Tại sao bà ta lại ngu ngốc đưa Ôn An An về nhà chứ?
Nếu như bà ta không đưa Ôn An An về thì cô ta sẽ không xảy ra quan hệ với con trai bà ta, như vậy con trai bà ta sẽ không bị Thịnh Vũ Khanh bắt gian ngay tại giường, Thịnh Vũ Khanh cũng sẽ không bị chọc giận nói ra những lời tuyệt tình kia.

Rốt cuộc đầu bà ta bị vào nước hay sao mà cứ phải trông mong chi trưởng sống trong cảnh hỗn loạn?
Chi trưởng sống tốt thì có thể dìu dắt đám con trai của bà ta.

Chi trưởng sống không tốt cũng chẳng có lợi gì cho bà ta và các con của mình.

Lúc đó, rốt cuộc bà ta đang suy nghĩ điều gì, tại sao chỉ cần vừa nghĩ tới Ôn An An có thể khiến cho Đường Thủy Tinh khó chịu trong lòng thì bà ta lại vui mừng phấn chấn như được tiêm máu gà vậy, cứ nhất định phải đưa Ôn An An về nhà?
Bà ta và Đường Thủy Tinh không có thù oán, vì sao bà ta lại giống như uống nhầm thuốc, một lòng một dạ muốn lợi dụng Ôn An An đả kích Đường Thủy Tinh, chỉ ước gì Đường Thủy Tinh chết đi mới tốt?
Đường Thủy Tinh còn sống, chẳng có ảnh hưởng gì đến bà ta.

Đường Thủy Tinh chết rồi, bà ta cũng chẳng được lợi gì.

Tại sao bà ta phải chõ mũi vào những chuyện không liên quan đến mình, giả tạo tỏ vẻ xen vào chuyện của chi trưởng và Ôn An An?
Bây giờ bà ta không được hưởng lợi còn quấy nhiễu khiến cho vợ chưa cưới mà con trai mình thích từ rất lâu chạy mất, bản thân bà ta cũng bị chồng đuổi ra khỏi cửa.

Rốt cuộc bà ta vì cái gì đây?
Sao bà ta lại làm cho cuộc sống biến thành thế này?
An Vũ Mộng hối hận rồi.

Bà ta thật sự hối hận rồi.

Nếu như cho bà ta một cơ hội làm cho thời gian quay trở lại, bà ta nhất định sẽ lặng yên như gà, chi trưởng thích dằn vặt thế nào thì làm thế đấy, bà ta sẽ không nói một câu, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, bà ta hối hận xanh ruột cũng chẳng giải quyết được gì.

An Vũ Mộng chỉ có thể cắn chết không buông tha, bà ta không ly hôn, chết cũng không ly hôn.


Mà thái độ của Ôn Minh Đạo cũng kiên quyết giống y như bà ta vậy.

Ông ta lấy điện thoại di động ra gọi cho luật sư, bảo luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn.

An Vũ Mộng khóc lóc cướp lấy điện thoại di động lại bị ông ta đẩy ngã xuống đất.

Rất tình cờ, bà ta vừa khéo ngã xuống dưới chân Ôn An An.

Nhìn thấy cô ta, vẻ mặt An Vũ Mộng trở nên khó coi: "Là mày!"
Bà ta vùng vẫy bò dậy, xông tới trước mặt Ôn An An tóm chặt tóc của cô ta, vừa giật vừa đánh như phát điên:
"Là mày! Tất cả là tại mày! Mày hại con trai tao, hại tao, thứ hèn hạ này! Đồ gái điếm!"
"Không phải, không phải như vậy, không phải như vậy đâu!" Ôn An An ra sức giãy giụa và phản kháng.

Hai người cấu xé đánh nhau thành một đống.

