Bạch Hải Đường cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình vào ngày hôm đó.

Vốn dĩ bà ta không có gan giết người, càng không có gan để giết đi người chị gái ruột của mình.

Nhưng trong mấy ngày đó, bà ta vừa mới biết rằng bệnh vô sinh của mình không thể chữa khỏi.

Cả đời này cũng không thể chữa khỏi.

Bạch Hải Đường đang ở trong một tâm trạng tồi tệ và tuyệt vọng.

Gia đình càng danh giá, bà ta càng chú trọng đến việc thừa kế tài sản cho con cháu, bà ta không thể sinh con, cho dù là gả cho nhà nào thì bà ta đều không có kết cục tốt đẹp.

Bà ta sẽ bị chế giễu, sẽ bị cười nhạo rằng bà ta là thứ gái độc không con.

Mấy ngày đó tâm trạng của bà ta vô cùng tồi tệ đến mức cực điểm, nhưng bà ta lại không dám nói với ai.

Thậm chí bà ta còn không dám nói với bố mẹ mình.

Bạch Hải Đường sợ sau khi nói với bố mẹ, bố mẹ bà ta sẽ cảm thấy bà ta không xứng đáng với những thiếu gia danh giá kia, sẽ không tìm cho bà ta một mối tốt.

Cả đời bà ta cứ thế coi như xong.

Hôm đó, Bạch Hải Đường lại đến một bệnh viện khác để khám, bác sĩ kết luận rằng bà ta bị vô sinh bẩm sinh, không thể chữa khỏi, cho dù có dùng mọi cách thì cũng không thể chữa khỏi được.

Bà ta đã khóc và rời bệnh viện trong tuyệt vọng.

Bạch Hải Đường cũng không biết tại sao, bà ta mơ mơ màng màng bước đến nhà chị gái của bà ta.


Khi đi ngang qua phòng khách, Bạch Hải Đường nhìn thấy bức chân dung của chị gái mình và gia đình được treo ở trong phòng khách.

Trên bức chân dung gia đình ấy, chị gái và anh rể của bà ta đang ngồi cạnh nhau với ba đứa con của họ trên tay.

Bạch Hải Đường cực kỳ ghen tỵ.

Bà ta đã thích anh rể mình từ rất lâu rồi.

Thế nhưng đó là anh rể của bà ta, bà ta không dám nói.

Chị gái của bà ta không những được kết hôn với người mình yêu mà còn sinh được ba người con trai.

Không chỉ có thế, chị gái của bà ta còn đang mang bầu lần thứ tư.

Anh rể của bà ta cưng chiều chị gái như ngọc như ngà, là một người chồng mẫu mực điển hình, dịu dàng ân cần với chị gái, lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng.

Bạch Hải Đường không hiểu tại sao tuy bà ta và chị gái là chị em ruột của nhau nhưng số phận của bà ta lại éo le như vậy.

Chị gái bà ta được kết hôn với một người đàn ông mà chị ấy yêu, còn liên tiếp sinh được ba người con trai, bây giờ chị ấy lại còn đang mang trong bụng một đứa con gái.

Còn Bạch Hải Đường thì sao?
Người đàn ông bà ta yêu đã kết hôn với chị gái bà ta, bà ta lại còn đang mang trong người chứng vô sinh, cả đời này cũng không bao giờ biết được cảm giác có con là như thế nào.

Bạch Hải Đường nhìn chằm chằm vào bức chân dung gia đình trong phòng khách, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Bà ta càng nhìn vào đó, càng cảm thấy nụ cười hạnh phúc của chị gái trong bức chân dung gia đình thật chói mắt, bà ta nóng lòng muốn đào khuôn mặt của chị gái trong bức chân dung gia đình ra và thay thế bằng khuôn mặt của bà ta.


Nếu bà ta có thể sống tốt như chị của mình thì tốt biết mấy?
Bạch Hải Đường không tham lam, bà ta không cần sinh ba trai một gái, bà ta chỉ cần sinh được một đứa con trai là đủ.

Thế nhưng bà ta không thể.

