Lúc Tần Dư Kiều cất giọng run rẩy, những giọt lệ trong hốc mắt đã trào dâng, sau đó nụ cười trên mặt Hi Duệ cũng cứng lại. Nếu như không phải Tần Dư Kiều đã hỏi những câu hỏi kỳ cục để thăm dò phản ứng của nó, thì Hi Duệ vẫn cho rằng Tần Dư Kiều đang nói đùa.

Đây lần đầu tiên chị Dư Kiều khóc trước mặt nó, phản ứng đầu tiên của Lục Hi Duệ là tự hỏi tại sao chị Dư Kiều lại khóc, sau đó cảm thấy hình như chuyện chị Dư Kiều kể không phải là chuyện đùa.

"Duệ Duệ.... Nếu như chị Dư Kiều chính là.... mèo mẹ trắng.... đầu ngấm nước thì sao?"

Nếu như chị Dư Kiều chính là mèo mẹ trắng?

Nếu như chị Dư Kiều chính là mẹ?

Chị Dư Kiều là mẹ?

Thì ra mẹ của nó là chị Dư Kiều!

***

Thật ra khả năng tư duy của Lục Hi Duệ rất tốt. Đôi khi người lớn đặt giả thiết để thăm dò trẻ con, nó có thể hiểu những lời của chị Dư Kiều, nhưng nó không biết mình nên đón nhận thế nào....

Khi người lớn đối mặt với những vần đề quá sức tưởng tượng, họ sẽ giả bộ ngu ngốc, sẽ trốn tránh, sẽ khéo léo che giấu sắc mặt và tâm trạng của mình, nhưng trẻ con thì không như vậy. Trong lòng chúng có một con sư tử con, bình thường sư tử con sẽ ngủ im lìm, nhưng khi chúng gặp chuyện tức giận, khó chịu, bi thương.... thì chú sư tử con ấy sẽ tỉnh giấc.

Vì vậy, dù Hi Duệ có muốn che giấu và khống chế tâm trạng của mình thế nào đi nữa, nó vẫn không thể làm được, bởi vì nó không thể giữ chặt chú sư tử con ấy nữa.

Giờ đây, sư tử con trong lòng nó đang bị thương, sư tử con có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, có nỗi oán hận bị đè nén, còn nỗi đau thương và sự tức giẫn sắp bộc phát, thậm chí nó rất muốn lớn tiếng gầm thét để bộc lộ cảm xúc của mình.

Có điều Lục Hi Duệ vẫn cố kiềm nén, bởi vì chị Dư Kiều là người tốt. Chị ấy rất thích Duệ Duệ mà, làm sao có thể.... không cần nó..... như "người mẹ đáng ghét" trong lòng nó được?

"Chị Dư Kiều .... chị.... đừng đùa em...." Lục Hi Duệ đưa tay ra định lau nước mắt cho Tần Dư Kiều, nhưng bàn tay nhỏ bé đưa ra giữa không trung liền dừng lại. Nó nhìn khuôn mặt đong đầy nước mắt của Tần Dư Kiều, sau đó hàm trên hàm dưới của nó bắt đầu va vào nhau, không thể nói lưu loát được.

Tuy Lục Hi Duệ nói Tần Dư Kiều đang đùa nó, nhưng nó tin lời Tần Dư Kiều nói, bởi vì tin như thế nên đôi mắt nó ngập tràn nước mắt, miệng bắt đầu run lên, toàn thân cũng không ngừng run rẩy. Bờ vai nhỏ bé gồng lên rồi run run, lồng ngực nhỏ bé phập phồng. Nó cố gắng hết sức kiềm chế không để mình khóc to lên.

Đứa trẻ này có vẻ như đang hoảng sợ, thật ra nó cảm thấy uất ức và khó chịu.

Tần Dư Kiều nhìn Hi Duệ qua đôi mắt ướt nhoè, rất muốn ôm nó vào trong lòng, ôm thật chặt. Nhưng giây tiếp theo Hi Duệ đã xuống khỏi chân cô, cắn môi đứng trước cô.

Tần Dư Kiều biết Hi Duệ đã tin lời cô. Cậu nhóc này thông minh lại nhạy cảm, nên cô cũng không cần nhiều lời.

