Chết cười mất thôi, Phó Tây Từ đã về nước, Thư Dư cũng nói trong cuộc phỏng vấn rằng vào tuần tới cô sẽ bay qua để tạo bất ngờ đấy, cặp vợ chồng này có thể nào giả hơn chút không.
 
Trong nhóm chat bạn thân, mỗi lần Tống Sơ Hi nói lên câu nào thì đó là một sự chế giễu không thương tiếc đối với Thư Dư.
 
Ai cũng biết rằng hai người là kẻ thù lâu năm, kể từ khi còn nhỏ Tống Sơ Hi luôn coi Thư Dư như một đối thủ, cô ấy luôn một lòng khăng khăng muốn vượt qua cô, thậm chí còn quan tâm đ ến cô hơn cả ba mẹ cô.
 
Loại chế giễu này được coi là thông lệ.
 
Nhóm bạn thân cũng phải liên tục tiếp chiêu, bọn họ ngừng nói chuyện phiếm mà tham gia vào biệt đội chế giễu.
 
“Đến ông xã mình khi nào thì sẽ trở lại cô ta còn không biết, người vợ như cô ta cũng quả thật là làm đúng chức vụ.”
 
“Đây không phải là lần đầu tiên bị cười cợt, tớ thực sự tò mò lẽ nào hai vợ chồng họ thật sự không nói chuyện hay sao? Cái này rốt cuộc là vợ chồng hay kẻ thù vậy.”
 
“Bằng mặt không bằng lòng mà, hơn nữa Phó Tây Từ cũng không thích một người phụ nữ nhạt nhẽo như vậy, thời gian trôi qua nhìn mặt cũng chán, người phụ nữ này đúng là vô dụng.”
 
“Chẳng phải Phó Tây Từ có người mình thích sao, nhưng gia cảnh bình thường, cuối cùng cũng không thành được, trong lòng có ánh trăng sáng chói của mình rồi, Thư Dư chẳng qua chỉ là một giọt máu muỗi thôi.”
 
“Không có tình cảm gì với nhau thì sớm muộn gì cũng ly hôn.”
 
“Tớ cười chết mất, mới kết hôn được một năm mà đã chuẩn bị li hôn luôn rồi.”
 
“Kết hôn và ly hôn đầy chớp nhoáng, Thư đại tiểu thư đúng là chuyên nghiệp thật.”
 
Tống Sơ Hi hài lòng nhìn tin nhắn một, mới để ý rằng trong số năm người, có Chung Hân không nói, bình thường hay cầm điện thoại di động trên tay, nhưng giờ lại biến mất?
 
Cô ấy đặc biệt chú ý đến Chung Hân: “Đang bận sao, chưa chết thì lăn ra đây lên tiếng cái coi nào.”
 
Một lúc sau, Chung Hân vẫn chưa trả lời.
 
Những người khác trong nhóm chat biết Tống Sơ Hi có tính đại tiểu thư, có người còn khuyên nên gọi cho Chung Hân hỏi thư cô ấy đang làm gì, vừa mới gửi thì Chung Hân đã trả lời lại bằng một tin nhắn thoại.
 
Tống Sơ Hi nhướng mày, tâm tình tốt hơn được chút, sau khi mở đoạn tin nhắn thoại lên thì sắc mặt liền thay đổi.
 
Trong tin nhắn thoại căn bản không phải giọng của Chung Hân, mà là giọng nói của Thư Dư nửa tiếng trước họ vừa mới nói xấu cô, Thư Dư chậm rãi, nhưng không tức giận, ngược lại khá nhàn rỗi.
 

“Tống Sơ Hi, tôi thấy nhóm chat này của các cô nên sửa tên một chút đi, cái gì mà gọi là nhóm chat tiên nữ, tôi thấy phải là nhóm chat tam cô lục bà đó, bà tám còn không nhiều chuyện bằng các cô đấy.”
 
“Hiểu rõ về cuộc sống vợ chồng chúng tôi như vậy cơ á, bộ mỗi ngày cô đều chui dưới gầm giường nhà chúng tôi hả?”
 
“Thấy cô quan tâm tôi như vậy, tôi khá cảm động đấy.”
 
“….”
 
Một tay Thư Dư đặt lên vai Chung Hân, tay còn lại cầm điện thoại tiếp tục trả lời tin nhắn.
 
