Ôn Huyền Triệt phản bác lại theo bản năng: "Nhưng Đường Dạ Khê chẳng phải không chết sao?"
Đường Cẩm Tiêu rơi vào trầm mặc.

Thật lâu sau, anh ấy mới chậm rãi nói: "A Triệt, suy nghĩ của em rất nguy hiểm."
“A… hả?” Giọng điệu nghiêm nghị của Đường Cẩm Tiêu khiến đầu óc Ôn Huyền Triệt tê dại: “Anh họ, em làm sao chứ?”
Đường Cẩm Tiêu từ tốn nói: "Góc độ và suy nghĩ mà em vừa nghĩ về vấn đề này giống như một người phụ nữ đanh đá độc ác và có phần vô lý..."
Ôn Huyền Triệt nghẹn họng: "Anh họ...!Em..."
"Anh biết em có cảm tình tốt với Ôn An An.

Anh cũng thừa nhận trái tim mỗi người đều biết thiên vị, nhưng mà A Triệt à..." Đường Cẩm Tiêu nói: "Dù có nói thế nào thì Khê Khê cũng là em ruột của em, là con gái ruột của cô và dượng.

Cho dù em thấy bất công thì cũng không nên quá phận, em đau lòng thương tiếc cho An An, chẳng lẽ em không đau lòng cho cô sao? Nếu giữa An An và Khê Khê, cô lựa chọn Khê Khê, vậy chẳng lẽ em muốn cãi nhau ầm ĩ với cô, liều mạng cắm một nhát dao vào người cô, đấu tranh đến cùng để cô chọn An An sao?"
“Không, em không có ý đó!” Ôn Huyền Triệt vội vã phủ nhận.

Trong số rất nhiều anh chị em họ, ngoại trừ người anh cả ruột Ôn Huyền Dương thì Ôn Huyền Triệt sợ nhất là anh cả họ Đường Cẩm Tiêu.


Rõ ràng tính khí của Đường Cẩm Tiêu là điềm đạm nhất trong tất cả các anh chị em họ của anh ta, nhưng trên người anh ấy lại có một loại khí chất khó giải thích khiến người ta sợ hãi không dám làm càn trước mặt anh ấy.

"Anh họ...!em...!em chỉ cảm thấy rất đau lòng cho An An..." Ôn Huyền Triệt nói: "Từ trước đến nay, An An đều nghĩ em ấy là con gái của bố mẹ em, là em gái của em.

Em ấy đã sống trong nhung lụa, được nuông chiều nâng niu từ nhỏ đến lớn.

Nếu bị người ngoài biết chuyện em ấy không phải là cô chủ nhà họ Ôn, mà là con gái của người phụ nữ ngoài giá thú Đường Linh Lung, người ta nhất định sẽ coi thường em ấy.

Chuyện hôn nhân đại sự của em ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.

An An được gia đình chúng ta nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, sao chúng ta có thể nỡ lòng để em ấy chịu uất ức như vậy chứ?"1
“Trong lòng em đều nghĩ đến An An, vậy còn Khê Khê thì sao?” Đường Cẩm Tiêu nói: “Nếu Đường Linh Lung không tráo đổi con gái của bà ta với Khê Khê, vậy thì người từ nhỏ được các người nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay chính là Khê Khê.

An An đã thay thế Khê Khê hưởng thụ vinh hoa phú quý ở nhà họ Ôn hơn hai mươi năm, còn được bố mẹ anh trai nuông chiều, nhưng Khê Khê..."
Nghĩ đến sự hành hạ mà Đường Dạ Khê đã phải trải qua, Đường Cẩm Tiêu không muốn tiếp tục nói thêm gì nữa.

Anh ấy lặng lẽ thở dài: "A Triệt, An An trước tiên là con gái của cô và dượng, sau đó mới là em gái của em.


Chuyện của An An và Khê Khê, em đừng nhúng tay vào, cô dượng sẽ tự mình thu xếp.

Em cứ làm theo sự sắp xếp của cô dượng là được rồi, cô dượng sẽ không làm tổn hại đến các em đâu."
“Em nghĩ bố mẹ em nhất định sẽ nghe lời Đường Dạ Khê!” Ôn Huyền Triệt cầu khẩn Đường Cẩm Tiêu: “Anh họ, khi nào có kết quả giám định quan hệ huyết thống, anh giúp em nói với Đường Dạ Khê, nếu cô ấy thật sự là con gái của bố mẹ em, anh bảo cô ấy hãy chấp nhận An An.

Bảo cô ấy thuyết phục bố mẹ em, nói cô ấy và An An là chị em sinh đôi, bốn anh em chúng em đều sẽ chấp nhận tình cảm của cô ấy."1
Khuyên nhủ nhiều như vậy mà vẫn không thể làm thông não Ôn Huyền Triệt một chút gì, Đường Cẩm Tiêu đau đầu bóp mi tâm: "A Triệt, đây chính là ý của em, cũng là ý chung của bốn anh em của em sao?"
Ôn Huyền Triệt nói: "Là ý chung của bốn anh em tụi em."
"Anh hiểu rồi." Đường Cẩm Tiêu nói: "Em cúp máy trước đi, anh gọi cho Huyền Dương và Huyền Cảnh xác nhận một chút."
“Đừng!” Ôn Huyền sợ hãi, lúng túng nói: “Tạm thời vẫn chỉ là ý của một mình em, nhưng bốn anh em tụi em từ trước đến nay luôn cùng tiến cùng lùi, tuy rằng ngoài miệng thì anh cả, anh hai, anh ba chưa nói, nhưng em tin bọn họ nhất định sẽ cùng ý kiến với em."
Đường Cẩm Tiêu lắc đầu: “Em cứ nói với Huyền Cảnh những điều mà em vừa nói đi, cậu ấy sẽ không nói hai lời mà sẽ đánh em một trận trước đấy, em tin không?”
Ôn Huyền Triệt rụt cổ, lầm bầm: "Đó là lý do tại sao em không nói với anh ấy.

