Bà ta liên tục gọi điện nhiều lần, nhưng điện thoại không kết nối được.

Bà ta càng hoảng sợ, gọi điện cho bố mẹ thì nhận được câu trả lời là anh trai bà ta đã mấy ngày nay không về nhà.

Bố mẹ nghe thấy giọng nói hoảng hốt của bà ta thì hỏi có chuyện gì không, bà ta nào dám nói, trả lời qua loa vài câu rồi cúp máy.

.

Truyện BJYX
Bà ta lại gọi cho con trai.

Bà ta gọi cho con trai lớn Đường Cẩm Quyền trước nhưng anh ta không trả lời.

Bà ta lại gọi cho Đường Cẩm Sách.

Đường Cẩm Sách nghe máy nhưng giọng nói lại như đang say khướt.

Bà ta tức giận hét lên: “Đường Cẩm Sách, con có biết bố mẹ sắp ly hôn rồi không?”

“Con biết, sao con lại không biết chứ.” Đường Cẩm Sách cười lớn đầy ngây dại: “Không những bố muốn ly hôn với mẹ mà còn muốn cắt đứt quan hệ cha con với con nữa, mẹ nghĩ có phải là buồn cười hay không? Ha ha...!Ông ấy còn nói để con mang họ Từ của mẹ nữa kìa, ha, con đã mang họ Đường được hai mươi năm rồi, bây giờ lại bắt con đổi sang họ Từ, con là kẻ ngốc à?”
Đường Cẩm Sách còn lẩm bẩm rất nhiều, nhưng Từ Tú Huỳnh không thể nghe rõ.

Bà ta chỉ nghe rõ một câu: Đường Du Nhiên muốn cắt đứt quan hệ cha con với Đường Cẩm Sách, để Đường Cẩm Sách lấy họ Từ của bà ta.

Đường Du Nhiên có bị điên không?
Trước mắt bà ta tối sầm lại, đôi chân loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Sau khi kết hôn với Đường Du Nhiên, bà ta lần lượt sinh được hai cậu con trai, đó là sức mạnh và tự hào của bà ta.

Bà ta luôn cho rằng chỉ cần có hai người con trai này, bà ta sẽ mãi mãi ngồi vững chắc ở vị trí bà chủ thứ hai của nhà họ Đường.

Bà ta không bao giờ ngờ rằng Đường Du Nhiên sẽ ly hôn với mình, không những thế ngay cả con trai cũng chẳng cần nữa.

Không.

Sẽ không đâu.


Chắc hẳn Đường Du Nhiên tức giận với Đường Cẩm Sách nên mới nói như vậy thôi, bà ta, bà ta vẫn còn có con trai lớn nữa.

Con trai lớn nhất định sẽ giúp bà ta.

Bà ta hoảng sợ đến mức không cầm nổi điện thoại, run rẩy bấm gọi lại số điện thoại của Đường Cẩm Quyền lần nữa.

Lần này, khi điện thoại được kết nối, bà ta giống như người trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng và hét lên đầy kích động: “A Quyền, con biết không, bố con muốn ly hôn với mẹ, mẹ không muốn ly hôn với bố con đâu, A Quyền, con giúp mẹ đi.”
“Mẹ...” Giọng nói của Đường Cẩm Quyền trầm thấp và nặng nề: “Con đang ở đồn cảnh sát...!Cậu của con đã bị cảnh sát bắt...!Ngoài ra, người lái xe đâm chết ông nội của Hứa Liên Kiều đã được tìm từ nước ngoài về, đã bị đưa đến đồn cảnh sát...!Chi tiết cụ thể vẫn chưa rõ nhưng cảnh sát đang thẩm vấn ông ta… Mẹ…”
Giọng của Đường Cẩm Quyền càng trầm thấp hơn: “Mẹ hãy nói thật cho con biết, cái chết của ông nội Hứa Liên Kiều có liên quan gì đến mẹ không? Có phải ông của Hứa Liên Kiều là chết do tai nạn hay là…”
“Người lái xe giết chết ông già đã về nước rồi ư? Sao, sao có thể chứ?” Từ Tú Huỳnh hoảng sợ nói không nên lời: “Ông ta, chẳng phải ông ta đã đi nước ngoài rồi sao? Tại sao, tại sao lại đột nhiên về nước?”
“Không phải đột nhiên trở về.” Đường Cẩm Quyền nói: “Nghe nói là bị người nhà họ Cố tìm được ở nước ngoài về.”
“Người nhà họ Cố! Người nhà họ Cố! Đường Dạ Khê!” Bỗng bà ta giận dữ hét lên: “Đường Dạ Khê muốn làm gì? Mẹ với cô ta có thù oán gì mà cô ta hại Cẩm Điềm còn chưa đủ, lại còn hại luôn cả mẹ! Đáng đời năm đó cô ta bị Đường Linh Lung bế trộm đi, sao cô ta không chết bờ chết bụi ngoài đường luôn đi.”
“Mẹ! Mẹ đừng nói những lời như vậy.” Đường Cẩm Quyền cau mày nhắc nhở: “Nếu bị cô dượng nghe được thì họ sẽ không để yên đâu, bây giờ tình hình đã rất tồi tệ rồi mà mẹ còn muốn đắc tội với họ à?”
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?” Từ Tú Huỳnh hoảng sợ nói: “Chuyện đó đã trôi qua nhiều năm rồi, tại sao lại đột nhiên lật lại nợ cũ chứ? Người đã chết nhiều năm rồi, tại sao lại bắt người tài xế kia về nước điều tra làm gì? Chẳng phải mọi chuyện đã trôi qua rồi sao? Đã trôi qua rất nhiều năm rồi mà…”
“Mẹ, mẹ nói những chuyện này cũng vô ích, mẹ hãy nói chuyện có ích đi…” Đường Cẩm Quyền cố gắng kìm nén nỗi sốt ruột trong lòng lại, nhẹ nhàng ngắt lời bà ta: “Mẹ, mẹ hãy nói cho con biết, năm đó cái chết của người nhà Hứa Liên Kiều là do tai nạn hay do con người tạo ra? Mẹ phải nói cho con biết sự thật, như vậy con mới có thể giúp mẹ được.”
“Giúp mẹ, con giúp như thế nào đây?” Từ Tú Huỳnh lẩm bẩm, nghiến răng nói: “Đó là một tai nạn! Tất cả mọi chuyện đều là tai nạn! Bố mẹ của Hứa Liên Kiều bị cậu con đâm chết, cái chết của ông nội Hứa Liên Kiều cũng là ngoài ý muốn, bọn họ chết không liên quan gì đến mẹ cả, chẳng hề liên quan gì hết.”
Mặc dù bà ta luôn miệng nói là ngoài ý muốn nhưng từ giọng điệu và phản ứng của bà ta thì Đường Cẩm Quyền lại linh cảm rằng đó không phải là một tai nạn.