Cô cũng là vừa đi ra đúng lúc gặp được Chung Hân, mấy cô chị em plastic có tiếng đó của Tống Sơ Hi chân trước vừa mới gửi tin nhắn xong, chân sau đã Chung Hân đã đưa điện thoại cho cô xem.
 
Đã không phải là một lần hai lần, Thư Dư ngược lại cũng không tức giận, dù sao chuyện mà Tống Sơ Hi làm quá đáng hơn chuyện này nữa còn nhiều lắm.
 
Lần này cô cũng có được tin tức có ích, người chồng trên danh nghĩa này của cô cuối cùng cũng về nước rồi.
 
Tống Sơ Hi lại trả lời tin nhắn, cũng là tin nhắn thoại, cách nói đáng ghét giống hệt như cái tính đại tiểu thư của cô.
 
“Xem trộm điện thoại của người ta, từ lúc nào mà Thư đại tiểu thư lại có cái cơn ghiền này vậy?”
 
“Tôi là quan tâm cô đấy, tôi chống mắt chờ ngày cô bị Phó Tây Từ đá để tôi bắn pháo hoa chúc mừng đấy, ha ha ha!”
 
“Đến lúc đó cô có cái nhiều hơn tôi rồi, cô kết hôn nhiều hơn tôi một lần đấy.”
 
“…..”
 
Thư Dư và Tống Sơ Hi quen nhau bao nhiêu năm thì hai người họ đối đầu với nhau bấy nhiêu năm, đối với những lời này sớm đã miễn nhiễm với những lời này, nhếch môi, chậm rãi trả lời: “Chỉ sợ đến lúc đó dù tôi đã li hôn rồi, Phó Tây Từ có kết hôn bước nữa cũng chẳng đến lượt cô.”
 
Tống Sơ Hi thích Phó Tây Từ đã là chuyện ai ai cũng biết, nhưng nhiều người đều nghĩ rằng cô là vì Thư Dư thôi, vì dù sao trước kia chỉ cần là người có tin đồn gì với Thư Dư thì cuối cùng đều sẽ trở thành bạn trai của Tống Sơ Hi cô.
 
Chỉ có Thư Dư biết, cô ấy từ nhỏ đã thích Phó Tây Từ.
 
Một lúc sau, lại phản hồi một tin nhắn thoại chừng hai giây.
 
Là tiếng thét hai chữ tên Thư Dư nghiến răng nghiến lợi.
 
Thông qua lớp kính màn hình còn có thể tưởng tượng được sự tức giận của cô ấy.
 

 Cô nhẹ nhàng bổ thêm một con dao nữa: “Ấy, còn có một tin tốt muốn chia sẻ cho cô, Adam người mà cô đẩy giá cao lên trời cũng không mời được, bây giờ đang là giám đốc sáng tạo của tôi.”
 
Còn chưa được một lúc, bên kia đã làm một tràn tiếng hét.
 
Xem ra đã bị tức đến điên luôn.
 
Thư Dư lại mỉm cười, sự sáng sủa và xinh đẹp, lúc cười lên cả người đều mang dáng vẻ lười biếng, cô trả điện thoại lại cho Chung Hân, “Cảm ơn nhé.”
 
“Khách sáo rồi.”
 
“Cô không sợ quay về Tống Sơ Hi sẽ xé xác cô à?”
 
Chung Hân cười một cách đầy vô hại, “Cái điện thoại này là cô cướp của tôi cơ mà, tôi vô tội đấy.”
 
Bình thường Chung Hân trông có vẻ yếu ớt, không giỏi nắm bắt, nhưng thực tế cũng không phải hoàn toàn là một tiểu bạch thỏ không có tâm cơ.
 
Ở lâu trong vòng này, ít nhiều gì cũng phải có chút bi3n thái.
 
Thư Dư vuốt tóc, nhàm chán ngáp một cái, mí mắt sụp xuống nhìn những người xung quanh, không có tiêu điểm, trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt không chút biểu cảm nào.
 
Nói đến đây cũng đã gần một tháng cô không gặp người chồng trên danh nghĩa của mình rồi.
 
Kỳ thật trên thực tế bọn họ sau khi kết hôn cũng chưa từng gặp mặt, Thư Dư có chút cảm động, dù sao một cỗ máy làm việc như anh có thể vén chút thời gian tổ chức hôn lễ với cô, thay vì chỉ lấy giấy kết hôn rồi thôi.
 
