“Là vết thương trên lưng Khê Khê.” Cố Thời Mộ lạnh nhạt nói: “Ngoài những vết lúc còn bé bị Đường Linh Lung đánh ra thì còn lại chính là bị người nhà họ Đường các người đánh.”
Ánh mắt Cố Thời Mộ mỉa mai nhìn về phía Đường Cẩm Quyền: “Tổng giám đốc Đường, phiền anh nhìn những vết thương trong ảnh, xem cho thật kĩ vào.

Xem xem người nhà họ Đường các người có tư cách tự xưng là người thân của Khê Khê hay không.”
“Là tôi sai… Là lỗi của tôi…” Đường Thủy Tinh nhìn vết sẹo trên ảnh chụp, nước mắt tràn mi.

Càng ở chung lâu với Đường Dạ Khê, tình cảm của bà với Đường Dạ Khê lại càng sâu đậm.

Ôn An An lớn lên dưới gối của bà và Ôn Minh Viễn, từ nhỏ đến lớn ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt, hai vợ chồng bà hận không thể cho cô ta mọi thứ tốt nhất trên thế giới.

Nhưng con gái ruột của bà thì sao?
Hơn hai mươi năm.

Cô đến thế giới này hơn hai mươi năm lại không được sống cuộc sống yên ổn ngày nào, thậm chí còn bị đánh thương tích đầy mình.

Xã hội hiện tại ngay cả người giúp việc, làm vườn, tài xế cũng không mấy ai bị đánh nhưng con gái của Đường Thủy Tinh bà và Ôn Minh Viễn lại bị đánh cả người đầy sẹo.


Bà đau đớn xem từng bức ảnh chụp trong xấp ảnh dày kia, khóc đến nỗi gần như ngất đi.

Đường Cẩm Quyền rất xấu hổ.

Đối diện với xấp ảnh này, anh ta nào còn dám mở miệng xin nể mặt Khê Khê đây?.

harry potter fanfic
Cố Thời Mộ nói rất đúng, bọn họ có cái gì tư cách mà nhắc tới Đường Dạ Khê?
Bọn họ chưa từng cho Đường Dạ Khê bất kì thứ gì ngoài sự tổn thương.

Sắc mặt anh ta ảm đạm yên lặng ngồi vào chỗ của mình.

Đường Du Nhiên thở dài nặng nề thấp giọng nói: “Cậu Cố, nói nhiều như vậy chi bằng cậu nói yêu cầu của mình ra đi? Nghe ý của cậu nhất định phải tống Từ Lộ Vĩ và Tú Huỳnh vào tù đúng không?”
“Đúng.” Cố Thời Mộ nhìn về phía ông ấy: “Không chỉ có thế, tôi còn hi vọng chủ tịch Đường có thể ly hôn với Từ Tú Huỳnh.”
“Chuyện này không thể được.” Đường Cẩm Sách giận dữ: “Cố Thời Mộ, anh tưởng anh là ai hả, dựa vào đâu mà anh chia rẽ hôn nhân của bố mẹ tôi?”
“Cậu hai Đường đừng kích động, tôi không hề chia rẽ hôn nhân của chủ tịch Đường.

Tôi chỉ là đưa ra kiến nghị với chủ tịch thôi mà…” Cố Thời Mộ khẽ liếc mắt nhìn Đường Cẩm Sách, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Nếu như chủ tịch Đường có khẩu vị lạ, ngay cả người đàn bà táng tận lương tâm cũng sẵn lòng giữ lại bên mình, tôi cũng chẳng có ý kiến gì.


Chỉ có điều…”
Anh nhếch miệng: “Tính tình Hứa Liên Kiều không tốt, có thù tất báo, chỉ cần mối thù giết cha giết mẹ chưa được cô ấy báo thù thỏa mãn thì tuyệt sẽ không tha.

Cô ấy sẽ lập tức ký hợp đồng với nhà họ Cố tôi, chỉ cần cô ấy là người nhà họ Cố, tôi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn cấp dưới của mình có thù mà không báo được…”
Anh nhìn Đường Du Nhiên, hơi mỉm cười: “Đến lúc tôi ra mặt bảo vệ cấp dưới của mình, chủ tịch Đường đừng trách tôi không nhắc nhở ông.”
"Cố Thời Mộ, anh có ý gì?" Đường Cẩm Sách tức đến nỗi đập bàn:"Anh đang uy hiếp chúng tôi sao?"
“Tôi bảo rồi, tôi đang đưa ra kiến nghị cho các anh.” Cố Thời Mộ liếc mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Thương trường như chiến trường, anh và tôi đều là người trong thương trường, nếu không thể nói chuyện được trên bàn ăn vậy thì gặp nhau trên chiến trường.

Chiến trên thương trường không phải rất bình thường sao?”
"Anh..." Khuôn mặt Đường Cẩm Sách trắng bệch, cả người run run.

Thương chiến!
Nếu nhà họ Cố thật sự khởi chiến với nhà họ Đường trên thương trường, nhà họ Đường chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ.

Nhưng tập đoàn Đường thị cũng không phải đèn cạn đầu, giết địch một ngàn cũng tự tổn hại tám trăm, Cố Thời Mộ điên rồi sao?
Anh thật sự vì một Hứa Liên Kiều nhỏ nhoi mà lấy tập đoàn Cố thị ra khai chiến với tập đoàn Đường thị ư?

