Thật quá đáng sợ.

Nếu như chỉ có một mình cậu của anh ta thì có lẽ anh ta còn có thể chấp nhận được, nhưng chuyện này còn liên lụy đến cả mẹ anh ta nữa.

Anh ta không dám tin người mẹ hiền lành dịu dàng trong cảm nhận của mình lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy.

Mọi người xem xong tài liệu, cả phòng yên lặng như tờ.

Cố Thời Mộ nhìn về phía Đường Du Nhiên: “Không biết tổng giám đốc Đường nghĩ thế nào?”
Đường Du Nhiên ngây ngẩn cả người.

Từ rất lâu nay rồi ông ấy không gặp chuyện đả kích như vậy.

Đầu óc ông ấy trống rỗng.

Ông ấy hoàn toàn không thể liên hệ được chuyện ghi trong tài liệu với người đầu ấp tay gối của mình.

Thật… Thật sự không thể nào…
“Có lẽ… Có lẽ là một mình Từ Lộ Vĩ làm…” Ông ấy gian nan mở miệng: “Do một mình Từ Lộ Vĩ quyết định, Tú Huỳnh không biết gì cả…”
“Đúng vậy, chắc chắn là thế.” Đường Cẩm Sách kích động nói: “Cậu tôi từ hồi trẻ đã không làm việc gì đứng đắn, mọi chuyện chắc chắn là do ông ta làm, liên quan gì đến mẹ của tôi?”
“Vậy sao?” Cố Thời Mộ cong khóe môi: “Tài liệu viết rất rõ ràng, Từ Lộ Vĩ đâm vào người ta rồi muốn chạy trốn, mẹ của Hứa Liên Kiều đuổi theo cầu xin bọn họ đưa chồng mình đến bệnh viện.


Từ Tú Huỳnh hất tay mẹ Hứa ra đẩy ngã bà ấy xuống đất… Các người đang nói chuyện này là Hứa Liên Kiều đang nói dối sao? Bà Từ Tú Huỳnh không hề làm giống như lời Hứa Liên Kiều nói, đẩy ngã mẹ cô ấy xuống đất, dẫn đến Từ Lộ Vĩ cán xe qua người mẹ Hứa, một xác hai mạng …”
Đường Du Nhiên và Đường Cẩm Sách trắng bệch mặt, há miệng cứng lưỡi, không nói nên lời.

Nếu Cố Thời Mộ đã có lòng tự tin gọi bọn họ đến đây, còn chuẩn bị tài liệu đầy đủ như vậy, nhân chứng vật chứng đều có, vậy chứng tỏ tất cả mọi chuyện đều là thật.

Người vợ, người mẹ của bọn họ vì giúp Từ Lộ Vĩ chạy trốn đã thật sự đẩy ngã một bà bầu, dẫn tới xe ô tô của Từ Lộ Vĩ cán qua người bà bầu ấy, một xác hai mạng.

Đường Cẩm Quyền vẫn không nói chuyện bất ngờ lên tiếng: “Có lẽ… Có lẽ chuyện này là thật.

Nhưng lúc đó mẹ tôi còn rất trẻ, bà ấy nhát gan lắm, chắc là bị dọa chết khiếp, vậy nên…”
“Nên cái gì?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn anh ta: “Năm đó bà ta trẻ tuổi nhát gan, nhìn thấy Từ Lộ Vĩ cán chết mẹ Hứa, bà ta luống cuống, sợ hãi, chạy trốn cùng với Từ Lộ Vĩ.

Vậy sau đó thì sao? Sau đó Từ Lộ Vĩ mua chuộc tài xế Vương Lương để chịu tội thay cho ông ta.

Lẽ nào anh muốn nói với tôi là bà ta không biết gì ư?”
Đường Cẩm Quyền há miệng nhưng lại không nói nên lời.

Mẹ anh ta đương nhiên không thể nào không biết được.

Hai xác ba mạng, cậu anh ta lại không phải ngồi tù, mẹ anh ta có thể không biết được sao?
Nhưng…
“Chủ tịch Cố, nói là đại nghĩa diệt thân thì dễ đấy nhưng lúc làm mới thấy khó.” Đường Cẩm Quyền giải thích thay cho mẹ mình: “Cậu tôi thực sự đã làm sai nhưng cậu tôi là anh trai ruột của mẹ.


Cậu tôi mua chuộc Vương Lương để người này nhận tội thay mình, mẹ tôi là em gái của cậu, lẽ nào phải đứng ra chỉ điểm ông ấy, đưa ông ấy vào tù sao?”
Anh ta lắc đầu: “Chủ tịch Cố, thứ cho tôi nói thẳng, chuyện như vậy nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không làm.

Vì vậy tôi không hề cảm thấy cách làm của mẹ tôi có vấn đề gì cả.”
“Được, coi như anh nói có lý.” Cố Thời Mộ nhếch môi gật đầu: “Vậy thì sau khi Vương Lương nhận tội thay cậu của anh thì sao? Tài sản nhà họ Hứa bị đám họ hàng thân thích của Hứa Liên Kiều chia nhau hết, Hứa Liên Kiều bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Cậu anh và mẹ anh hại chết cả nhà Hứa Liên Kiều nhưng lại hoàn toàn mặc kệ sống chết của Hứa Liên Kiều, để mặc cho cô ấy lưu lạc ở trại trẻ mồ côi, còn bị đám súc sinh nhận nuôi ngược đãi mỗi ngày.

Tổng giám đốc Đường…”
Cố Thời Mộ như cười như không nhìn Đường Cẩm Quyền: “Có phải anh cũng muốn nói với tôi, nếu như anh gặp chuyện này anh cũng sẽ làm như vậy.

