Ôn An An mắt điếc tai ngơ, ngẩng đầu lên nhìn Đường Dạ Khê, nói: “Khê Khê, tôi đã suy nghĩ cả một đêm, tôi đã nghĩ thông rồi.

Cô không thích tôi là điều hiển nhiên, vì Đường Linh Lung là mẹ ruột của tôi.

Mặc dù bà ấy chưa từng nuôi dưỡng tôi, nhưng bà ấy là người sinh ra tôi.

Cô ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, nên việc cô không ưa tôi là điều hiển nhiên.

Nhưng, Khê Khê à, tôi cầu xin cô, cầu xin cô đừng cướp bố mẹ và các anh trai của tôi đi, đừng cướp gia đình của tôi đi! Tôi đã lớn lên trong ngôi nhà này, bố mẹ và các anh trai đều là tất cả của cuộc đời tôi, mất đi bọn họ, tôi sẽ chẳng còn gì cả.

Tôi thật sự không thể mất đi bọn họ, vì thế, Khê Khê à, tôi cầu xin cô, cầu xin cô cho tôi được ở lại, tiếp tục làm con gái của bố mẹ, làm em gái của các anh.

Tôi xin thề, sau này chuyện gì tôi cũng nghe theo cô hết, không tranh giành gì với cô hết.

Cô cứ coi tôi là người hầu đi, để tôi ở lại trong nhà hầu hạ cô, có được không?”
“An An, em đừng như vậy!” Ôn Huyền Triệt rất đau lòng, cúi người đỡ cô ta dậy.

Em gái của anh ta là cô chủ cành vàng lá ngọc, là công chúa của Ôn Thành, từ nhỏ đến lớn luôn được cưng nựng chiều chuộng, cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ, cô ta quỳ trên đất một cách tự ti, hèn mọn như vậy mà cầu xin Đường Dạ Khê chỉ để có thể có một chốn dung thân trong nhà.

Nhưng đây vốn là nhà của cô ta mà!
Từ khi sinh ra cô ta đã ở đây, ở trong ngôi nhà này hơn hai mươi năm trời, làm sao có thể vì cô ta không phải là con gái ruột của bố mẹ mà đuổi cô ta đi chứ?

Một cô gái như cô ta còn chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ đuổi cô ta đi, sau này cô ta biết sống sao đây?
Ôn An An quỳ trên đất, khóc lóc thảm thiết: “Anh tư, anh cứ mặc em đi.

Em không thể đánh mất mọi người, thật sự không thể...!Chỉ cần nghĩ đến việc sau này em không còn bố mẹ, không còn các anh, không còn nhà nữa là em lại thấy vô cùng đau khổ.

Anh tư, anh để em cầu xin Khê Khê, xin cô ấy tha thứ cho em, để em tiếp tục ở lại đây làm con gái nuôi của bố mẹ, làm em gái của các anh.

Khê Khê, tôi cầu xin cô đấy!”
Ôn An An chống hai tay xuống đất, dập đầu một cái thật kêu.

Đường Dạ Khê tư trên cao nhìn xuống cô ta, đột nhiên nghĩ đến một câu: Đúng là trên đời này chẳng có gì là mãi mãi, mọi thứ sẽ đến lúc phải thay đổi.

Lúc đầu, khi cô vừa đến nhà họ Đường, cô hoàn toàn không làm gì sai cả.

Chỉ bởi vì cô là con gái của Đường Linh Lung mà Ôn An An và Đường Cẩm Y đã chặn cô lại ở góc tường, đánh cô đấm cô một trận.

Sau đó, hai người họ còn từng nhục mạ cô, dùng roi da quất vào người cô, túm đầu cô nhấn xuống ao nước.

Mùa đông bọn họ còn tắt máy sưởi trong phòng cô, dội nước lạnh vào chăn của cô.

Mùa hạ họ làm hỏng điều hòa trong phòng cô, bắt mấy trăm con muỗi ném vào phòng cô, khóa chặt cửa sổ lại, hại cô một đêm không ngủ được bao nhiêu còn bị muỗi đốt đến sưng cả người.

Những chuyện như vậy nhiều không kể siết.


May là sau đó anh họ cả đi du học từ nước ngoài trở về, cứu cái mạng nhỏ này của cô, nếu không thì sớm muộn gì cô cũng chết trong tay của Ôn An An và Đường Cẩm Y.

Đương nhiên, những chuyện đó đều do Đường Cẩm Y làm chủ mưu, Ôn An An chỉ là đồng phạm.

Ôn An An còn biết diễn hơn Đường Cẩm Y.

Lúc Đường Cẩm Y ra tay, cô ta sẽ đứng ở bên cạnh giả vờ như đang dịu dàng khuyên can, nhưng thực chất cô ta chỉ đang thêm dầu vào lửa, khiến Đường Cẩm Y càng ghét cô hơn, càng hận cô hơn.

Bọn họ còn từng tìm cách cào xước mặt cô, hủy hoại dung nhan của cô.

Lần đó cũng là do Ôn An An xúi giục.

Ôn An An nói với Đường Cẩm Y rằng cô xinh đẹp như vậy, sau khi lớn lên có thể sẽ quyến rũ được Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch.

Ôn An An nói, ở thời cổ đại, anh em họ có thể lấy nhau, thân càng thêm thân.

Cô ta rất lo lắng rằng Đường Cầm Tiêu hoặc Đường Cẩm Địch sẽ lâu ngày sinh tình với cô, lấy cô làm chị dâu của Đường Cẩm Y.