“Anh hai…” Đường Thủy Tinh khóc không thành tiếng, lau nước mắt trên mặt nhìn về phía Đường Du Nhiên: “Anh là anh ruột của em, A Mộ là chồng của con gái em, là bố của cháu em.

Nếu như anh chọn thương chiến với A Mộ, nhà họ Ôn sẽ không giúp đỡ đâu.”
Đường Du Nhiên trầm mặc một lát, gật đầu: "Anh hiểu..."
Đường Cẩm Sách căng thẳng: “Cô ơi, cháu…”
"A Sách, đừng nói nữa." Anh ta nói một nửa đã bị Ôn Minh Viễn ngắt lời.

Từ trước đến nay Ôn Minh Viễn vẫn luôn điềm tĩnh hiền hòa, nhưng bây giờ vẻ mặt lại lạnh lùng, ánh mắt sắc như kiếm: “Trên thực tế nếu không phải tình cảm của Thủy Tinh và bố cháu tốt đẹp, dượng sẽ bất chấp tất cả giúp đỡ A Mộ.”
Sắc mặt Đường Cẩm Sách càng khó coi: "Dượng..."
Ôn Minh Viễn không đếm xỉa đến anh ta mà nhìn về phía Đường Du Nhiên: “Anh hai, anh không chỉ là anh vợ của em mà chúng ta cũng là bạn tốt.

Là một người bạn, một người đàn ông, em khuyên anh nên ly hôn với Từ Tú Huỳnh…”
“Dượng, sao dượng có thể nói như thế được?” Đường Cẩm Sách vừa bực vừa sốt ruột: “Đó là bố và mẹ ruột của cháu đấy.

Dượng là dượng của chúng cháu, sao dượng có thể phá hoại hôn nhân của bố mẹ cháu được?”
“A Sách…” Ôn Minh Viễn nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh lùng: “Dượng hỏi cháu, nếu như cháu cưới một người vợ sau khi hại chết hai mạng người có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, trơ mắt nhìn một cô bé sáu tuổi mồ côi sau khi mất hết gia đình lẻ loi bị người ta đưa tới trại trẻ mồ côi, cháu có sẵn lòng làm vợ chồng với người đó không?”
“Cháu…” Đường Cẩm Sách cứng họng, sắc mặt trắng bệch: “Chuyện này khác mà.

Cô gái mình yêu và mẹ ruột của mình làm sao có thể giống nhau được? Cho dù bà ấy làm sai điều gì thì bà ấy cũng thật sự yêu thương cháu và anh cả, là mẹ ruột đã sinh ra nuôi dưỡng chúng cháu.”
“Có gì khác chứ?” Ôn Minh Viễn nhìn vào mắt anh ta, hỏi: “Đúng là Từ Tú Huỳnh là mẹ ruột các cháu nhưng đồng thời bà ta cũng là người đầu ấp tay gối với bố cháu.


Nếu như các cháu không muốn chung chăn gối với người đàn bà tâm địa độc ác suốt quãng đời còn lại, lẽ nào bố cháu nguyện ý hay sao?”
"Không...!Không phải như thế...!Không phải như thế..." Sắc mặt Đường Cẩm Sách trắng bệch lắc đầu: "Bố mẹ cháu đã lấy nhau hơn hai mươi năm, tình cảm bọn họ tốt như vậy, sao có thể ly hôn được chứ?"
“Tại sao không thể?” Cố Thời Mộ thản nhiên cười nhìn anh ta: “Trước kia bố anh không phát hiện ra mẹ anh là loại mặt người dạ thú, bọn họ có thể làm vợ chồng.

Bây giờ bố anh đã phát hiện ra rồi, anh bảo một mình bố anh làm sao có thể sống hết đời với một kẻ súc sinh được?”
“Cố Thời Mộ, anh đừng có ức hiếp người quá đáng.” Đường Cẩm Sách nổi trận lôi đình: “Cho dù thế nào bà ấy cũng là mẹ tôi, sao anh dám lăng mạ bà ấy như thế?”
“Muốn không bị sỉ nhục thì đừng có làm chuyện bị người ta sỉ vả.” Cố Thời Mộ bình thản, lạnh nhạt nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi.

Lẽ nào anh không cảm thấy chuyện mẹ và cậu anh làm chỉ có kẻ không bằng súc sinh mới làm hay sao.”
"Không, không phải như thế!" Đường Cẩm Sách lắc đầu nói: "Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ vô tình làm thôi! Sau đó bọn họ chỉ là quá sợ hãi không muốn phải ngồi tù, mới mua chuộc người khác để gánh tội thay! Bọn họ, bọn họ không phải người xấu.

Tất cả mọi chuyện đều là, đều là ngoài ý muốn!"
Cố Thời Mộ cười hừ một tiếng: “Cho dù cái chết của bố mẹ Hứa Liên Kiều là chuyện ngoài ý muốn, vậy còn cái chết của ông nội cô ấy thì sao? Lẽ nào bọn họ không nghĩ tới, Hứa Liên Kiều đã mất bố mẹ, chỉ còn lại người thân duy nhất là ông nội, bọn họ lại hại chết ông nội cô ấy, vậy sau này Hứa Liên Kiều sẽ sống thế nào đây?”
Anh châm chọc cong môi trào phúng: “Bọn họ đương nhiên sẽ không nghĩ thế.

Bọn họ là đám súc sinh mặt người dạ thú, không có chút lòng đồng cảm nào.

Bọn họ chỉ muốn bản thân có thể sống yên ổn, sao còn lo lắng đến một cô bé mồ côi sau này sẽ sống ra sao được chứ?”.