Ánh mặt trời ló dạng, Chung Soái dưới tác dụng đồng hồ sinh học đúng giờ tỉnh lại.

Anh dùng một tay chống thân thể to lớn cao ngạo, cúi đầu nhìn thân thể trắng như tuyết bên cạnh, dung nhan ngủ say dịu dàng, nhớ tới tất cả chuyện xảy ra hôm qua, trong lòng dâng lên niềm vui sướng khó nói lên lời.

Anh thật sự đã nhặt được bảo bối!

Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, anh cẩn thận từng li từng tí vuốt lên mái tóc dài trên gối, đem sợi tóc đen bóng mềm mại, từng vòng lượn quanh ở đầu ngón tay vuốt vuốt.

Cô ngủ rất an tĩnh, thân thể mềm mại nằm ở trong chăn, đôi môi sưng đỏ như đóa hoa sáng sớm. Nếu không phải là sợ đánh thức cô, anh đã sớm cúi xuống đem thân vùi trở về nơi ngọt ngào tiêu hồn này rồi.

Giống như là cảm ứng được ánh mắt nóng rực của anh, lông mi thật dài khẽ động, từ trong giấc mộng, Tiếu Tử Hàm chậm rãi mở ra mắt.

Cổ màu đồng, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt lắp đầy tầm mắt của cô. Cô chớp chớp đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, mới vừa tỉnh ngủ có chút mê hoặc cùng chậm lụt, vẻ mặt mờ mịt đáng yêu khiến Chung Soái cười to.

"Chào buổi sáng, bà xã!" Anh cười buông tóc dài ra khỏi ngón giữa, khéo léo nắm cằm cô, càn rỡ ấn xuống một cái hôn lên môi cô.

Hơi thở phái nam quen thuộc, khiến lửa nóng đêm qua lập tức tuôn về trong đầu, Tiếu Tử Hàm hai má đỏ hồng, làm bộ đổi tư thế ngủ, xoay người lại thoát đi cái nhìn chăm chú của hắn.

Chung Soái thấy thế, từ phía sau nhốt chặt cô, tay khoác lên trên bụng, ngón tay nghịch ngợm kéo lê một vòng cung làm cho người ta rung động. Anh tiến tới bên tai của cô, di dời ngón tay xuông bên dưới bụng cô, đặt lên nơi mềm mại để cho anh tiêu hồn, "Còn đau không?"

Thanh âm ấm áp trầm thấp, hơi thở nóng bỏng thổi tới bên tai cô, bỏng đến mức cô giống như mèo con co rút thành một khối tròn.

Không nghe thấy câu trả lời của cô, Chung Soái tăng thêm sức lực, ngón tay nhẹ chen vào giữa nới mềm ấm, ẩm ướt của cô, "Nơi này, còn đau không?"

"A. . . . . ." Đột nhiên có dị vật tiến vào làm cho cô không nhịn được kêu lên, còn chưa kịp trả lời "Không đau", đôi môi liền bị anh chặn lại hôn thật sâu.

Không giống với sự cuồng nhiệt tối hôm qua, hôm nay anh dịu dàng kiên nhẫn, hôn từng chút từng chút một cách dịu dàng, giống như là sùng bái một thánh vật, nhưng nghiêm túc như vậy lại làm cho trong cơ thể cô trào dâng từng cơn sóng kích tình, nụ hôn của anh, xúc giác của hắn, cũng làm cho cô khó có thể khắc chế, nhẹ nhàng rung động, thậm chí không tự chủ được, không lưu loát bắt đầu hôn trả lại anh.

Chung Soái chống đỡ trên người cô, đôi môi mỏng bật ra thanh âm buồn bực, thấp giọng rên rỉ, đem môi dời đến cổ của cô, dọc theo xương quai xanh gợi cảm, một tấc một tấc dời xuống. Cảm giác kích tình, cô không nhịn được thở gấp, xác định cô đủ ướt anh mới chậm rãi đứng dậy, thân thể nặng nề xâm nhập giữa chân của cô, nhiệt thiết cứng rắn như in dấu chậm rãi đưa vào.