Trái tim anh ta chùng xuống: “Mẹ, con là một trong những người đáng tin cậy nhất của mẹ trên đời này, mẹ không tin con thì còn tin ai được nữa? Mẹ phải nói cho con biết sự thật thì con mới có thể giúp mẹ được…”
“Mẹ đã nói đó là một vụ tai nạn rồi, con muốn mẹ phải nói bao nhiêu lần đây?” Từ Tú Huỳnh đã đánh mất hết vẻ dịu dàng và tao nhã trước đây, bà ta cứ hét lên một cách cuồng loạn: “Mẹ đã nói đó là một tai nạn, là một tai nạn, chính là một tai nạn!”
Đường Cẩm Quyền định nói gì đó nhưng điện thoại đã bị cúp.

Anh ta gọi lại lần nữa nhưng di động đã tắt.

Đường Cẩm Quyền đau đầu bóp trán, cúi đầu nghĩ kế tiếp phải làm gì thì luật sư vội vàng đi về phía anh ta: “Tổng giám đốc Đường...”
Luật sư kéo anh ta đến một nơi vắng vẻ hơn và nói nhỏ: “Tình hình không ổn lắm, tất cả mọi việc đều do cậu của anh gây ra.

Ông ta nói rằng người lái xe đã đâm chết ông cụ Hứa là do ông ta mua chuộc, nhưng tiền là… do mẹ anh đưa cho…”
Đường Cẩm Quyền chỉ cảm thấy một tiếng ầm bên tai, đầu óc choáng váng.

Rõ ràng mẹ anh ta đã không nói sự thật...!
Người mẹ hiền lành, đức hạnh trong mắt anh ta thực chất lại là một kẻ mua chuộc hung thủ giết người…
“Tổng giám đốc Đường...” Luật sư lo lắng nhìn anh ta nói: “Tình hình hiện tại của mẹ anh rất bất lợi...”
Đường Cẩm Quyền đứng ngẩn người, mãi vẫn chưa trả lời.

Không cần luật sư nói thì anh ta cũng biết rằng tình hình này đối với mẹ anh ta không ổn chút nào.

Hiện cảnh sát đã tìm ra được điểm đột phá, nếu cậu anh ta đã khai mẹ ra thì Từ Tú Huỳnh sẽ không thoát khỏi tai họa này.


Trong lòng anh ta khó chịu như bị thứ gì đó túm chặt lại, vắt óc suy nghĩ hòng mong nghĩ cách cứu mẹ.

Ngay lúc anh ta đang vắt óc suy nghĩ thì một nhóm bốn năm cảnh sát từ bên trong bước ra, vội vàng lên xe.

Một lúc sau, chiếc xe cảnh sát lao đi.

Luật sư cau mày, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Đường, những người đó….

Tôi sợ là bọn họ...!đến nhà anh...”
Ban đầu anh ta muốn nói rằng có thể những người đó sẽ đến bắt mẹ anh ta nhưng lại cảm thấy hơi khó nghe nên đã thay đổi nó thành một từ ngữ uyển chuyển hơn.

Đường Cẩm Quyền không phải là một kẻ ngốc, anh ta có thể hiểu được cho dù luật sư có sử dụng ngôn ngữ uyển chuyển như thế nào đi nữa.

Anh ta muốn về nhà ngay lập tức, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh vào mặt đất, không thể nhúc nhích được.

Anh ta về nhà có ích gì chứ?
Cũng không thể cứu được mẹ.

Ngay cả khi anh ta quay về cùng với cảnh sát, anh ta cũng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cảnh sát đưa mẹ anh ta đi mà thôi…
Yết hầu của anh ta cứ trượt lên trượt xuống rồi nói với luật sư bằng một giọng chua chát: “Anh hãy nghĩ cách đi, anh phải cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ tôi cho bằng được, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng!”.