Ngày hôm sau dường như lại có một tình huống.

Con bé không chỉ khóc mà còn cố gắng đứng dậy,thân thể nho nhỏ tựa hồ như đang giãy giụa để đi ra ngoài.

– Có ý gì vậy chứ chẳng lẽ làm mẹ người trở về..ông chủ nhà bán tín bán nghi ôm con bé đi ra ngoài. Vừa ra liền quay mặt hướng về cửa nhà hàng xóm. Đứa trẻ lập tức ngừng lại tiếng khóc nghẹn ngào hướng thân thể về nơi cửa nhà.

– Chẳng lẽ đã trở về. ông chủ gõ cửa một cái.

– Cộc cộc

Không có ai trả lời.

Khóe miệng con bé cong xuống nét mặt rất ủy khuất.

Người đàn ông hiểu được biểu cảm này của con bé,anh ta giận dữ gõ vào cửa hét lên.

– Có ai ở nhà không? Này đừng có trốn bên trong, tôi biết cô đang ở trong nhà, cô đi ra ngoài đi. Có bản lĩnh để đứa con lại tại sao lại không có bản lĩnh mở cửa,cô đi ra và đem con cô đi.

Anh ta gõ cửa rất lâu nhưng không có ai bước ra để mở nó.

Đứa trẻ bé bỏng lại khóc một cách buồn bã. Ông chủ nhà thật sự không có cách nào, liền ôm đứa trẻ quay trở về phòng mình. Khi ông ấy về đến phòng con mèo mun lại lần nữa kêu lên thê lương.

– Ôi trời đất ơi! Tiểu Mặc à tao lạy mày. Ông chủ la lên một tiếng buồn rầu.

Đôi vợ chồng trẻ đáng thương gần như quá mệt mỏi mà thiếp đi, họ lại sẽ thức dậy bằng tiếng khóc,tiếng kêu gào. Cho đến đêm, con bé tựa hồ như hiểu được điều gì, không khóc lóc nữa, nhưng con bé cũng không há miệng. Cho nó bú nó cũng không bú. Cặp vợ chồng trẻ còn buồn hơn.

– Haizzz. Bọn chúng sẽ trở thành đôi bạn tốt trong tương lai. Sau màn tra tấn của đứa trẻ và con mèo, bà chủ nhà Mỹ Linh nói.

– Hmmm! người đàn ông mím môi. Mặc dù trái tim anh ta cay đắng, anh ta gật đầu đồng ý với câu nói của vợ.

Mỹ Linh chạm vào mặt đứa trẻ với một nụ cười đôi mắt tràn đầy tình yêu: “Tôi bắt đầu thíc đứa trẻ này rồi.”

Ông chủ nhà vạn lần kinh hãi mà thán lên rằng: “ Ôi trời ơi vợ ơi, đứa nhỏ này tra tấn em như vậy em còn thích con bé. Chỉ cần mẹ của con bé từ bên ngoài trở về tôi sẽ lập tức đem trả con bé lại. Em nghĩ lại đi, đứa nhỏ này chính là một tiểu phù thủy. Chứ Tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào mà lại có thể khóc nguyên một đêm. Nếu em để tiểu phù thủy này ở nhà, tôi, tôi sẽ…”

– Sẽ cái gì?

– Tôi sẽ khóc cùng với nó. Người đàn ông nói.

Mỹ Linh thưởng cho chồng cái liếc mắt: “Già mồm! Uổng cho anh ngày xưa ngày ngày đều muốn cùng tôi sinh con. Còn nói cái gì mà sau này sẽ tự anh chăm con. Giờ thì thế nào, chỉ mỗi đứa nhỏ này thôi mà anh cũng không kiên trì được 10 phút.

Ông chồng bất đắc dĩ: “Nhưng đây dù sao cũng là con của người khác.”

Mỹ Linh nhìn đứa bé đột nhiên ưu sâù thở dài một hơi:

– Chồng à anh xem, vạn nhất lỡ như người hàng xóm mãi không trở về, chúng ta nên làm gì với đứa nhỏ này.

– Thì gửi vào cô nhi viện.

– Như vậy thật quá đáng thương, chúng ta không thể.

– Sao không thể? Mỹ Linh à chẳng lẽ em không phát hiện ra đứa nhỏ này nó… Chủ nhà cương quyết.

– Là nó thích khóc.?

– Không… Con bé một mực không có mở mắt. Người chồng nói.

Mỹ Linh sững sờ: “Có lẽ là như vậy.”

Nói xong cô ấy quay qua nhìn đứa nhỏ, vô thức muốn chạm đến mí mắt con bé. Nhưng cô ấy không ngờ rằng, trước khi cô ấy đụng được tới, con bé liền quay mặt tránh đi.