Sau khi hại chết cả nhà người ta còn trơ mắt nhìn con cái của họ bị đưa vào trại trẻ mồ côi, sau đó bị một tên súc sinh mặt người dạ thú nhận nuôi, chịu mọi ngược đãi?”
“Tôi…” Đường Cẩm Quyền tái mặt.

Anh ta phải trả lời thế nào?
Nói mình cũng có thể làm vậy sao?
Vậy chẳng phải anh ta cũng là tên súc sinh mặt người dạ thú ư?
Anh ta nói mẹ mình làm sai?
Nhưng anh ta nhìn ra được, bữa tiệc hôm nay của Cố Thời Mộ chính là Hồng Môn Yến nhằm vào cậu và mẹ anh ta.

Trong lòng nóng như lửa đốt nhưng anh ta lại không thể nói ra lời nào biện giải cho mẹ mình nữa.


Đường Du Nhiên đặt tài liệu lên bàn, nhìn về phía Cố Thời Mộ: “Chủ tịch Cố, nguyên nhân trước sau tôi đều hiểu hết rồi.

Chuyện này từ đầu đến cuối đều là lỗi của Từ Lộ Vĩ và Tú Huỳnh.

Không biết Chủ tịch Cố đặc biệt hẹn chúng tôi tới đây là muốn chỉ bảo điều gì?”
“Chỉ bảo thì không dám nhận, tôi chỉ là nể mặt Khê Khê, bày tỏ một chút thái độ của mình trước mặt mọi người ở đây.” Cố Thời Mộ liếc nhìn Đường Dạ Khê: “Hứa Liên Kiều là bạn thân của Đường Dạ Khê, cũng là cấp dưới của tôi.

Tôi đã đồng ý với Khê Khê và Hứa Liên Kiều sẽ đòi lại công bằng cho Hứa Liên Kiều, báo thù rửa hận.

Vì vậy sáng ngày mai, tất cả các chứng cứ liên quan đến vụ tai nạn xe sẽ chuyển giao cho cục cảnh sát.

Hơn nữa, đoàn luật sư của tập đoàn Cố thị sẽ đảm nhiệm việc biện hộ cho Hứa Liên Kiều, đòi lại công bằng, báo thù rửa hận cho cô ấy.”
“Không thể giải quyết riêng à?” Đường Cẩm Sách thốt lên: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, chi bằng giải quyết riêng đi, chúng tôi đồng ý bồi thường.

Mong cô Hứa đưa ra một con số, chỉ cần có thể chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng.”
Nếu như chuyện này bị vạch trần ra, chẳng những cậu của anh ta sẽ phải ngồi tù mà nhà họ Đường cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Hiện tại tin tức phát triển như vậy, nếu như bị người ta biết phu nhân tập đoàn Đường thị năm đó hại chết người còn không chịu trách nhiệm, để mặc con gái nhà người ta lưu lạc đến trại trẻ mồ côi.

Sau đó tuy rằng được nhận nuôi nhưng cũng không được sống yên ổn.

Giá cổ phiếu của Đường thị nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Tập đoàn lớn giống như bọn họ sợ nhất là những tin tức trái chiều này.


Nếu sự thật thực sự bại lộ, có khả năng cổ phiếu của bọn họ sẽ rớt giá.

Khi ấy chắc chắn bọn họ sẽ bị tổn thất rất lớn.

Đây là về công.

Về tư, nếu chuyện này lộ ra, danh dự của mẹ anh ta chắc chắn sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

Bị người ta biết năm đó hai người mẹ và cậu anh ta đã hại chết hai mạng người, hơn nữa sau đó còn không bồi thường cho người nhà hai người họ, mặc kệ người ta rơi vào hoàn cảnh thê thảm, nhất định sẽ bị vô số người mắng mẹ anh ta là kẻ xấu.

Loại chuyện này nếu như lan truyền trên mạng sẽ kích động cảm xúc quần chúng.

Đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều người nói lời khó nghe.

Vô số người mắng nhiếc mẹ anh ta, sau này bảo mẹ anh ta gặp người khác kiểu gì được nữa?
Không được.

Chuyện này nhất định không thể để lộ ra ngoài.

Bắt buộc phải giải quyết riêng!
“Giải quyết riêng?” Cố Thời Mộ mỉm cười gật đầu nói: “Ba chữ này nói ra hay lắm, nhưng tôi muốn hỏi cậu hai Đường, nếu như các người muốn giải quyết riêng vậy năm đó tại sao không làm luôn đi? Khi ấy sau khi bố mẹ Hứa Liên Kiều chết, tại sao mẹ và cậu anh không đi tìm ông nội Hứa Liên Kiều nói chuyện giải quyết riêng, bồi thường cho họ mà lại đi tìm người gánh tội thay?”
“Năm đó…” Đường Cẩm Sách nghẹn đó bừng mặt, ậm ừ rất lâu mới lên tiếng: “Có lẽ năm đó bọn họ quá sợ hãi cho nên…”
“Ồ tôi hiểu rồi.” Cố Thời Mộ gật đầu: “Ý của cậu hai Đường là năm đó bọn họ quá sợ hãi nên có thể vô nhân tính đúng không? Vậy tôi lại muốn hỏi cậu hai Đường…”
Anh nhìn Đường Cẩm Sách, nhướng mày hỏi: “Nếu tương lai anh gặp phải chuyện như vậy, liệu có phải cũng sẽ vô nhân tính như thế hay không?”.