Ôn Minh Đạo nhắm mắt lại, vẫy tay gọi hai vệ sĩ theo bên người của ông ta: "Tách hai người họ ra, đưa Ôn An An đến nhà họ Thái đi."
Vệ sĩ của ông ta gật đầu nhận lệnh, dẫn người tách An Vũ Mộng và Ôn An An ra.

Hai người vệ sĩ đỡ Ôn An An đi ra ngoài, cô ta cố gắng giãy giụa hướng về phía Ôn Huyền An:
"Anh Huyền An mau cứu em, em không muốn đến nhà họ Thái.

Anh Huyền An mau cứu em với, em thật sự yêu mến anh, em đã người của anh rồi.

Em cầu xin anh đó anh Huyền An, anh cưới em đi, em muốn làm vợ của anh, em thề em sẽ là một người vợ tốt, em sẽ đốt xử tốt với anh, sinh con dưỡng cái cho anh, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc!"
Ôn Huyền An cáu giận đến nỗi mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy, anh ta chợt cầm đồ vật bên cạnh ném mạnh về phía Ôn An An:
"Cút! Cô cút đi cho tôi! Đời này tôi không muốn gặp lại cô nữa.

Biến! Cút! Xéo!"
Hôm nay là ngày anh ta hối hận nhất trong cuộc đời này.


Anh ta mất đi người quan trọng nhất trong đời...!theo cách thức đáng xấu hổ nhất.

Người con gái duy nhất Ôn Huyền An yêu thương chẳng những đưa ra lời chia tay với anh ta mà còn thất vọng về anh ta.

Cô ấy khinh rẻ anh ta, coi thường anh ta, cho rằng anh ta là một người đàn ông không đáng giá để giao phó cả cuộc đời.

Dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Thịnh Vũ Khanh, cô ấy sẽ không quay đầu lại.

Ôn Huyền An tốn bao tâm tư và thời gian mới theo đuổi được Thịnh Vũ Khanh, nhưng bây giờ anh ta đã đánh mất cô ấy.

Bây giờ anh ta không biết mình nên hận Ôn An An nhiều hơn hay hận chính bản thân mình nhiều hơn nữa.

Ôn An An là một kẻ đê tiện.

Còn anh ta là một người ngu xuẩn.

Nếu anh ta thông minh hơn chút nữa, đoán được âm mưu của Ôn An An thì tốt rồi, anh ta sẽ không mất đi người phụ nữ mình yêu nhất.

Nhưng trên đời này không có nếu như...!
Thế giới ngập tràn ánh nắng mặt trời của Ôn Huyền An đã sụp đổ, anh ta đau khổ đến nỗi run rẩy cả người.

Nhìn thấy thù hận khắc cốt ghi tâm trên mặt Ôn Huyền An, cả người Ôn An An tựa như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo từ trong ra ngoài.

Cô ta thất bại rồi.

Chuyện xảy ra chẳng giống với suy nghĩ của cô ta tẹo nào.


Cô ta cho rằng, dựa lòng yêu thích của Ôn Huyền An đối với mình, chỉ cần cô ta trở thành người phụ nữ của Ôn Huyền An thì anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ta, cưới cô ta về làm vợ.

Nếu như Ôn Huyền An không chịu trách nhiệm với cô ta, vậy bố và các anh của cô ta chắc chắn sẽ giúp đỡ cô ta, bắt Ôn Huyền An phải cưới cô ta.

Nhưng phản ứng của tất cả mọi người không giống những gì cô ta nghĩ.

Bố và các anh trai của cô ta không thèm để ý đến sống chết của cô ta, nghênh ngang đi mất.

Ôn Huyền An chẳng những không muốn cưới cô ta mà còn hận cô ta thấu xương.

Sao bọn họ có thể như vậy chứ?
Cô ta sống ở nhà họ Ôn hơn hai mươi năm, trong hơn hai mươi năm đó, tất cả mọi người đều coi cô ta như báu vật, nâng trong lòng bàn tay cẩn thận che chở yêu chiều.

