Người vệ sĩ gật đầu nói: “Vâng, thưa bà chủ, tôi hiểu rồi.”
Nhìn thấy vệ sĩ của mình đã rời đi và nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng có thể đuổi Ôn An An ra khỏi nhà họ Thái, Tề Hân Nhiên bỗng trở nên vui vẻ.

Từ ngày nhà họ Ôn trả Ôn An An về nhà họ Thái, bà ta đã thấy Ôn An An không vừa mắt, trong lòng khó chịu như bị gai đâm.

Nhưng vì Ôn An An được người nhà họ Ôn đưa đến, hơn nữa lúc gửi cô ta đến, họ còn bảo bà ta và những người khác ở nhà họ Thái phải chăm sóc tốt cho Ôn An An.

Bà ta kiêng dè nhà họ Ôn, không dám đuổi Ôn An An đi, thậm chí còn không dám ngược đãi cô ta.

Mãi cho đến cái ngày ở ngoài nhà giam, bà ta nhìn thấy hình như Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh rất ghét Ôn An An, bà ta mới dám trở mặt với cô ta.

Hôm nay, vì Ôn An An mắc lỗi mà Đường Thủy Tinh đã gọi điện cho bà ta để hỏi tội, điều này cũng cho Tề Hân Nhiên một lý do để đuổi Ôn An An ra khỏi nhà họ Thái.

Nghĩ đến việc có thể đuổi một kẻ “ngoại lai” như Ôn An An ra khỏi nhà họ Thái là trong lòng Tề Hân Nhiên lại thấy vô cùng vui sướng và thoải mái.

Vệ sĩ của Tề Hân Nhiên đã chấp hành nghiêm túc mệnh lệnh của bà ta, thu dọn đồ đạc của Ôn An An xong xuôi, anh ta liền chạy đến bệnh viện, tìm Ôn An An.

Sau khi đặt hành lý vali ở cuối giường, anh ta nói: “Cô Ôn, bà chủ bảo tôi mang đồ đến cho cô.

Bà chủ nói, loại người mặt dày không biết xấu hổ như cô giống người mẹ đã sinh ra cô, hẳn là bà ta nên chịu trách nhiệm nuôi nấng cô.

Nhà họ Thái muốn cắt đứt quan hệ với cô, mong sau này cô đừng nói mình là người nhà họ Thái nữa.”
Ôn An An sững sờ: “Anh, anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Tôi không nói linh tinh, tôi chỉ truyền đạt lại mệnh lệnh của bà chủ thôi.” Người vệ sĩ nói: “Đồ đạc của cô đều ở trong vali, khu biệt thự đã hủy thẻ ra vào của cô.


Mong sau này cô đừng quay lại nhà họ Thái nữa, để tránh tự rước lấy nhục nhã.”
Nói xong, người vệ sĩ đó cũng không nán lại thêm mà quay người rời đi luôn.

“Anh đứng lại! Anh đứng lại ngay cho tôi!” Ôn An An gào lên.

Người vệ sĩ kia nhanh chóng rời khỏi đó, không thèm quay đầu lại.

Vì quá kích động nên Ôn An An đã chạm phải vết thương, cô ta toát mồ hôi lạnh vì đau, nằm cứng đỡ cả người trên giường, không thể nhúc nhích.

Cô ta run lên vì tức giận, như sắp phát điên.

Nhà họ Thái, thế mà...!thế mà họ Thái lại đuổi mình đi!
Sau này mình sẽ phải làm sao đây.

Mặc dù bị nhà họ Ôn gửi đến nhà họ Thái rất đau khổ, nhưng chí ít nhà họ Thái cũng sống trong một căn biệt thự, có vệ sĩ, tài xế và người giúp việc, cũng được coi là tầng lớp thượng lưu.

Nhưng bây giờ, mình lại bị nhà họ Thái đuổi ra khỏi nhà, đến khi xuất viện thì mình phải làm sao đây, Ôn An An thầm nghĩ.