Bà ta bị vô sinh.

Chứng vô sinh không thể chữa được.

Bạch Hải Đường rời khỏi phòng khách trong sự tuyệt vọng và đến phòng ngủ của chị gái để tìm chị gái mình.

Bà ta vô thức đẩy cửa bước vào thì đã thấy chị gái mình đang nằm trên mặt đất, máu me bê bết khắp người.

Khi chị gái bà ta nhìn thấy bà ta bước vào, bà ngạc nhiên, vừa khóc vừa nói: "Hải Đường, nhanh lên, gọi xe cấp cứu, chị chảy máu rồi..."
Bà ta nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của chị gái, trong lòng chợt nghĩ đến bức chân dung gia đình trong phòng khách.

Bạch Hải Đường muốn đào khuôn mặt của chị gái mình từ bức chân dung gia đình ra và thay thế nó bằng khuôn mặt của chính bà ta.

Ngay khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu bà ta.

Chỉ cần chị gái chết đi thì bà ta có thể làm được rồi!
Chỉ cần chị gái chết, bà ta có thể gả cho anh rể thì vừa có thể có được ba đứa con mà bà ta cũng không cần phải sinh con nữa, cũng sẽ không một ai biết rằng bà ta không thể có con!
Khoảnh khắc ấy, cơ thể của Bạch Hải Đường thực sự như đã bị một con quỷ chiếm giữ.

Bạch Hải Đường cũng không biết tại sao bà ta lại đóng cửa và khóa trái lại, cũng không biết tại sao bà ta lại giữ chặt chị gái của mình và bịt miệng bịt mũi của chị gái mình.


Tất cả những gì Bạch Hải Đường biết là khi bà ta bừng tỉnh lại thì chị gái của bà ta đã chết.

Hai mắt trợn trắng, chết không nhắm mắt.

Bạch Hải Đường sợ hãi đến chết đi sống lại, thế nhưng ván đã đóng thuyền, đã không còn đường quay trở lại.

Bạch Hải Đường bắt đầu xử lý hậu quả, giả vờ rằng bà ta vừa mới đến phòng chị gái, giả vờ rằng bà ta đã nhìn thấy chị gái mình đã chết ngay khi bà ta bước vào.

May mắn thay, thời điểm Bạch Hải Đường đến thì đã là vào giờ nghỉ trưa, không có ai trong sân cũng như trong phòng khách, chắc là sẽ không có ai nhìn thấy bà ta.

Bạch Hải Đường nghĩ rằng mình thật may mắn, nhưng không biết là do ý trời hay là như thế nào, chuyện mà bà ta làm đã bị một nữ giúp việc nhìn thấy.

Mà nữ giúp việc đó chính là Thôi Hân Đồng.

Thôi Hân Đồng đã tìm và đe dọa bà ta.

Bạch Hải Đường rất sợ hãi nên đã dùng tiền để mua chuộc Thôi Hân Đồng.

Sau đó, Bạch Hải Đường đã kết hôn với anh rể mình như ý muốn, nuôi nấng ba đứa cháu trai như con trai ruột và nói với bên ngoài rằng bà ta vì con của chị gái nên bằng lòng không sinh con nữa.

Không biết đã có bao nhiêu người khen ngợi Bạch Hải Đường, thậm chí bố mẹ bà ta còn nói bà ta đa tình quá, khuyên nhủ bà ta nên nghĩ cho bản thân, bảo bà ta và anh rể sinh thêm một đứa nữa.

Bạch Hải Đường đã có tất cả những gì bà ta muốn, anh rể, con trai, danh tiếng tốt.

Nhưng bà ta không hạnh phúc như bà ta nghĩ.

Bởi vì, trong những năm qua, Bạch Hải Đường luôn sống trong sự sợ hãi.

Bà ta sợ rằng một ngày nào đó, Thôi Hân Đồng sẽ nói ra hết bí mật của bà ta, bà ta sẽ thân bại danh liệt và mất hết tất cả những gì mình có.

Thôi Hân Đồng biết bí mật của bà ta.