Nhưng bây giờ chỉ vì trong người cô ta không chảy dòng máu của nhà họ Ôn, bọn họ lại đối xử tuyệt tình với cô ta như vậy.

Quan hệ huyết thống quan trọng đến vậy à?
Bọn họ đều có lòng dạ sắt đá hết ư?
Không trông cậy được vào bố và các anh trai, ngay cả Ôn Huyền An trước kia yêu thích cô ta, luôn sẵn lòng đứng ra nâng đỡ cô ta vào thời khắc mấu chốt cũng không mong đợi được gì nữa.

Sau này cô ta còn có thể trông chờ vào ai đây?
Ôn An An nhìn chằm chằm vào Ôn Huyền An, khóc lóc thảm thiết: "Anh Huyền An, anh không thể đối xử với em như vậy! Trước đây anh tốt với em lắm mà, tình cảm hơn hai mươi năm của chúng ta, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh không thể! Anh không thể!"
Ôn Huyền An siết chặt hai nắm đấm cố gắng kiềm chế bản thân mới không để cho mình xông tới tự tay giết chết cô ta.

Anh ta nhìn Ôn An An với ánh mắt đỏ lựng: "Đúng.

Trước đây tôi rất thương yêu cô, rất tốt với cô! Tôi đối xử với cô tốt như thế, bác cả và bác gái không muốn nuôi cô, tôi và mẹ tôi sẵn lòng nuôi cô, nhưng cô đã đối xử với tôi thế nào? Cô thừa biết tôi thích Khanh Khanh như nào, cô lại leo lên giường tôi khiến cho Khanh Khanh..."
Nhớ lại những lời nói kia của Thịnh Vũ Khanh, anh ta lại đau thấu tim gan, gương mặt tinh xảo điển trai cũng trở nên vặn vẹo, nói được một nửa rồi không nói tiếp nữa.

"Cút!" Ôn Huyền An chợt xoay người, cắn răng quát lên: "Nhanh đưa cô ta cút về nhà họ Thái đi, tôi không muốn gặp lại cô ta nữa, để cô ta cút đi ngay lập tức!"
Anh ta sợ còn nói thêm gì nữa thì sẽ không kiềm chế được xông tới bóp chết cô ta.

Vệ sĩ của Ôn Minh Đạo trả lời một tiếng, càng tăng thêm sức kéo Ôn An An ra bên ngoài.

Ôn An An ra sức giãy giụa nhưng vẫn không chống lại được sức mạnh của một vệ sĩ trưởng thành, cô ta bị vệ sĩ của Ôn Minh Đạo lôi ra phòng khách rồi ấn vào trong xe hơi.


Cô ta ra sức gào khóc, hét chói tai định nhảy từ trên xe xuống.

Vệ sĩ không nhịn được nữa, vung tay đánh vào gáy của cô ta.

Trước mắt Ôn An An tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Trước khi hôn mê, trong đầu cô ta chỉ còn một ý nghĩ: Cô ta toi đời rồi.

Về sau, mọi thứ của nhà họ Ôn không còn liên quan gì đến cô ta nữa.

Nhà họ Ôn có nhiều người như vậy nhưng không ai nói giúp cô ta một câu công bằng.

Nhà họ Ôn giàu sang nhất Ôn Thành.

Nhà họ Ôn nguy nga lộng lẫy.

Nhà họ Ôn ấm áp tràn đầy yêu thương.

Sau này...!không liên quan gì đến cô ta nữa.

Cô ta hận...!
Rất hận.

Rõ ràng một người hạnh phúc như vậy, may mắn như thế, sao cô ta lại suy bại đến mức độ như ngày hôm nay?
Thật không cam lòng mà.

Trong lòng cô ta tràn đầy thù hận và tuyệt vọng, cứ thế ngất đi.

Ô tô chạy về phía xa.

Ôn An An bị đưa đi, luật sư riêng của Ôn Minh Đạo mang theo thỏa thuận ly hôn đã tới rồi..