Cô bé này không phải là người vào ban ngày, vậy có phải là ma vào ban đêm hay không?

Tại sao bây giờ rõ ràng là đêm, nhưng không còn là một con ma?

Âm Thao đã ở đây?

Giấc mơ đó?!

Người ta nói rằng, có những giấc mơ vào ban đêm, và tất cả mọi thứ trong những giấc mơ là hình ảnh phản chiếu theo suy nghĩ của tôi mà sinh ra, vậy thì còn Âm Thao?

Âm Thao trong giấc mơ của tôi quá “tỉnh táo”!.

Anh ta biết rằng La Cương không phải là La Cương, và anh ta nhắc tôi chơi đúng giờ. Đây có phải là một nhận thức mà một hình ảnh phản chiếu sẽ có?

Có phải anh ấy thực sự là Âm Thao?

Anh rơi vào giấc mơ của tôi.

Có phải anh ấy luôn đi theo tôi?

Đứa be không còn là ma vào ban đêm, đây có phải là những gì anh ta đã làm?

Anh ấy đã làm gì với đứa bé?

Tôi không biết đó là điều tốt hay xấu, khi mà đứa bé không còn là ma nữa. Nếu tôi đoán là đúng, đó chắc hẳn là một điều tốt. Không thể thực sự tàn nhẫn đối với trẻ em?

“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với con gái cô vậy?” Ôn Như Ca hỏi khi cô ta cảm thấy có gì đó không ổn với tôi.

“Không có gì.” Tôi bình tĩnh lại ngay lập tức, như thể không có gì xảy ra.

Tôi không dám thư giãn trong một giây, Ôn Như Ca luôn muốn dùng con tôi để làm gì đó!

Sau khi tôi làm sạch cơ thể, gạo nếp Ôn Như Ca cũng đã sử dụng hết. Tất cả chân của cô ấy đều là gạo đen, ngửi có mùi giống như than cốc.

Nhưng bộ dạng cô ta có phần kinh khủng.

Khuôn mặt tái nhợt. Da gần vết thương chuyển sang màu xanh, nhưng may mắn thay, đã có máu chảy ra, bất quá chỉ có máu đen.

Ôn Như Ca chịu đựng nỗi đau và nói với tôi: “Chỗ gạo nếp này là không đủ. Tôi cần rất nhiều gạo nếp hơn thế …”

Tôi nói: “Sau khi trời sáng, cửa hàng mở cửa, tôi sẽ đi mua gạo nếp cho cô.”

Ôn Như Ca nghi ngờ hỏi.: “Cô có muốn giúp tôi không?”

Tôi mỉm cười: “Trên đời này, tôi là người duy nhất có thể giúp đỡ cô.”

“…”

Biểu cảm của cô ấy trở nên rất phức tạp, tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng bởi trái tim tôi thôi. Mắng tôi là ngu ngốc, tôi cũng nghĩ mình ngu ngốc, bị cô ấy phản bội hết lần này đến lần khác, thậm chí vẫn sẵn sàng giúp đỡ cô ấy.

Tôi đã không giúp cô ấy.

Đêm qua tôi cũng ngâm trong bể máu và máu của những xác sống đó đã nhuộm trên cơ thể tôi. Sau khi họ trả thù Ôn Như Ca, người tiếp theo sẽ tìm đến là tôi. Tôi trốn thoát, vì vậy tốt hơn là hợp tác thảo với Ôn Như Ca. Làm việc cùng nhau để giải quyết vấn đề này.

“Nếu cô sẵn sàng cho tôi đứa bé, tôi có thể nghĩ ra cách để xua đuổi những hồn ma đó. Dù sao, nó là con của một Âm Quân, ít nhiều đối với các quỷ hồn có tác dụng răn đe.” Ôn Như Ca nói.

Tôi lắc đầu: “Trẻ em không thể làm điều đó.”

“Cô có muốn chết ở đây không?”

“Bất cứ ai cũng phải có điểm yếu của riêng mình. Ôn Như Ca, con bé là điểm yếu của tôi, không ai có thể chạm vào nó!” Tôi tin rằng cô sẽ có cách tốt hơn, sau tất cả, cái phương pháp ma trận bố trí của riêng cô, cô có thể không bao giờ nghĩ tới, sau một pha tấn công phía trước, làm thế nào để cô đối phó với việc bị phản kích? “”

Được rồi. “Ôn Như Ca lùi lại một bước và thỏa hiệp, “Thành thật mà nói, khi tôi sắp xếp đội hình đó, tôi đã không nghĩ về cách đối phó với cuộc phản công.