Tiếu Tử Hàm mờ mịch nhẹ rên, hai tay vòng ôm hông của anh, tận hưởng khoái cảm mà anh mang lại, theo anh vào ra, giống như đợt sóng cọ rửa cô, làm cho cô choáng váng, làm cho cô nhẹ rên theo từng nhịp cử động. . . . . .

Lần nữa tỉnh dậy là đã vào buổi trưa, lần này là Tiếu Tử Hàm tỉnh lại trước, mới vừa nhẹ nhàng động, bàn tay ngang hông liền thêm sức đem cô càng ôm chặt. Cô lại không dám động đẩy hắn ra, mở mắt cẩn thận xem gương mặt của Chung Soái đang ngủ say, người đàn ông này ngủ lúc lại như đứa trẻ, lông mày rậm, ngũ quan tuấn lãng, thật đúng là xứng với tên của anh —— Soái. Cái người đàn ông đẹp trai này đã chân chính là chồng cô!

Cô như trúng tà, vươn tay vuốt nhẹ lông mày cùng ngũ quan của anh, không ngờ cặp mắt kia bỗng chốc mở ra, dọa cô giật mình.

"Mấy giờ rồi?" Chung Soái vừa sờ đồng hồ đeo tay, vừa lầm bầm, thanh âm mới vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn.

Anh nhìn sang đồng hồ, đưa tay ôm chặt cô gái trong ngực, cằm không ngừng cọ sát ở đỉnh đầu của cô, "Sắp mười hai giờ rồi, em đói bụng không?"

Cô cứng người trong ngực, gật đầu một cái.

"Vậy rời giường đi, anh dẫn em đi ăn." Anh là tác phong quân nhân, động tác thật nhanh, vừa nói xong liền động, thân thể trần truồng lục tìm quần áo trên đất. Cuộc sống luyện tập trong quân ngũ đã giúp anh có một cơ thể cường tráng, cơ ngực bền chắc khỏe mạnh, cổ màu đồng, hông tinh tráng, trên bụng không có một tí thịt dư, xuống chút nữa. . . . . . A a! Ông trời, cô lại liếc tới vật nào đó đang rũ xuống. Cô mắc cỡ quay mặt đi, cái vật này không phải là giày vò cô nhiều lần sao, nhưng ngày hôm qua. . . . . . Này vật đó lúc này và lúc sưng lên có khác biệt nha! Cô lại nhịn không được liếc một cái, ah, sưng lên nữa rồi?

Chung Soái nhìn vợ mình không ngừng liếc trộm, đỏ mặt, lại liếc trộm, đôi môi mỏng không nhịn được vểnh lên, đồ ngốc này thật coi anh là tượng David phải không, mặc cho người xem xét?

Anh húyt sáo, đè nén phân thân phía dưới đang muốn manh động, đưa quần áo cho cô, "Bà xã, em mà còn nhìn lén anh, anh liền trước tiên đem em ăn lót dạ đó!"

Làm chuyện xấu bị bắt, Tiếu Tử Hàm mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, vội nhận lấy y phục, chui vào trong chăn mà mặc.

Chung Soái nhìn cô trốn vào chăn, đoán được cô là ngượng ngùng ở trước mặt mình thay quần áo, liền thức thời chui vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra lại thấy cô cau mày, ngơ ngác nhìn chăn chằm chằm.

"Sao thế? Không thoải mái à?" Anh sau lưng ôm cô, ân cần hỏi.

Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, một bộ đáng thương tướng, "Cái chăn của anh, em không gấp được!"

Chung Soái nghe vậy cười to, bước về phía trước, ở mép tóc của cô khe khẽ hôn một cái, "Nhìn anh biểu diễn này!"

Anh lưu loát giũ chăn, mấy cái liền xếp gọn thật chỉnh tề, cảm giác rõ ràng, nghiễm nhiên lưu loát xếp xong một cái chăn to.

Chung Soái nhìn cô trợn mắt hốc mồm, mặt sùng bái, dáng vẻ không khỏi càng vui vẻ hơn rồi, thật là một đồ ngốc! Anh cưng chiều xoa xoa tóc của cô.