Mỹ Linh sửng sốt,một lần nữa thử lại. Nhưng dù con bé không mở mắt lại như có thể thấy được hướng bàn tay đi tới mà quay mặt tránh đi.

Điều này chứng tỏ một điều con bé chắc chắn đã thức,chỉ là không muốn mở mắt.

– Hay đứa trẻ này có vấn đề với đôi mắt vì vậy mẹ con bé không muốn nuôi.

Người đàn ông thở dài nói: “ Mỹ Linh à,bây giờ em hiểu vì sao tôi không để em nuôi đứa trẻ này rồi chứ. Điều này có dễ dàng hay không.nó không như những con mèo hay con chó đi lạc mà em thường nuôi. Chúng ta không thể chịu trách nhiệm lớn như vậy, chưa kể đứa trẻ này còn đem trong mình khiếm khuyết. Nếu chúng ta nuôi con bé sẽ tốn kém biết bao nhiêu.”

Mỹ Linh nói: “Hình như mẹ con bé để lại cho con bé một cái thẻ 15 vạn.”

Người chồng bất đắc dĩ kêu lên:

– Mỹ Linh à,em suy nghĩ mà xem, nhìn vào Lúa Mạch( con chó lông vàng nuôi trong nhà) đi. Em chi tiêu cho nó mỗi tháng bao nhiêu tiền? Em tiêu hết 10.000 nhân dân tệ mỗi năm năm cho nó. Chưa kể trong tương lai em sẽ chi hết bao nhiêu cho đứa trẻ này, Em có biết bí danh của trẻ con không.

– Cái gì?

– Thú vàng hai chân.

– …

– Máy nghiền tiền.

– …

– Em coi 15 vạn có thể đủ nuôi lớn một đứa trẻ đến tuổi trưởng thành không?.

– …

– Điều quan trọng là đứa trẻ không có mở mắt, em coi em vẫn nuôi đứa trẻ im lặng như vậy à?

Mỹ Linh trầm hồi lâu, cuối cùng cô ấy cũng bị thuyết phục.

Đứa bé gái sau khi nghe được những lời này, không hề khóc, chị im lặng chảy xuống hai hàng nước mắt.

Mỹ Linh tâm tê dại, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho đứa bé. Nhìn đứa nhỏ này giống như đều hiểu được lời chúng ta nói. Về sau con bé nhất định là một người thông minh hiểu chuyện.

Đáng tiếc,con bé lại không mở mắt.

Ngày thứ hai. Ông chủ nhà mạnh miệng nhưng mềm lòng, vẫn lái xe mang theo vợ cùng đứa nhỏ tới một bệnh viện để kiểm tra. Cầm theo thẻ ngân hàng mà mẹ đứa bé đã để lại. Làm một bài kiểm tra toàn diện cho nó.

Khi kiểm tra đến mắt của tiểu La Bạch, nó khiến trái tim mọi người đau đớn.

Hai mí mắt được dán lại với nhau, vì vậy nên nó không thể mở. Nhưng nếu mí mắt không thể mở không ai biết bên trong mí mắt có bình thường hay không.

Bác sĩ đề nghị làm một tiểu phẫu giúp đôi mắt con bé có thể mở,để lấy lại khả năng nhìn bình thường.

Người đàn ông suy nghĩ về nó… Dù sao mẹ con bé cũng để lại một cái thẻ 15 vạn. Ông ấy không thể sử dụng nó vô ích cho nên ông ấy đã ký thỏa thuận một cách dễ dàng.

Tiểu phẫu này được lên kế hoạch vào buổi chiều.

– Tiểu phẫu này có thành công không.

– Nó sẽ thành công. Bác sĩ vỗ ngực nói rằng họ là một trong ba bệnh viện hàng đầu. Họ nói sẽ để những bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất trong bệnh viện thực hiện phẫu thuật cho đứa trẻ,nên hãy cứ yên tâm.

Tuy nhiên…

Sau nửa giờ, có tiếng là kinh hoàng từ phòng mổ phát ra.

– Có chuyện gì vậy?.

Đôi vợ chồng ngồi bên ngoài phòng mổ hốt hoảng la lên.

Một lúc sau một trợ lý bước ra khỏi phòng mổ một cách vội vàng: “ Ai là người bào hộ của đứa trẻ?”

– Là..là chúng tôi. Đôi vợ chồng sững sốt, lo lắng hỏi vội vã tiến về phía trước.

– Có sự cố trong lúc phẫu thuật chúng tôi nghĩ sẽ phải dừng lại. Người trợ lý nói.

– Tại sao lại như vậy. Ông chủ nhà hỏi.

– Các người là người bảo hộ của đứa trẻ các người sao không biết tại sao chứ. Người trợ lý buồn bã nói.