"Duệ Duệ...." Tần Dư Kiều nhìn Hi Duệ với vẻ cầu xin. Cô cầu xin sự tha thứ của Hi Duệ, nhưng cô không biết phải mở miệng nói lời xin lỗi thế nào. Cô có thể nói gì được đây? Không phải mẹ cố ý quên con ư? Dù không phải cố ý, nhưng cô cũng đã quên con của mình. Cô đã để Hi Duệ không được hưởng tình thương của mẹ suốt bảy năm, khiến Duệ Duệ trở nên ác cảm với từ mẹ này.

"Những con mèo xung quanh đều có mẹ, chỉ có Tiểu Hắc Miêu là không có. Tiểu Hắc Miêu rất đau lòng, cũng rất tức giận, nó không biết tại sao mẹ mình lại nhẫn tâm không cần mình. Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn muốn có mẹ, muốn biết mẹ có dáng vẻ ra sao, muốn nghe giọng nói của mẹ, cũng muốn được mẹ cho ăn cá như những con mèo khác, cho nên nó muốn đi tìm mẹ.... Nhưng mẹ mèo trắng thì sao? Chắc chắn nó là mèo mẹ kém cỏi tệ hại nhất trên thế giới. Nó không biết trên thế giới có một con mèo đen không có mẹ đang nghĩ đến nó, đang tìm nó, nhưng nó lại quên Tiểu Hắc Miêu .... Tiểu Hắc Miêu đáng yêu như vậy, hiểu chuyện lại thông minh như vậy, sao mèo mẹ trắng lại quên Tiểu Hắc Miêu được chứ...." Nói đến đây, Tần Dư Kiều đã hoàn toàn mất khống chế, bụm mặt khóc nấc lên. Cô rất muốn khóc cho thoải mái, nhưng cô không dám khóc quá lâu, bởi vì cô muốn nhìn thấy khuôn mắt của Hi Duệ, ghi nhớ vẻ mặt của nó, dù ánh mắt của nó chỉ còn sự chán ghét.

Nghe Tần Dư Kiều nói đến chuyện của Tiểu Hắc Miêu, Hi Duệ cũng khóc. Cái mũi nhỏ sụt sịt, khuôn mặt nhỏ nhắn chan chứa nước mắt trong suốt, giọt nước mắt cỡ hạt đậu lấp lánh dưới ánh sáng đèn chùm.

"Duệ Duệ, bây giờ chị Dư Kiều hỏi em.... Em cảm thấy sau khi Tiểu Hắc Miêu tìm được mẹ, Tiểu Hắc Miêu có tha thứ cho mẹ mèo trắng không? Có tha thứ cho mèo mẹ kém cỏi nhất, tệ hại nhất trên thế giới không...." Tần Dư Kiều đã khóc không thành tiếng, sau đó cô cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình.

Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều với ánh mắt âm trầm, khẽ hé miệng, cố gắng để giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn chút: "Kiều Kiều, đừng như vậy, sao Duệ Duệ có thể giận em được...." Thật ra thì người Duệ Duệ nên giận là anh.

Tần Dư Kiều đưa tay che miệng mình, sợ mình không chịu nổi sẽ òa khóc. Sau đó cô nghe thấy khóc thút thít rất nhỏ của Hi Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Duệ đã trắng bệch, nước mắt nước mũi tèm nhem. Rồi nó tự dùng tay áo lau sạch, nhưng không kiềm chế được mà nức nở, hơn nữa tiếng khóc càng lúc càng lớn, khóc đến mức thở không ra hơi, tựa như cậu bé rất tủi thân vậy.

Lúc này Lục Cảnh Diệu cũng rất rối bời, không biết an ủi Tần Dư Kiều thế nào, chỉ có thể đến bên cạnh con trai, ngồi xuống đặt tay trên vai Hi Duệ: "Duệ Duệ, chị Dư Kiều chính là mẹ của con, mẹ ruột của con.... Con không thích sao?"

Lục Hi Duệ khẽ quay đầu, tiếp tục đưa tay lau những giọt nước mắt không ngừng tràn mi, nhưng lau thế nào cũng cũng không hết. Bờ vai nhỏ bé vẫn run rẩy, không thể dừng lại được.