Tiếu Tử Hàm rửa mặt, Chung Soái nhận điện thoại, nghe xong, lễ phép gõ cửa phòng vệ sinh, "Bà xã, mấy anh em trong sư đoàn nói muốn làm tiệc tẩy trần cho em, em đi không?"

Cô rửa sạch sữa rửa mặt trên mặt, "Tẩy trần?"

"Ừ." Anh chột dạ đáp, thật ra thì đám người này là muốn xem cô dâu của anh.

Cô nghẹo cổ hơi chút suy tư, rồi sau đó cười tủm tỉm hỏi, "Em như vậy sẽ không làm anh mất thể diện chứ?"

"Nói giỡn à, em cho anh là ai! Cái khác không dám nói, nhưng trong quân đoàn anh, anh dám nói vợ mình xinh đẹp nhất!"

Thiên xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, đoàn trưởng nịnh bợ coi như là lấy được trong lòng Tiếu Tử Hàm một hồi nở hoa, nữ nhân nào không thích người khác nói mình xinh đẹp!

Thay quần áo thì Tiếu Tử Hàm ở trong lòng đem Vi Vi cảm tạ ngàn vạn lần, may nhờ cô ấy chết sống muốn cô mang vài bộ quần áo xinh đẹp, nói là cho Chung Soái lưu lại ấn tượng tốt đẹp, nếu không cô thật sự định đem mấy bộ bình thường tới thôi.

Bọn họ đến khách sạn thì những người khác đã sớm đến rồi, nhìn thấy bọn họ đi vào cũng đứng lên, đồng loạt ánh mắt vây quanh Tiếu Tử Hàm, cuối cùng không biết là người nào lên tiếng, "Chị dâu thật là xinh đẹp!"

Tiếu Tử Hàm lễ phép mỉm cười, nhưng người đàn ông bên cạnh lại không hề khiêm tốn, mặt hả hê kéo vai của cô qua, giọng nói thật là kiêu ngạo, "Tất nhiên, không nhìn xem là bà xã ai!"

Người này, biến đổi phương thức tự khen bản thân!

Sau khi ngồi xuống mọi người lần lượt giới thiệu, cô trí nhớ tốt, một lần liền nhớ hết, trừ Chung Soái, mấy trại trưởng trong đoàn đang ngồi, những người khác đều là sư bộ đoàn cấp cán bộ. Xem ra anh là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất. Mà người ngày hôm qua đón cô là Phó Đoàn Trưởng của Chung Soái, gọi Trần Du.

Thức ăn còn chưa lên bàn, Lý Bân trước hết gọi nhân viên phục vụ đưa tới mấy bình rượu lớn, lại lấy ra ba ly không, "Hôm nay là phải uống rượu..., nhưng là phải phạt Chung Soái trước. Thằng nhóc này mấy tháng trước còn không ngừng phản đối với anh mày, nhưng chỉ chớp mắt cưới về một bà xã, hại anh mày còn gọi chị dâu của cậu thu xếp tìm cô gái tốt chung quanh, đây không phải là lừa gạt tình cảm tổ chức cùng nhân dân ư, các cậu nói có nên phạt hay không?"

Chung Soái cũng không giải thích, liên tiếp nói"Nên phạt, nên phạt"

"Phạt thế nào?" Lý Bân gõ ly không hỏi Chung Soái cười cười, giác ngộ rất cao cầm lên một chai rượu đỏ rót đầy 3 cái cốc không, "Anh em, tôi trước tiên tự phạt 3 chén!" Dứt lời uống một hơi cạn sạch.

"Rượu này phạt xong rồi, nên uống thưởng mới đúng á!" Lý Bân lại đem ly không rót đầy, "Này 3 chén thưởng cậu cưới được bà xã xinh xắn!"

Lời này nghe thế nào cũng không được tự nhiên, chẳng lẽ cô gả cho anh xem như phần thưởng sao? Tiếu Tử Hàm đang oán thầm, vừa ngẩng đầu mới phát hiện Chung Soái lại uống xong 3 chén.