Em mới bàn bạc với anh họ trước đây! Anh họ, anh giúp em đi, giúp em khuyên nhủ Đường Dạ Khê.


Em biết cô ấy nghe lời anh nhất, anh nói cái gì cô ấy đều sẽ bằng lòng nghe theo.

Anh bảo cô ấy đồng ý sống cùng với An An thôi.

Đối với cô ấy mà nói thì điều này cũng chẳng có hại gì, chỉ cần anh họ ra tay thì cô ấy chắc chắn sẽ nghe lời anh."
“Ôn Huyền Triệt, em đừng có suy nghĩ viển vông!” Cho dù tính tình Đường Cẩm Tiêu có tốt đến đâu thì giờ phút này cũng bị anh ta chọc điên tới mức mất hết kiên nhẫn, anh ấy nghiêm giọng nói: “A Triệt, nghe lời anh, đừng xen vào chuyện này.

Em cứ nghe theo sự sắp xếp của cô dượng thôi...!A Triệt, em phải luôn nhớ kỹ, tim của cô không tốt, nếu vì sự cản trở của em mà khiến cô ngã bệnh rồi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, em sẽ ân hận cả đời!"
“Anh họ, anh, sao anh lại vô lý như vậy?” Ôn Huyền Triệt có chút tức giận: “Đường Dạ Khê nghe lời anh nhất, bố mẹ em cũng coi trọng anh nhất.

Chỉ cần anh đồng ý ra mặt giúp đỡ hòa giải, bố mẹ em nhất định sẽ đồng ý tuyên bố với người ngoài rằng An An và Đường Dạ Khê là chị em sinh đôi, như vậy thì đối với hai người họ đều là chuyện tốt.

Anh họ, tại sao anh lại cứ một mực từ chối, không chịu đồng ý chứ?"
“Bởi vì lời nói dối này sẽ bị phá vỡ chỉ với một nhát đâm chọc, chỉ có kẻ ngốc mới tin vào điều đó.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Ngoài ra, theo sự hiểu biết của anh về cô, chỉ cần Ôn An An thật sự là con gái của Đường Linh Lung, cô nhất định sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với Ôn An An.

Cô ấy sẽ tuyệt đối không để con gái của Đường Linh Lung gọi mình là mẹ đâu."
“Mọi chuyện đều do con người quyết định mà!” Ôn Huyền Triệt nói: “Anh họ, anh cũng không phải không biết, mẹ em hiểu rõ An An nhất.

Cho dù An An thật sự là con gái của Đường Linh Lung, nhưng em ấy cũng là do một tay mẹ nuôi lớn, sao mẹ em có thể đành lòng vứt bỏ An An được...!Cho dù, cho dù mẹ em nhất thời tức giận, đuổi An An đi, chỉ cần chúng ta nói giúp vài câu cho An An thì chắc chắn mẹ sẽ mềm lòng mà giữ An An ở lại."
"Cô hận Đường Linh Lung đến chết, bà ấy muốn đuổi con gái Đường Linh Lung đi thì em không nên nói giúp cho con gái của Đường Linh Lung.


Em có chắc là muốn làm như vậy không?" Đường Cẩm Tiêu cau mày hỏi: "Em liều mạng kích thích bệnh tim của cô tái phát, em không thấy do dự sao? Ôn Huyền Triệt, vì em gái mà ngay cả sống chết của mẹ ruột em cũng không quan tâm đúng không?"
“Em nói rồi, em không có ý đó!” Ôn Huyền Triệt nóng nảy nói: “Mẹ là mẹ ruột của em, làm sao em có thể mặc kệ sống chết của bà ấy chứ? Trái tim của mẹ em không bị bệnh gì nặng cả, chỉ là tim đập nhanh và loạn nhịp thôi.

Mẹ em yêu thương An An như vậy, nếu thật sự vì nhất thời tức giận mà đuổi An An đi, sau khi bình tĩnh lại thì mẹ mới hối hận và đau lòng cho An An rồi ảnh hưởng đến bệnh tim.

Em chỉ lo trước tính sau, tất cả cũng là vì suy nghĩ cho mẹ thôi.”1
Đường Cẩm Tiêu đau đầu mỏi óc khi bị anh ta chọc tức.

Anh ấy xoa xoa mi tâm: "Tùy em đi, bên nhà anh cũng xảy ra chuyện, anh phải lập tức lên đường đến Dạ Đô, không có thời gian nói chuyện với em đâu.

Những gì nên khuyên, anh cũng đã khuyên hết rồi.

Em là người trưởng thành, làm việc phải suy nghĩ trước sau, đừng đợi đến khi gây ra hậu quả không thể cứu vãn được thì mới hối hận...!Anh khuyên em một câu cuối cùng, chuyện của An An và Khê Khê, em đừng nhúng tay vào, cứ nghe theo sự sắp xếp của cô dượng.

Nếu còn coi anh là anh họ của em, thì hãy nghe lời anh.

Vậy nhé, cúp máy đây!".