Bí mật này như một con dao đang đặt trên đỉnh đầu Bạch Hải Đường, không biết khi nào mới rơi xuống.

Thậm chí, có nhiều lần Bạch Hải Đường có ý nghĩ muốn giết Thôi Hân Đồng.

Chỉ khi Thôi Hân Đồng chết rồi thì bà ta mới không sợ người khác biết được bí mật của mình.

Tuy nhiên, việc giết người không để lại dấu vết nào có dễ dàng như vậy?
Bạch Hải Đường hoàn toàn không dám giết người, bà ta cũng không dám chắc rằng mình sẽ giết người mà không bị cảnh sát phát hiện.

Bà ta đành phải chịu đựng điều đó.

Có nhiều giấc mơ lúc nửa đêm, bà ta đã từng hối hận.

Bạch Hải Đường đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, ngày hôm đó, nếu trong người bà ta không xuất hiện một con quỷ, không giết chết chị gái mình thì tốt rồi.

Việc bị ngã trong lúc đang mang bầu vốn dĩ đã rất nguy hiểm, chị gái của bà ta cũng đã có tuổi rồi, trong mình còn đang mang thai đứa con thứ tư, đang yên đang lành tự nhiên lại bị ngã, lúc Bạch Hải Đường bước vào thì chị gái bà ta đã đổ rất nhiều máu, có lẽ nếu bà ta không giết thì chị gái bà ta cũng sẽ chết.

Bà ta đã hại giết chị gái mình, sao có thể tốt bằng việc để chị gái bà ta chết một cách tự nhiên kia chứ?
Có lẽ chị gái bà ta vốn sẽ chết, Bạch Hải Đường xuống tay giết chị gái mình cũng chỉ là giúp chị gái chết sớm hơn một bước, nhưng bà ta vẫn chưa làm gì đến mức trở thành một kẻ sát nhân.

Bất cứ khi nào Bạch Hải Đường có suy nghĩ này thì bà ta sẽ lại hối hận vì không thể là chính mình.

Nghĩ đến ngày hôm đó, vừa bước vào cửa đã thấy chị gái mình đổ rất nhiều máu, Bạch Hải Đường vừa khóc vừa hét lên tuyệt vọng: "Em nói thật! Những gì em nói đều là sự thật! Khi em bước vào, trên người chị ấy đã bê bết máu, rất nhiều máu, cho dù em không hại chị ấy thì chị ấy cũng sẽ chết! Em không phải hung thủ giết người, là chị ấy tự ngã tự chết, tất cả những gì em nói đều là sự thật, đều là sự thật!"
“Câm miệng!” Ôn Minh Đạo không chịu nổi, giơ chân đạp mạnh vào người Bạch Hải Đường: “Nếu không phải bà giết mẹ tôi thì mẹ tôi sẽ không chết! Chính bà đã giết mẹ tôi, chính bà đã giết chết chị gái ruột của mình, bà là thứ lòng lang dạ sói, còn không bằng loài cầm thú!"
“Không, không phải như vậy!” Bạch Hải Đường vừa khóc vừa bò lại bên chân ông cụ Ôn, những mảnh vỡ của tách trà ghim vào chân bà ta, máu chảy đầm đìa trên mặt đất, nhưng bà ta bất chấp không quan tâm chút nào.

Bạch Hải Đường ôm chặt bắp chân của ông cụ Ôn, tuyệt vọng khóc: "Anh Triết, anh tin em đi, cho dù em không hại chị ấy thì chị ấy cũng chết, số mệnh của chị ấy là như thế, còn số mệnh của em là làm vợ của anh! Anh Triết, em yêu anh, anh cũng biết mà đúng không? Mấy năm nay, em đối xử với anh toàn tâm toàn ý, trái tim của em lúc nào cũng hướng về anh, tất cả những gì em làm đều là vì anh, cho dù em có lỗi với cả thế giới thì em cũng sẽ không làm gì có lỗi với anh.

Anh Triết, anh cứu em lần này được không? Em cầu xin anh, anh Triết, xin anh hãy cứu em!".