Trong cơn hỗn loạn, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của một cô gái đã dập tắt mớ lộn xộn ấy, truyền vào tai mọi người: “Để tôi, tôi là bác sĩ.”
Đám đông nhường đường cho cô ấy, cô ấy ngồi xuống bên cạnh bệnh nhân, hai tay như hai cánh bướm, sau khi ấn vào người bệnh nhân mấy chục cái thì bệnh nhân từ từ tỉnh lại.

Xe cấp cứu đến, sau khi dặn dò vài câu với trợ lý của người bệnh thì cô ấy vội vàng rời đi.

Vào thời điểm đó, anh ta chỉ quan tâm đến tình trạng của đối tác nên không có thời gian nói chuyện với cô gái ấy, nhưng sau đó, anh ta lại nhớ mãi không nguôi vẻ ngoài nhẹ nhàng thanh tú và khí chất điềm đạm ôn hòa của cô ấy.

Trong cuộc đời này, kẻ đến người đi, có người ngày ngày gặp nhau hàn huyên nhưng chẳng để lại ấn tượng nào trong tim cả, thế nhưng lại có người mới gặp một lần nhưng lại khắc cốt ghi tâm, nhớ mãi không quên.

Đối với anh ta mà nói, cô gái đó là kiểu người thứ hai, chính là “kinh hồng nhất diện” khiến anh ta khắc sâu vào trong tim.

Thỉnh thoảng có lúc rảnh rỗi, bỗng dưng trong đầu anh ta lại nảy sinh suy nghĩ không biết người con gái kia đang ở đâu, cô ấy đang làm gì, liệu họ có còn gặp lại đột ngột giống lần trước hay không?
Nếu còn có lần thứ hai, nhất định anh ta sẽ không ngu ngốc như lần trước, cứ để cô ấy lặng lẽ rời khỏi nữa.

Nếu còn có cơ hội khác, nhất định anh ta sẽ hỏi tên cô ấy và xin cô ấy thông tin liên lạc...!
Anh ta không biết là định mệnh thích trêu đùa hay thành toàn cho người khác, cuối cùng anh ta đã gặp lại người con gái kia lần thứ hai rồi.

Sau một lúc, anh ta tự bác bỏ ý kiến đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Đây không phải là thành toàn mà là trêu đùa.


Anh ta thà rằng không bao giờ gặp lại cô ấy trong cuộc đời này, chứ không hề muốn gặp lại cô ấy trong hoàn cảnh như vậy.

Anh ta đã đợi ngoài cổng cả đêm, đã nghĩ ra vô số lý do để thuyết phục Hứa Liên Kiều tha cho mẹ anh ta, cũng sẵn sàng dành sự chân thành nhất và những điều kiện tốt nhất, chỉ cần Hứa Liên Kiều bằng lòng thì anh ta sẵn sàng đồng ý với bất kỳ điều kiện nào.

Nhưng vào lúc này, anh ta ngây người nhìn Hứa Liên Kiều đang ngồi đối diện mà không nói được lời nào.

Rõ ràng Hứa Liên Kiều hoàn toàn không nhớ tới anh ta, cô ấy nhìn anh ta bằng ánh mắt xa lạ: “Đường Cẩm Quyền phải không? Tôi là Hứa Liên Kiều, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói đi, nhưng tôi không có nhiều thời gian đâu, tôi bận lắm, nhiều nhất là năm phút thôi.”
Giọng nói của cô ấy vẫn ngọt ngào và trong trẻo như trong trí nhớ của anh ta, nhưng lại mỉa mai và lạnh lùng hơn nhiều so với ngày trước.

Anh ta mở miệng, nhưng lại bị nghẹn trong cổ họng, không nói được lời nào.

Hứa Liên Kiều nhướng mày, giống như cảm thấy người này thật khó hiểu.

Anh ta hít sâu vài hơi một cách khéo léo, cố nhéo ngón tay để bình tĩnh lại.

Một lúc sau, nhịp tim của anh ta đã trở lại bình thường hơn nên nói: “Xin chào, bác sĩ Hứa, chắc là cô đã quên chúng ta đã từng gặp nhau, năm ngoái ở Đông Thành…”
“Tồng giám đốc Đường.” Hứa Liên Kiều không hề khách sáo ngắt lời anh ta: “Nghiêm túc mà nói thì chúng ta là kẻ thù nên không có tâm trạng để hàn huyên tâm sự đâu, tốt hơn hết là anh cứ nói thẳng ra mục đích của mình đi.”
Những lời còn lại của Đường Cẩm Quyền mắc kẹt trong cổ họng anh ta.

Nhìn Hứa Liên Kiều đang ngồi lặng lẽ đối diện với anh ta mà lần đầu tiên trong đời anh ta biết thế nào là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.


Từ nhỏ anh ta đã là “con cưng của ông trời”, đây là lần đầu tiên anh ta nếm mùi thất bại, lần đầu tiên anh ta biết mình không phải là con cưng của ông trời, mà ông trời cũng đang muốn đùa bỡn anh ta.

Thấy anh ta mãi vẫn không lên tiếng nên Hứa Liên Kiều hỏi ngược lại anh ta: “Anh đến vì chuyện của mẹ anh phải không? Hay nói cách khác là anh đến cầu xin cho mẹ anh chứ gì? Anh muốn nói gì với tôi đây? Dùng tiền để mua chuộc? Hay là đe doạ tôi?”
Đường Cẩm Quyền há miệng không nói nên lời.