Cô ta không có bất động sản đứng tên mình, không thể quay về nhà họ Ôn, chỉ có thể thuê nhà ở.

Cô ta đã không còn là thiên kim đại tiểu thư sống trong biệt thự nữa mà đã biến thành một con chó hoang bị đuổi ra khỏi nhà!
Sau này, cuộc sống của cô ta sẽ như thế nào đây?
Ôn An An nằm trên giường bệnh, những cơn đau dữ dội cùng sự tuyệt vọng ập đến khiến cô ta co quắp lại, chỉ ước có thể chết quách đi cho xong.

Nhưng cô ta không có dũng khí để chết.


.

Truyện Truyện Teen
Cô ta cũng không cam lòng mà chết như vậy.

Tại sao cuộc sống của Đường Dạ Khê lại càng ngày càng tốt đẹp lên, còn cô ta thì càng ngày càng trở nên khốn đốn.

Đường Dạ Khê đã cướp đi hạnh phúc trong tay cô ta!
Ôn An An thầm nghĩ, mình sẽ không bao giờ tha cho Đường Dạ Khê, rồi sẽ có một ngày mình cướp lại tất cả mọi hạnh phúc mà cô đang có.

...!
Tại phòng làm việc Quảng Hạ.

Bách Lý Tùy Băng giơ điện thoại di động lên cho Đường Dạ Khê xem đoạn video Ôn Huyền Triệt và Ôn An An ở bên nhau: “Khê Khê, em xem này, Ôn An An mới là em gái tốt của Ôn Huyền Triệt, em đừng đối xử tốt với anh ta nữa, chỉ có anh và anh trai anh mới yêu thương em nhất thôi!”
Đường Dạ Khê: “Anh thật tẻ nhạt! Anh quan tâm cô ta làm gì? Anh rảnh rỗi quá nhỉ?”
“Đúng vậy, anh rất rảnh rỗi.” Bách Lý Tùy Băng nằm trên ghế sô pha, trông rất lười nhác: “Dù sao thì dù anh có không kiếm được tiền, anh trai anh cũng có thể nuôi được anh.

Lúc anh thích làm thì anh làm, lúc anh không thích làm anh sẽ làm một con cá muối.

Bây giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn làm một con cá muối.

Hơn nữa, trước mắt với tài sản mà anh đang có, chỉ cần anh không đi đánh bạc, anh vẫn có thể ăn không nằm không đến hết đời.”
Đường Dạ Khê: “...!Được, miễn anh thấy vui là được.”
Bách Lý Tùy Băng nói: “Chỉ cần em đối xử tốt với anh và anh trai anh thì anh sẽ thấy vui.”

Đường Dạ Khê hết nói nổi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nói những lời chỉ có trẻ con mới nói nữa, được không?”
“Trẻ con thì đã làm sao?” Bách Lý Tùy Băng nói: “Trẻ con mới chân thật nhất, người lớn càng sống càng đạo đức giả!”
“...” Đường Dạ Khê không còn gì để nói.

“Khê Khê, em phải nhớ, quan hệ huyết thống không thể chứng minh được điều gì hết.

Mấy người anh trai kia của em chẳng có ai đáng tin cậy hết, trên đời này chỉ có anh và anh trai anh mới là người đối xử tốt với em nhất thôi.

Em mau nhìn đi, anh đã mua cho em rất nhiều đồ đó!” Bách Lý Tùy Băng ngồi dậy, cầm một chiếc rương nhỏ, đổ tất cả đồ trong rương lên bàn.

Trong chiếc rương đó đầy những chiếc hộp nhỏ đựng đồ trang sức.

Bách Lý Tùy Băng mở những chiếc hộp đó ra, nào là hồng ngọc, ngọc bích, kim cương, ngọc lục bảo, pha lê,...!vô vàn các loại trang sức, đá quý đều được anh ta bày lên bàn.