Lục Cảnh Diệu xoay người tới chỗ bàn lấy một tờ giấy cho Hi Duệ, để Hi Duệ lau nước mắt nước mũi: "Duệ Duệ, con có thấy không, chị Dư Kiều của con..... mẹ của con cũng rất đau lòng và khổ sở. Thật sự là mẹ con không cố ý quên con, cho nên con hãy đến bên mẹ, nói với mẹ đừng khóc nữa, có được không? Nếu mẹ con cứ khóc mãi, mắt sẽ sưng lên, sau đó trở nên xấu xí, Duệ Duệ sẽ không thích mẹ nữa...." Lục Cảnh Diệu nói xong, nắm lấy bàn tay phải của Hi Duệ, thả một xấp khăn giấy vào tay nó.

"Đưa cho mẹ con lau nước mắt đi."

Hi Duệ vẫn bất động, Lục Cảnh Diệu lại đẩy nó: "Chẳng lẽ bây giờ Hi Duệ không muốn có mẹ sao?"

Hi Duệ mới vừa lau khô nước mắt lại bắt đầu rơi lệ, sau đó nó bước đi, đưa khăn giấy trên tay cho Tần Dư Kiều. Nhưng cái miệng nhỏ của nó dù mấp máy vẫn không nói nên lời.

Tần Dư Kiều cảm thấy ngực mình đang đến mức run rẩy, máu toàn thân dâng trào, sau đó xộc thẳng vào tim. Cô không cầm lấy khăn giấy Hi Duệ đưa cho mình, mà vòng tay ôm Hi Duệ vào lòng, đầu tựa vào vai Hi Duệ, cắn môi dưới khóc hu hu.

Sau đó tất cả cảm xúc như vỡ oà, Hi Duệ cũng gục lên vai Dư Kiều, vừa khóc vừa nói: "Chị Dư Kiều .... Chị là mẹ thật sao...."

Tần Dư Kiều nói "Ừ ừ ừ" trong tiếng nức nở.

"Mèo.... mèo mẹ trắng không cố ý quên Tiểu Hắc Miêu thật ạ...."

Tần Dư Kiều rời khỏi vai Hi Duệ, nhìn thẳng vào mặt Hi Duệ, sau đó dùng khăn giấy Hi Duệ đưa cho mình lau nước mắt cho nó: "Duệ Duệ đáng yêu lại thông minh như vậy, sao mẹ lại nỡ quên Duệ Duệ chứ?"

Lục Hi Duệ thật sự vô cùng tủi thân, lần đầu tiên biết mình là đứa trẻ không có mẹ cũng không tủi thân như vậy, sụt sùi nói: "Nhưng mẹ lại quên mất...."

Tần Dư Kiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: "Xin lỗi.... Xin lỗi...."

Lục Hi Duệ tránh ra, chợt hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Vậy..... Mèo mẹ trắng có quên Tiểu Hắc Miêu nữa không? Mèo mẹ trắng có rời bỏ Tiểu Hắc Miêu nữa không?"

"Không đâu, không đâu...." Tần Dư Kiều lắc đầu nguầy nguậy, "Mẹ không quên con nữa đâu, nếu như mẹ quên Duệ Duệ nữa, thì mẹ sẽ...." Lời của cô còn chưa dứt, Hi Duệ đã ôm chầm lấy cô. Tần Dư Kiều cảm nhận được Hi Duệ ôm cô rất chặt, như thể dùng toàn bộ sức lực để ôm cô vậy, "Con không muốn.... không muốn mẹ lại quên Duệ Duệ nữa đâu...."

…….

Buổi tối nằm trên giường, Hi Duệ vẫn ôm chặt lấy cô, chỉ sợ cô lại biến mất một lần nữa. Tần Dư Kiều đưa tay vuốt tóc Hi Duệ, bởi vì Hi Duệ khóc ở phòng khách đến đổ mồ hôi, tóc dính mồ hôi nên hơi ướt.

Lục Hi Duệ ngước mắt cười với Tần Dư Kiều, sau đó lại rúc vào người cô. Những ngày ở Maldives, Hi Duệ cũng dính lấy cô, nhưng sự thân mật đó không như bây giờ. Lúc này giống một đứa trẻ lệ thuộc vào mẹ hơn.

"Chị Dư Kiều ...." Hi Duệ vẫn hơi khó đổi cách gọi, le lưỡi cười. Không phải nó không muốn gọi Tần Dư Kiều là mẹ, chỉ là đột nhiên không biết phát âm từ mẹ thế nào thôi.