Khuôn mặt của Hứa Liên Kiều nở nụ cười nhẹ nhàng mà như phủ đầy sương giá, giọng nói lạnh như tuyết mùa đông: “Anh không cần phải lãng phí thời gian ở đây, cho dù anh dụ dỗ hay đe dọa tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho mẹ anh đâu.

Mười sáu năm qua, mục đích duy nhất của tôi khi sống trên đời này là trả thù cho bố mẹ và ông nội!”
Cô ấy nhìn Đường Cẩm Quyền, bĩu môi mỉa mai: “Trừ khi anh hại chết tôi như cậu và mẹ anh đã làm, để tôi không thể mở miệng được nữa, nếu không, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha cho bọn họ!”
Đường Cẩm Quyền không nói được lời nào.

Anh ta không biết mình đã rời khỏi Tinh Viên bằng cách nào nữa.

Tối hôm qua khi đứng đợi ngoài cổng Tinh Viên, anh ta vẫn cố kìm sự hung dữ lại, trong lòng thầm nghĩ cho dù phải trả cái giá nào thì cũng phải thuyết phục Hứa Liên Kiều buông tha cho mẹ anh ta.

Phải.

Anh ta biết rằng ông nội và bố mẹ của Hứa Liên Kiều đã bị hại chết và cô ấy muốn trả thù.

Mà thủ phạm chính là cậu của anh ta, để ông ta nhận tội đền tội, để Hứa Liên Kiều trút giận, để nạn nhân được nhắm mắt yên ổn dưới lòng đất, tại sao cứ buộc phải kéo mẹ anh ta vào?
Anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, đã lên kế hoạch tranh luận với Hứa Liên Kiều để thuyết phục cô ấy.


Nhưng cuối cùng những lời nói đó lại không thể thốt ra.

Hứa Liên Kiều… một người con gái tốt như thế.

Một người xa lạ bị bệnh mà cô ấy cũng không hề do dự đã xuyên qua đám đông cứu giúp.

Vừa nhìn là biết người kia là kẻ giàu có, với ơn cứu mạng này, cô ấy chỉ cần ở lại thì chắc chắn sẽ được báo đáp hậu hĩnh.

Nhưng sau khi cứu người, cô ấy còn không để lại tên, cứ thế đi mất.

Cô ấy thật tốt...!
Cô ấy chỉ muốn lấy lại công đạo cho ông nội và bố mẹ của mình mà thôi.

Còn anh ta lại muốn dùng tiền bạc và quyền lực trong tay để ép buộc, dụ dỗ cô ấy từ bỏ ý định trả thù cho bố mẹ và ông nội.

Giờ phút này, nhất định trong đầu cô ấy sẽ cảm thấy anh ta là loại người giống như mẹ anh ta vậy, lòng dạ hiểm độc, bộ mặt độc ác…
Trước đây anh ta chưa bao giờ xấu hổ như vậy, trái tim đau như bị cắt đứt một mảnh.

Anh ta phải đối mặt với điều mà anh ta không muốn đối mặt nhất trong đời.

Anh ta không biết mình đã quay lại đồn cảnh sát như thế nào.

Khi luật sư vừa nhìn thấy anh ta đã vội vàng chào hỏi và nói nhỏ: “Tổng giám đốc Đường, tôi đã gọi cho anh nhưng anh không trả lời, cảnh sát đã kết tội mẹ anh…”
Đường Cẩm Quyền im lặng không nói gì.

Sau một lúc, luật sư của anh ta ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc Đường, nếu chúng ta không thể đưa ra bằng chứng chắc chắn để gỡ tội cho mẹ anh thì chúng ta sẽ chuẩn bị để bào chữa cho mẹ anh.


Theo kinh nghiệm của tôi, một khi bà ta bị kết tội thì sẽ phải đối mặt với mức án từ mười năm trở lên...”
Mười năm?
Sắc mặt tái nhợt và thất thần, toàn thân Đường Cẩm Quyền run rẩy như một cái xác không hồn.

Mười năm…
Nếu mẹ ở tù mười năm thì sẽ thân tàn ma dại, nửa đời sau sẽ không được hạnh phúc.

Đó chính là mẹ ruột của anh ta, người mẹ ruột mà anh ta yêu thương tha thiết.

Nếu có thể, anh ta thực sự muốn liều mạng cứu mẹ ra.

Nhưng trên đời này, luôn tồn tại những thứ vượt quá khả năng của anh ta.

Hơn nữa, đó là do mẹ anh ta gieo gió gặt bão, là báo ứng…
“Tổng giám đốc Đường…” Luật sư thấy sắc mặt anh ta rất xấu nên giọng nói càng thêm ngập ngừng: “Mẹ anh… muốn gặp anh… nếu anh muốn gặp bà ta, tôi có thể thu xếp…”
Đường Cẩm Quyền do dự một lát rồi gật đầu: “Anh hãy đi thu xếp đi.”
Phải gặp nhau.

Sau đó nói cho bà ta biết đừng hy vọng hão huyền nữa.

Anh ta không thể cứu bà ta ra.

Chắc chắn bà ta sẽ ngồi tù rồi..