Trong màn đêm tối tăm, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào phòng ngủ của Ngọc Nhi. Bên trong, Ngọc Nhi đang ngủ với một khuôn mặt cực kỳ khó coi. Mồ hôi trên người cô đổ ra như suối, cô quay qua quay lại trong vô thức, miệng lẩm bẩm một câu nói gì đó không thể hiểu được.

“Đừng mà...!”

Ngọc Nhi hét lớn rồi mở mắt ra, nhận thấy đây vẫn là căn phòng quen thuộc của mình, cô thở ra một hơi dài rồi lại nằm xuống trằn trọc.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngọc Nhi như vậy, mấy năm nay cô vẫn thường hay mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ, cô nhìn thấy cảnh bố mẹ bị sát hại ngay trước mắt, chỉ tiếc lúc trước cô còn quá nhỏ không hiểu chuyện, cũng không thể nhớ được hung thủ hại chết cha mẹ cô là ai. Có lẽ hình ảnh đó đã ăn sâu vào tâm trí Ngọc Nhi khiến cô thường hay mơ cùng một giấc mơ như vậy.

Đôi mắt cô trĩu nặng, cố nhắm lại thật chặt nhưng không thể nào ngủ tiếp được, những lúc thế này thường thường Ngọc Nhi sẽ xuống bếp kiếm gì uống cho quên đi cảm giác kia.

Cô mở mắt ra, ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Vừa đúng lúc Ngọc Nhi ra khỏi cửa, một bóng đen xuất hiện, nó lướt nhanh qua cửa sổ rồi biến mất không một tiếng động.

Phía bên ngoài, Địch Sát Thần đã thấy được bóng đen kia, hắn nhẹ nhàng quan sát tiếp rồi bám theo nhưng trong bóng tối mờ ảo, bóng đen cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến Địch Sát Thần khó lòng đuổi theo được. Cuối cùng, bóng đen biến mất để lại Địch Sát Thần đứng đó, hắn cau mày rồi nhanh như chớp biến mất theo.

Quay về phía Ngọc Nhi, bên trong nhà, cô lần theo ánh sáng mờ ảo của đèn đường lọt vào trong nhà, cố tìm ra công tắc để mở đèn lên, khuôn mặt cô tỏ ra khó hiểu:

“Quái, bình thường mình đến đây là bật được công tắc, sao nay không có nhỉ?”

Quả thật có gì đó kỳ lạ, ngôi nhà này cô đã ở suốt chục năm, mỗi vị trí Ngọc Nhi đều nắm rõ như lòng bàn tay, tại sao hôm nay cô không thể tìm ra được công tắc? Có thể do cô mệt quá, hoặc có thể là do cô chưa tỉnh nên mới xảy ra cơ sự như vậy. Biết thế hồi nãy cô bật đèn phòng ngủ lên thì tốt biết bao, có thêm chút ánh sáng thì giờ có phải đỡ hơn không?

Cô tiếp tục lần mò, bất chợt cô cảm thấy có gì đó khiến cô lạnh gáy, cô quay người lại, phía sau cô là một khoảng không đen tối, đen đến nỗi Ngọc Nhi còn tưởng phía đó là một hố đen không đáy vậy.

“Quái! Mình còn buồn ngủ đến vậy sao, hay đây là mơ?”

Ngọc Nhi véo má mình một cái khiến cô đau nhói, khoảng không đen tối phía trước mặt vẫn không hề di chuyển. Cô đưa tay ra, bất chợt cô chạm vào thứ gì đó.

Đúng lúc này, một bàn tay khác túm chặt lấy tay Ngọc Nhi khiến cô giật mình sợ hãi, cô hét lên một tiếng nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra thành lời được.

Ngọc Nhi vùng vẫy cố thoát ra nhưng thứ đó càng nắm chặt hơn, cuối cùng khoảng không đó dần tan biến hiện ra một người đàn ông.

Ngọc Nhi sợ hãi, cô vùng vẫy nhưng cánh tay của người đàn ông kia nắm chặt khiến cổ tay cô đau nhói. Cô dùng sức lấy tay kia đấm vào người đàn ông mấy cái, nhưng sức cô chân yếu tay mềm, không khiến cho hắn bị thương.

Tên đó nở một nụ cười nham hiểm, tay khác của hắn cầm một con dao vung lên. Đúng lúc này, thanh kiếm của Địch Sát Thần bay ra đập vào con dao đó khiến nó rơi xuống mặt đất. Người đàn ông quay lại nhìn Địch Sát Thần, miệng hắn mở ra nói:

“Là đàn ông sao? Tao kinh tởm những kẻ có cùng giới tính với tao.”