Cách phát âm đơn giản như thế mà làm thế nào cũng không nói được, Hi Duệ hơi bực mình, cúi đầu không nói gì.

Dù Tần Dư Kiều muốn nó gọi mình một tiếng mẹ, nhưng cô cũng hiểu Hi Duệ. Dường như thông qua máu mủ, cô có thể biết được nó đang nghĩ gì, đang rối rắm điều gì.

Cho nên Tần Dư Kiều cười xoa trán nó, sau đó lại gần hôn lên trán nó.

Lục Hi Duệ cười he he hai tiếng, sau đó quay mặt sang: "Ơ, sao ba lại tới đây?"

Lục Cảnh Diệu đã đến được một lúc rồi, dựa vào cửa thấy lòng mình mềm đến không thể mềm hơn, nhưng anh vẫn còn điều vướng mắc không thể nói, mở khóe miệng: "Ba đến ngủ chung với hai mẹ con."

Hi Duệ chưa từng ngủ ở giữa ba và mẹ, lúc ngủ liếc nhìn Tần Dư Kiều một lát rồi lại quay sang nhìn Lục Cảnh Diệu một tẹo. Đội nhiên nó nghĩ ra điều gì đó, hỏi Lục Cảnh Diệu: "Nếu chị Dư Kiều mất trí nhớ, sao ba không tìm chị ấy vậy?" Hi Duệ oán trách hỏi ba mình, nhưng niềm vui sướng khi tìm được mẹ khiến nó không thể biểu hiện sự oán giận.

"Chuyện này à...." Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, sau đó quay đầu nhìn trần nhà, "Chuyện này là do ba.... không tìm thấy mẹ...."

Đôi khi đàn ông khác hẳn phụ nữ. Lúc phụ nữ xúc động đại não sẽ không hoạt động, nhưng đàn ông vẫn có thể nói dối để lừa gạt người khác.

Lục Cảnh Diệu nghĩ tới nghĩ lui, không thể để Lục Hi Duệ hận Tần Dư Kiều, nhưng cũng không thể để nó hận mình. Cho nên chỉ có thể đưa ra một cái đệm lưng.

"Ba mẹ yêu nhau ở Edinburgh rồi có con, nhưng khi đó ông nội con không đồng ý cho ba mẹ ở bên nhau, sai rất nhiều người xấu đến ngăn cản ba mẹ. Mẹ con bị người xấu truy đuổi nên bị tai nạn giao thông, sau đó đầu óc mẹ con hơi có vấn đề nên quên mất Hi Duệ. Còn ba à, từ đó cũng không có tin tức của mẹ con, chỉ có thể mang Duệ Duệ về nước trước thôi...."

"Là ông nội...." Hi Duệ mở to mắt, quay đầu nhìn Tần Dư Kiều, "Chị Dư Kiều, chuyện thật là thật sao?"

Lục Cảnh Diệu nháy mắt với Tần Dư Kiều .

Tần Dư Kiều rũ mí mắt, "Ừ" đại một tiếng.

"Con không bao giờ để ý đến ông nội nữa." Lục Hi Duệ giận dỗi nói.

"Thật ra ông nội con cũng không biết rõ lắm, ông nội chưa từng gặp mẹ con, nếu không nhất định sẽ thích mẹ con. Ông chỉ bị . . . . . bị người khác xúi giục mà thôi. Cho nên.... Duệ Duệ cũng đừng giận ông nội. Hơn nữa, chuyện mẹ con là chị Dư Kiều cũng phải giữ bí mật, là bí mật của ba chúng ta. Con không thể nói cho ai biết, bởi vì.... nếu như lại để cho ông nội biết, ông sẽ đuổi mẹ con đi đấy...."

Mặc dù Hi Duệ còn bé, nhưng logic vẫn rất rõ ràng: "Không phải ba nói ông nội chưa từng gặp mẹ, nếu gặp sẽ thích mẹ sao?"

"Ai biết được, tình tình của ông thất thường lắm phải không?"

Hi Duệ mở to hai mắt, gật đầu rồi tự hỏi: "Cũng không thể nói cho bác hai biết sao?"

"Không thể."

"Nhan Thư Đông thì sao ạ?" Nhan Thư Đông là bạn của Hi Duệ.

"Cũng không thể." Lục Cảnh Diệu nói.