Thế là, Đường Cẩm Y liền ghi thù khuôn mặt của cô, tìm cách hủy hoại dung nhan của cô, biến cô trở nên xấu xí ma chê quỷ hờn.

Cũng may từ trước đến nay cô đều không phải kiểu người chỉ biết bó tay chịu chết, cô vẫn luôn phản kháng, mặc dù phải chịu không ít khổ cực, nhưng ít nhất cô vẫn giữ được dung mạo của mình.

Sau đó, anh họ cả trở về, anh ấy đã bảo vệ cô, còn mời sư phụ dạy cho cô.


Cô bái sư, cùng sư phụ luyện văn học võ, thời gian quay về nhà họ Đường cũng ít đi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của Ôn An An và Đường Cẩm Y.

Những chuyện đó đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng bây giờ nhớ lại, chúng vẫn còn nguyên vẹn như mới trong trí nhớ của cô.

Ôn An An của khi đó là đại tiểu thư của nhà họ Ôn, kiêu ngạo, độc đoán, hống hách, thích phô trương, cũng là đứa con gái được mọi người hết mực cưng chiều.

Nhưng hiện giờ, cô ta đang quỳ dưới chân cô, khóc lóc thảm thiết.

Đường Dạ Khê bật cười.

Cô cúi người xuống, nhìn cô ta một cách thích thú, nói: “Ôn An An, trước khi cô quỳ xuống cầu xin tôi, tại sao cô không nghĩ xem trước đây mình đã đối xử với tôi như thế nào? Cô đã từng mắng tôi, đánh tôi, sỉ nhục tôi, thậm chí cô còn xúi giục Đường Cẩm Y hủy hoại dung mạo của tôi.

Quan hệ giữa chúng ta nói dùng một câu “thù hận sâu như biển” để hình dung cũng không ngoa đâu.

Tôi đã nói rồi, tôi không giẫm lên chân cô là bởi vì tôi độ lượng, rộng rãi.

Thế nhưng cô dựa vào đâu mà bảo tôi cầu xin thay cho cô?”
“Tôi biết sai rồi mà, tôi thật sự biết sai rồi mà.” Ôn An An khóc lóc: “Lúc đó tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, sau khi trưởng thành rồi tôi đã không làm như vậy nữa đâu.”
“Không phải là cô không muốn làm mà là cô không thể làm.” Đường Dạ Khê hờ hững nói: “Sau khi chúng ta trưởng thành, tôi đã có năng lực tự bảo vệ mình.

Cô và Đường Cẩm Y đánh không lại tôi, lại có anh họ cả bảo vệ tôi, cô muốn hành hạ tôi thế nào cũng không làm được.”
Ôn An An khóc lóc: “Đó là chuyện của hồi nhỏ, đã qua lâu lắm rồi.

Tôi đã biết sai rồi, sau này tôi không dám thế nữa.

Cầu xin cô đấy Khê Khê, cầu xin cô đại nhân đại lượng mà tha thứ cho tôi, đừng bắt tôi rời xa bố mẹ và các anh, tôi cầu xin cô đấy!”
Đường Dạ Khê cúi đầu nhìn cô ta, cười nhạt: “Ôn An An, những chuyện đó đối với cô có lẽ chỉ là những trò vui của thuở nhỏ.


Nhưng đối với tôi, đến tận bây giờ những vết sẹo do cô và Đường Cẩm Y dùng roi da đánh tôi vẫn đang in hằn trên người tôi...!Ôn An An, tôi không rộng lượng như cô nghĩ đâu, tôi sẽ không tha thứ cho cô, có bản lĩnh thì cô đi mà cầu xin người khác đi!”
Nghe Đường Dạ Khê nói “đến tận bây giờ những vết sẹo do cô và Đường Cẩm Y dùng roi da đánh tôi vẫn đang in hằn trên người tôi”, ánh mắt của Cố Thời Mộ tối sầm lại.

Anh vốn đang ngồi ở nơi cách người nhà họ Ôn khá xa, đang dỗ dành các con của mình, anh ngước mặt lên nhìn Đường Dạ Khê.

Anh cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên lại muốn nhìn thấy những vết sẹo trên người Đường Dạ Khê.

Da của cô rất đẹp.

Nước da trắng như tuyết, mịn màng như một loại sữa bò thượng hạng, nhẵn mịn tinh tế đến mức một sợi lông cũng không nhìn thấy.

Cả người cô từ trên xuống dưới, chỉ cần là làn da lộ ra ngoài lớp quần áo thì đều vô cùng hoàn mỹ không một chút tì vết.

Còn những thứ giấu dưới lớp quần áo kia là gì?
Là vô vàn những vết sẹo ư?
Đó là mẹ của hai đứa con trai của anh.

Nghĩ đến việc cô từng bị người ta dùng roi đánh, để lại những vết sẹo trên làn da mềm mịn như cánh hoa là trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu.

Anh của lúc này thật sự rất muốn cởi bỏ quần áo của Đường Dạ Khê ra, xem xem Đường Cẩm Y và Ôn An An đã để lại bao nhiêu vết sẹo trên người cô, sau đó...!trả lại cho bọn họ gấp đôi!
Tâm trạng của Ôn Minh Viễn thẳng thắn và đơn giản hơn anh.

Nghĩ đến việc con gái nuôi của mình đã từng đánh con gái ruột của mình đến mức khiến cô mình đầy thương tích, ngoài đau lòng ra ông còn cảm thấy rất hổ thẹn và áy náy.

Ông vẫn luôn tự đánh giá mình quá cao, nhưng đến con gái ruột của mình cũng không trông nom cho tốt, hại cô từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều khổ cực..