Lý Bân còn không bỏ qua, rót 3 chén nữa, "Tốt lắm, 3 chén này là ăn mừng cậu thoát khỏi số độc thân."

Làm cái gì? Lý Bân cùng Chung Soái có thù oán phải không, hay là khách sạn này cho anh rượu thành như vậy, 3 chén rồi lại 3 chén, rót rất nhiệt tình. Thấy Chung Soái lại không nói lời gì bưng ly rượu lên uống..., cô vội vã đưa tay kéo tay áo anh, anh án tay của cô, cười uống cạn.

Mọi người thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, càng thêm hăng hái, la hét muốn anh uống rượu giao bôi, Chung Soái cười hì hì nhìn cô, "Bà xã, chúng ta biểu diễn cho bọn họ xem một cái." Dứt lời vòng qua tay của cô, nâng cốc đưa vào trong miệng.

Mọi người vỗ tay bảo hay, lúc này Triệu Chánh Ủy đứng lên, xấu xa cười một tiếng, "Em dâu, hôm nay cùng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, mọi người nói cô ấy có nên kính anh em chúng ta một ly hay không?"

Mọi người đều nói phải.

Chung Soái đứng lên, còn chưa kịp mở miệng liền bị Triệu Chánh Ủy hét ngừng, "Cậu không phải là đau lòng thay em dâu chứ, giúp cô ấy thay rượu cũng được, nhưng vẫn là quy củ cũ, một thành ba."

Tiếu Tử Hàm cúi đầu mỉm cười, quy củ này thật đúng là lão luyện!

Chung Soái sử dụng ánh mắt hỏi ý cô, cô chỉ cười không nói, kéo anh ngồi xuống nhẹ nhàng nói một câu không có việc gì, sau đó cười khanh khách đứng lên.

"Triệu Chánh Ủy, vậy theo quy củ chính là một ly rượu đỏ thành 3 ly bia thêm một phần ba ly rượu trắng, đúng không?"

"Ah, em dâu rất rõ ràng quy củ này nha. Đúng, chính là như vậy, vậy em dâu muốn rượu đỏ hay bia?”

Cô nhướng mày cười một tiếng, "Em uống rượu trắng."

"Rượu trắng sao?"

"Đúng, rượu trắng." Cô nhìn thấy một bàn nam nhân xuất hiện ngạc nhiên trên mặt, chất vấn cùng than thở.

Hừ! Muốn làm khó cô, Tiếu Tử Hàm gặp mạnh là càng mạnh.

Thấy mọi người đối mặt nhìn nhau, người bên cạnh một mực lặng yên không lên tiếng, Trần Du rốt cuộc không nhịn được rồi, "Lý Đoàn, người lần trước mình nói là chị dâu đó!"

"Gì? Chính là hôm tiểu tử này xoạt ám chiêu cũng không uống say đó hả?" Lão Triệu chỉ vào Chung Soái, ánh mắt phức tạp.

"Cái gì ám chiêu?" Tiếu Tử Hàm buồn bực hỏi.

Còn không đợi người trả lời, Chung Soái liền vụt đứng lên, "Ai. . . . . . Tôi mời mọi người một ly, uống một chút Uống....uố...ng!"

"Xem ra em dâu còn không biết cậu làm chuyện tốt gì." Triệu Chánh Ủy cười đến như tên trộm, "Vậy hôm nay cậu có thể phải biểu hiện tốt một chút, nếu không tôi không dám cam đoan người nào trong chúng tôi sẽ rượu vào lời ra!"

"Nhân viên phục vụ, đưa rượu lên!" Anh vỗ bàn một cái, giọng nói phóng khoáng.

Người này, nhất định có chuyện gạt cô!

Chung Soái uống một cách vui vẻ, không bao lâu xử hết hai chai rượu đỏ, tựa hồ say, đứng lên xiêu xiêu vẹo vẹo, nói chuyện cũng bắt đầu nói đớt, ngả vào bả vai của cô, la hét nói còn muốn uống.

Tiếu Tử Hàm vỗ vỗ khuôn mặt của anh cười thầm, tửu lượng như vậy, ban đầu còn muốn khi dễ cô?