Mặc dù Lục Hi Duệ hơi khó chịu, nhưng mà vẫn có thể tiếp nhận được, bàn tay nhỏ bé ôm chặt hông của Tần Dư Kiều, nói: "Chị Dư Kiều .... Em sẽ không để ông nội đuổi chị đi đâu."

Tần Dư Kiều im lặng nhìn vào mắt Lục Cảnh Diệu, sau đó cúi đầu hôn lên trán Hi Duệ. Lúc ngẩng đầu lên, cô trợn mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, mà Lục Cảnh Diệu chỉ cười gượng với Tần Dư Kiều.

Sau đó Lục Cảnh Diệu giải thích với Tần Dư Kiều, còn tỏ vẻ như muốn tốt cho cô: "Kiều Kiều, em nghĩ đi, sao Hi Duệ có thể chấp nhận chuyện em cãi lộn với anh rồi bỏ đi. Anh thay đổi sự thật một chút, một mặt để Duệ Duệ dễ dàng đón nhận hơn, mặt khác nhất định em còn chưa biết phải làm sao để công bố Hi Duệ là con em, đúng không? Em xem, anh hiểu rõ em mà."

***

Bởi vì cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện mà cô vẫn canh cánh trong lòng, ngày hôm sau Hi Duệ thức dậy bên cạnh cô, Tần Dư Kiều hạnh phúc không nói nên lời, vui vẻ đến mức quên chuyện Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho cô.

Lại nhớ tới buổi tối thu dọn phòng, lấy mấy tấm hình Lục Cảnh Diệu cho cô ra xem. Tất cả đều được chụp khi hai người đang hạnh phúc ở Edingburgh, ngoài ra còn có hình chụp hằng năm của Hi Duệ, không nhiều lắm, nhưng có thể để cho cô thấy được sự trưởng thành của Hi Duệ.

"Thật ra anh cũng thích chụp ảnh cho Hi Duệ. Ngày nào đó em trở lại, nhất định sẽ đòi xem ảnh, nên anh chụp một chút...."

....

Lúc Tần Dư Kiều gọi điện cho Bạch Thiên Du, Bạch Thiên Du đang ăn cơm trưa. Điện thoại do ba dượng Joseph nghe, khi giọng của Bạch Thiên Du truyền tới, Tần Dư Kiều nhất thời không phải biết phải mở miệng thế nào.

"Kiều Kiều, Lynda nói con gọi cho mẹ hai lần, có chuyện gì sao?"

Buổi tối Lục Cảnh Diệu đưa Lục Hi Duệ về nhà họ Lục ăn cơm, cho nên trong nhà chỉ còn lại mình cô. Tần Dư Kiều ra ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn những vì sao, thật sự không biết phải mở lời với Bạch Thiên Du thế nào.

"Đúng rồi, tầm cuối năm nay đầu năm sau mẹ về, con muốn ở cùng mẹ hay ở nhà bác.... Hay về thành phố G chỗ ba con." Bạch Thiên Du hỏi cô.

"Nói sau đi mẹ." Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn xuống dưới. Bên ngoài chung cư có xe đi vào, cô nghĩ chắc Lục Cảnh Diệu cũng đã về rồi.

"Mẹ, chuyện con sống thức vật trong hai năm là giả, phải không....?"

Gần đây, mấy bữa cơm ở nhà họ Lục rất không hài hoà, chuyện duy nhất xem như êm đẹp là Lục Cảnh Thành đã về, ngồi bên cạnh Trương Kỳ. Bởi vì chồng đã về nên Trương Kỳ không còn bới móc người khác nữa, trong bữa cơm gắp rau cho Lục Cảnh Thành, sau đó bảo con gái Lục Hi Ngữ báo cáo kết quả học tập của mình.

Mà ông Lục thì sao? Vẫn giả bộ mình là một ông lão không quan tâm đến chuyện gì, nhưng chuyện gì cũng muốn trông nom, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, tính tình càng ngày càng kì quặc.

Lúc ăn cơm gọi cháu trai yêu quý nhất của ông lại gần, Hi Duệ vẫn luôn biết điều lại không quan tâm đến ông, Lục Hòa Thước thật sự rất đau lòng, cho nên bắt đầu đâm chọc Lục Cảnh Diệu: “Con thật sự theo đuổi cô Tần kia à?"