Có những món trang sức vẫn còn nguyên tem mác, nhìn những con số trên đó mà bủn rủn cả tay, đúng là giá trên trời.

Nhưng Bách Lý Tùy Băng lại tùy ý đổ chúng ra bàn như trẻ con ném đồ chơi, nói: “Khê Khê, anh đã mua cho em những thứ này đấy.

Lúc ở Lương Thành anh còn sưu tầm được rất nhiều, khi nào quay về anh sẽ mang đến cho em.”
Sau khi anh ta và Bách Lý Ánh Hàn lấy lại được tài sản và sự nghiệp của mình, tiền trong tay hai người họ càng lúc càng nhiều.

Lúc nhìn thấy những món đồ trang sức xinh đẹp và những thứ mà có lẽ con gái đều sẽ thích, anh ta đều không kìm được mà mua hết về, cất chúng trong két bảo hiểm.

Ngay cả khi lúc đó anh ta đã cắt đứt quan hệ với Đường Dạ Khê, nhưng trong lòng anh ta vẫn biết, những món đồ đó anh ta mua cho cô.

Mặc dù mua về cũng không thể đem tặng, nhưng anh ta vẫn luôn cất nó trong két bảo hiểm.

Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Bách Lý Tùy Băng cũng có thể danh chính ngôn thuận mua cho người em gái anh ta yêu thương nhất.


Đường Dạ Khê nhìn những món đồ trang sức trên bàn, trong lòng chẳng có hứng thú gì với chúng.

Nhưng khi nghe Bách Lý Tùy Băng nói anh ta còn cất rất nhiều thứ ở Lương Thành, để dành chúng cho cô, trong lòng Đường Dạ Khê chợt dâng lên một sự cảm động vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Ngoài cô ra, Bách Lý Tùy Băng không có chị em gái nào khác, bạn gái thì khỏi phải nói.

Không cần nói cũng biết, những món đồ trang sức này là anh ta đặc biệt mua cho cô.

Cho dù khi ấy, bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ trên danh nghĩa, nhưng trong lòng Bách Lý Tùy Băng vẫn luôn nghĩ đến cô.

Đường Dạ Khê cũng được coi là người thiếu thốn tình yêu thương, vì thế khi một người thật lòng trân trọng cô, luôn nhớ đến cô như vậy, cô thật sự thấy rất cảm động.

“Anh...” Đường Dạ Khê kìm lòng không đặng mà gọi cất tiếng gọi Bách Lý Tùy Băng, giọng điệu cũng mang một vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Sau này anh đừng mua cho em những thứ này nữa.

Em không thích đeo trang sức, có tiền cũng đừng mua sắm lung tung.

Anh nên mua nhiều bất động sản gì đó ấy, cuộc đời này không biết trước được điều gì, có vài miếng đất trong tay thì cuộc sống sau này cũng có thể được đảm bảo.”
“Không sao, anh trai em kiếm cơm bằng cái đầu.

Thăng trầm của cuộc đời không nhấn chìm được anh đâu.” Bách Lý Tùy Băng chỉ một ngón tay vào đầu mình, nói: “Chỉ cần anh không biến thành một kẻ ngốc, anh vẫn có thể kiếm tiền.

Nếu một ngày nào đó anh thật sự biến thành đứa ngốc, có tiền cũng chẳng ích gì.”
“...” Đường Dạ Khê đanh mặt lại: “Em nói một câu anh cãi lại mười câu! Em nói gì anh cũng không nghe đấy phải không?”
Thấy Đường Dạ Khê không vui, Bách Lý Tùy Băng liền nhận lỗi: “Anh nghe, anh nghe em là được chứ gì.

Nhưng không mua đồ trang sức cho em nữa thì không được, anh không kiểm soát được bản thân.

Hay là thế này đi, anh mua trang sức, cũng mua cả bất động sản nữa, như vậy có ổn không?”.