Nói rồi, hắn thả tay Ngọc Nhi, cúi xuống nhặt con dao dưới đất lên, lưỡi hắn thò ra liếm vào con dao một cái, bỗng mặt hắn nổi gân lên, đôi mắt hắn tức tối nhìn vào Địch Sát Thần rồi nói tiếp:

“Mày dám phá hỏng nghệ thuật của tao sao? Mày có biết tội ác của mày lớn đến như thế nào không? Mày dám giết chết nghệ thuật của tao, mày sẽ phải trả giá.”

Nói xong, gã đó không chần chừ, lao một mạch về phía Địch Sát Thần.

“Con người quả thật khó hiểu, tại sao cứ thích lao đầu vào ta?” Địch Sát Thần khẽ lẩm bẩm, miệng hắn cười khinh bỉ, đôi mắt nhìn vào khoảng không đen tối phía sau lưng của kẻ đó.

Cùng lúc này, thanh kiếm dưới mặt đất tan biến rồi hiện lên trên tay Địch Sát Thần. Hắn nắm chặt thanh kiếm, mắt hắn sắc lẻm, một chân hắn lùi ra sau lấy đà.

Xoẹt.

Thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần vung lên, chém đứt đôi không gian đen tối phía sau lưng của người đàn ông, trong vô thức, một ký ức trong đầu kẻ đó hiện lên.

Hắn tên là Quang Long, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, những bức ảnh của hắn đều khiến cho người nhìn có một cảm giác ma mị đến sợ hãi.

Vào vài tháng trước, Quang Long bị loại trong một cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc, những bức ảnh hắn chụp ra đều không có một chút sức sống, những giám khảo ở cuộc thi đó chê trách hắn thậm tệ, đẩy hắn xuống bờ vực của sự tuyệt vọng.

Trên đường rời khỏi cuộc thi đó, hắn bước đi trong vô thức, từng bước chân của hắn nặng nề như chính nỗi buồn hắn vậy.

Bỗng!

Hắn phát hiện ra thứ gì đó.

Bên kia đường, một bóng đen ma mị như thể muốn Quang Long đến đó vậy. Trong vô thức, não bộ của hắn kêu gào nhưng cơ thể hắn vẫn hướng đến vị trí của bóng đen đó.

Hắn bước từng bước nhanh dần, nhìn xuống phía bên dưới, một thi thể của người phụ nữ máu me be bét, xung quanh là những hàng cây bao phủ. Quang Long không hề sợ hãi, hắn lấy máy ảnh ra chụp vài cái, rồi sau đó hắn mới báo cảnh sát.

Mấy ngày sau, hắn mở máy ảnh ra, những bức hình mà hắn chụp tối đó đột nhiên khiến hắn có cảm giác thật lạ. Hình ảnh ma mị, thật sự rất có hồn, đẹp đến nỗi khiến Quang Long chìm đắm trong hồn của bức ảnh. Kể từ ngày đó, hắn đều tìm rất nhiều người mẫu từ chuyên nghiệp đến nghiệp dư, tạo cảnh tượng máu me giả chết nhưng không thể chụp được những những bức hình kia được.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, lần đầu hắn giết người chính là người mẫu mà hắn thuê. Giết người xong hắn thường lưu lại khoảnh khắc đó bằng các hình ảnh ở trong máy. Những bức hình mà hắn chụp được mặc dù bị che mặt nhưng bỗng trở nên nổi tiếng, mang lại cho người xem một cảm giác thú vị rồi ghê rợn, ai nhìn vào cũng đều bị hớp hồn mà mê mẩn.

Tất cả nạn nhân mà hắn giết đều được cho là mất tích, mặc dù người nhà nạn nhân đi tìm hoặc báo cảnh sát nhưng vẫn không thể tìm thấy. Kể từ lúc đó, tội lỗi trong hắn càng lún sâu, hắn không thể nào thoát ra được sự cám dỗ của những bức hình đó.

Mộng tưởng kết thúc, lúc này, trên tay Quang Long vẫn cầm con dao dính máu, miệng hắn nở ra một nụ cười ghê rợn.

Thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần hạ xuống, hình như hắn đã sai, hắn đã sai ngay từ đầu. Nghiệt Hồn của kẻ này không phải là thứ bình thường như bao Nghiệt Hồn khác, nó trốn ở đâu Địch Sát Thần cũng không thể nhận biết được.

Thứ mà Địch Sát Thần chém lúc nãy không phải Nghiệt Hồn mà là thứ gì đó, một thứ gì đó đen tối mà hắn không biết được.

Cánh tay Địch Sát Thần rỉ máu, hắn đã bị người đàn ông đó rạch một đường vào tay, may mắn vết thương đó không sâu, nếu không chắc chắn chắn Địch Sát Thần khó có thể cầm kiếm được. Đột nhiên miệng hắn khẽ cười, vừa cười hắn vừa thốt lên:

“Thú vị, thật thú vị!”

Nói xong, Địch Sát Thần quay người lại, chĩa thanh kiếm vào mặt người đàn ông đó, nói tiếp:

“Nghiệt Hồn của ngươi, mau giao ra đây cho ta!”

Hết chương 20.