đây!"

"Ai mua khoai lang hông ~"

"Hả!? Muốn tranh chấp hả con mụ già kia!"

Những tiếng ồn ào mà khu buôn bán nào cũng có, cả hai ngắm nhìn xung quanh, có vô số thứ được bày bán, nào là kiếm cũ, gậy phép cũ, nào là táo chín, nào là khoai lang luộc. Và khoai lang luộc, thứ đã lọt vào tầm mắt cậu, nó là thứ mà cậu chưa bao giờ ăn qua, không phải vì cậu không muốn ăn, mà vì nó không có trong bữa ăn thường ngày của một quý tộc, đó là thức ăn của người dân, nhưng đối với cậu, cậu chả quan tâm gì đến ai là quý tộc, ai là dân thường cả, vì nó chả khác gì phân biệt đối xử là mấy, và cậu ghét điều đó.

Tiến tới chỗ bán khoai lang luộc, em cậu chỉ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu pha lẫn tò mò.

"Onii-chan, anh tính ăn khoai lang luộc? món ăn của dân thường?" em cậu hỏi.

"Có sao không?" cậu đáp lại cô bé với giọng nói vô cảm, thấy vậy cô bé vừa rụt rè vừa nói.

"À ừm.. anh biết đấy.. Liệu có ổn không khi anh ăn nó..? Lỡ nó có độc thì sao? Và chúng ta là con của quý tộc.. ừm.. ý em là vậy."

Cô bé vẫn rụt rè nói, không phải bởi vì cô bé không dám nói, mà là vì từng chữ cô bé phát ra, đôi mắt của cậu dần cau lại.

"Haiz..Độc? không có đâu. Làm gì ai lại bỏ độc vào khoai lang luộc rồi bán một cách thản nhiên như vậy chứ? Còn chúng ta là con của quý tộc thì sao? chúng ta vẫn là con người với nhau đấy thôi, đừng nghĩ mình có chức hiệu cao hơn người khác mà lại làm như thế và cuối cùng, anh ghét phân biệt đối xử."

Em cậu ngạc nhiên, cô bé không nghĩ cậu rằng cậu sẽ nói như thế, cô bé  biết rằng như vậy là không đúng, nhưng vì cô bé có cha mẹ là quý tộc nên cô bé phải tỏ ra sao cho thấy mình là quý tộc.

"Onii--"

Cô bé định gọi cậu để xin lỗi vì những lời nói của mình, nhưng chưa kịp nói ra, cậu đã buôn bàn tay cô bé ra khỏi mình và đi đến chỗ bán khoai lang luộc, điều đó làm cô bé đổ vỡ, 'anh ấy chắc chắn sẽ ghét mình..'   cô bé nghĩ trong khi đan đôi tay mình lại với nhau và biểu hiện một vẻ mặt buồn bã nhìn xuống chân mình.

"Đây, ăn đi. Huh? Em sao đấy?"

Cậu, người định đi mua khoai lang luộc cho em mình và mình ăn, vì thấy chỉ còn lại đúng 2 củ khoai lang, cậu buộc phải đi nhanh chóng đến và mua nó, khi mua xong và bước lại, cậu thấy cô bé rụt đầu xuống.

"Nii.."

Cô rụt rè gọi cậu, giọng cô trong có vẻ yếu ớt, điều đó khiến cậu bối rối.

"Ah.. Anh đã nói hơi nặng lời à? Xin lỗi.."

"Không.. Chỉ là.. Onii-chan sẽ ghét em chứ..?" Đưa đôi mắt gần rơi lệ lên, cô nhìn vào đôi mắt hai màu của cậu.

"Sao anh lại giận em? Này, ăn đi. Đừng khóc đấy, em mà khóc thì anh sẽ gập rắc rối mất."

Nhẹ nhàng đưa cho cô bé 1 củ khoai lang luộc, nó được bọc 1 tờ giấy xung quanh làm cho người cầm không cảm thấy quá nóng. Cô bé rụt rè cầm đó, cậu nhìn cô bé và thở dài sau đó ăn lấy củ khoai lang trên tay mình.

Cắn nhẹ một miếng, cậu có thể cảm thấy độ nóng và mềm mại của nó trong miệng mình, từ từ nhai nhẹ nó và nuốt nó.

"Ngon quá.." cậu lẩm bẩm.

Thấy anh mình ăn khoai lang một cách bình thường, cô bé cũng quyết định ăn thử nó, cắn thử một miếng, cảm nhận hương vị của nó cho đến khi nuốt, nó khiến cô bé bất ngờ.

"Ngon quá.."

"Thấy chưa? đồ ăn vẫn là đồ ăn dù cho nó được ai làm nên."

Nghe thấy lời cậu nói, cô bé nở một nụ cười tươi và trả lời cậu bằng "ưm ưm" sau đó tiếp tục ăn phần khoai lang của mình. Và cứ thế, cả hai ăn cho đến hết củ khoai lang luộc của bản thân.

"Nếu có lần tới, em chắc chắn sẽ mua ăn tiếp, mua cho cả anh ~ Cảm ơn anh rất nhiều, Onii-chan~"

"à ừm.."

Cả hai tiếp tục đi tiếp sau khi ăn xong củ khoai lang của mình.