2/2

“Ngọn đèn máu của những người đó được tạo ra từ máu của Bao Thị và Từ Dương, vòng tròn niêm phong được hình thành rất mạnh mẽ. Vì vậy ông ta sử dụng máu của những thây ma thân cận nhất, ông ta ngửi thấy mùi dầu đèn của những người đó cả ngày lẫn đêm, Ông ta không bao giờ quên cái chết bi thảm của vợ con mình, nỗi bất bình vì thế cũng tăng mạnh, tự nhiên sẽ điên cuồng muốn vượt qua vòng tròn ma thuật để tìm cách trả thù. Kế hoạch của tôi là nuôi dưỡng ông ta từ một thây ma chủ lực thành một kẻ điên tàn bạo trong ba năm. Sự bất bình của ông ta đã đủ mạnh để giúp tôi vượt ra, tôi cũng không còn ở Từ Gia Trại nữa. Vào thời điểm đó, miễn là có những xác chết biết giết người, sẽ có những người tốt đến thu thập xác chết. Xác chết của Bao Thị và Từ Dương chỉ toàn các phép thuật xấu xa, không phải xác chết để chữa ma. Vì vậy, tôi không biết phải làm gì. “

Tôi cười khẩy: “Khi ông ta phá trận, ông ta sẽ không xuống núi và làm tổn thương mọi người chứ? Chân núi có thể mọi người đều ở đó!”,

Ôn Như Ca nói: “Không cần phải đợi đến khi trận chiến nổ ra. Hãy nhìn vào mặt nước trong hồ, nơi ban đầu là nước suối trong vắt. Sự bất bình của ông ta ngày càng mạnh mẽ, càng muốn vượt qua vụ nổ máu, sự bất bình đó sẽ càng thu hút những sinh vật gần đó và cả những con chó hoang, Âm giới, hay bất cứ thứ gì. Miễn là tín hiệu được sinh ra, sẽ có một kẻ đến để thu thập xác chết. Nhưng điều tôi không ngờ chính là, lại không có ai…

“Chủ nhân ” có thể chinh phục được ông già đã chết! ” Nó đã quá mạnh mẽ, nếu nó chờ đợi anh ấy xuất hiện thì sao? “Tôi giận dữ nói.

Ôn Như Ca nói nhẹ nhàng: “Luôn có người có thể chinh phục lão ta.”

Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy.

Cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng không may cô ấy lớn lên trong một gia đình cực kỳ méo mó, và quan niệm về đúng sai của cô ấy tự nhiên cũng vô cùng méo mó. Tôi không thể thuyết phục được cô ấy.

Phải mất một thời gian dài trước khi tôi thở dài và hỏi, “Ý cô là, chúng ta sẽ chờ chết hoặc là trốn thoát càng nhiều càng tốt cho đến khi có một kẻ chuyên môn về việc dọn thây ma tới?”

Ôn Như Ca mỉm cười: “Nếu Âm Quân đi ra ngoài, thì mọi thứ đã kết thúc.”

Tôi nói: “Nếu anh ta hành động, đã sớm hành động rồi.”

Ôn Như Ca nói: “Bây giờ anh ta không xuất hiện, đó là vì chưa kích động anh ta tới cực điểm. Nếu đứa bé được trao cho tôi, tôi có cách để làm chuyện này. “

Tôi lắc đầu.

Ôn Như Ca phát ra một giọng nói rất ư nhẹ nhàng thuyết phục: “Vợ chồng cô có con chung. Tại sao không muốn gặp anh ta?”

Tôi mỉm cười và nói nhẹ: “Anh ta muốn giết đứa bé, tôi sẽ không cho phép. “

Ôn Như Ca choáng váng.”

Trong một thời gian dài, cô ta mỉm cười cay đắng, nói: “Dường như cô đã thực sự trải nghiệm rất nhiều trong một năm qua.”

Tôi không thể không mỉm cười.

Ôn Như Ca cho biết: “Trong quá khứ bà già vào thời điểm đó, dùng chuông để gọi lên những thây ma cũ, nếu có thể tìm thấy những linh chuông, có thể kiểm soát thây ma cũ”.

Tôi: “……”

Mà nói Âm Thao không xuất hiện, là do chưa công kích anh ta đến cực điểm, tôi nghĩ, người không bị ép buộc đến cùng cực này có phải là chính anh ấy không? Nếu tôi không chặn tất cả những cuộc tĩnh tâm của anh ấy, tôi sợ anh ấy sẽ không nói với tôi về tiếng chuông sưởi ấm linh hồn!

Nhưng tôi không muốn nói bất cứ điều gì về người này.

Với một tiếng thở dài, tôi sắp xếp lịch trình cho ngày mai: “Sau khi bình minh, tôi sẽ đi chợ mua gạo nếp. Sau khi mua gạo nếp, chúng tôi sẽ quay trở lại núi.”

“Chà.”

Ôn Như Ca và tôi kết thúc cuộc trò chuyện, đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên: “Này! La Hy, mất bao lâu để tắm? Hai cô đang làm trò gì trong đấy vậy? Đừng quên, đây là nhà của tôi, nhà của tôi! “

Tôi:” … “

Ôn Như Ca:” … “

Người anh trai gắt gỏng bên ngoài nói khẽ:” Quần áo đã sẵn sàng cho cả hai cô, liền treo chúng ngoài cửa, nhanh chóng hoàn thành công việc rồi rời khỏi đi. Tôi vẫn có vợ con trong gia đình. Nếu bị bọn trẻ nhìn thấy, nó sẽ tệ đến mức nào! “

Tôi:” … “

Ôn Như Ca:” … “