Trước khi kết hôn, bọn họ chỉ gặp nhau một lần, không khác là mấy so với xem mắt, điểm khác biệt duy nhất là quan hệ của bọn họ đã định trước khi gặp mặt.
 
Bằng không, với mức độ tai nạn xe cộ mà bọn họ gặp phải, hai người cũng chẳng có khả năng kết hôn.
 
Thư Dư cầm lấy túi xách, chống chân đứng dậy.
 
Chung Hân nhìn cô, "Về sao?"
 
"Chồng tôi đã về nhà, đã đến lúc người vợ ân cần như tôi cũng phải về rồi."
 
Sau khi kết hôn với Phó Tây Từ, cả hai sống trong một biệt thự ở phía tây thành phố.
 
Nhà do cô chọn, mọi thứ đều đúng ý cô, đặc biệt là khoảng sân trũng, buổi tối pha một ấm cà phê nhỏ, lấy một cuốn sách trên giá sách, yên tĩnh như thế giới của riêng cô.

 
Sự yên tĩnh là tiêu chuẩn, bởi vì phần lớn thời gian cô đều sống một mình.
 
Thư Dư không thuê dì giúp việc sống lại nhà, bởi vì cô không thích sống cùng người lạ, cô và Phó Tây từ không ở nhà nhiều nên chỉ thuê người làm bán thời gian, chủ yếu để dọn dẹp thường xuyên và mua thực phẩm là đủ.
 
Khi cô quay lại, cả ngôi nhà tối om.
 
Thư Dư vào cửa, bật từng cái đèn, xỏ dép lê lên lầu hai đi tắm.
 
Tắm xong lại kiên nhẫn gội đầu, sấy khô và làm xong những thói quen chăm sóc da, điện thoại di động của cô vẫn không hề nhận được một tin nhắn báo cáo lịch trình nào từ người chồng trên danh nghĩa Phó Tây Từ cả.
 
Chậc, thích về thì về, nghĩ cô thật sự quan tâm à?
 
Thư Dư thản nhiên ném điện thoại sang một bên, lúc chọn bộ đồ ngủ, cô luồn ngón tay đến góc xa nhất, là món cô mua trên mạng, sau khi cầm lấy, cô nhìn lại một lần trước khi chưa mặc, rồi cô vội cất nó vào góc.
 
Cô lại vươn tay ra cầm nó lên lại.
 
Ngay cả khi chỉ là một bộ đồ ngủ, vải của nó cũng rất kém.
 
Thư Dư viện cớ rằng mọi thứ không thể lãng phí, lấy lí do mặc thử một chút, rồi cô quyết định mặc lên người.
 
Cô đứng trước chiếc gương soi toàn thân và ngắm nhìn chính mình.
 
Chất liệu vải đen và làn da trắng sứ tạo nên tác động thị giác mạnh mẽ, cô cao gầy với khung người nhỏ nhắn, tay chân thon thả và mảnh khảnh, eo thon đến mức một tay có thể ôm được, là một cái giá treo đồ điển hình.
 
Thư Dư vừa mới tắm xong, không trang điểm nhưng các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, khuôn mặt mọc đã giảm bớt vẻ công kích, khiến cô trở nên trong veo và xinh đẹp.
 
Nhưng so với mẫu mặc trên web bán trực tuyến, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
 
Ánh mắt Thư Dư vô ý rơi xuống vị trí dưới hai xương quai xanh mảnh khảnh một tí, cô chợt hiểu ra.
 
So với ảnh thì bé hơn không phải một chút, nên tổng thể phong cách cũng thay đổi.
 
Sự không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt của Thư Dư, cô theo đuổi cái đẹp ngay từ khi còn nhỏ, để giảm được vài centimet vòng eo, cô có thể đến phòng tập thể dục đúng giờ quanh năm suốt tháng.
 
Tập eo có thể đạt được hiệu quả vì nó khiến cho các đường cơ săn chắc hơn, nhưng ngực thì không đẹp, chỗ này càng ngày càng gầy đi.
 
Ánh mắt chỉ trích của Thư Dư cuối cùng cũng dừng lại ở miếng dán ngực.
 
Vốn là để tiện mặc váy, không đẹp bằng mấy cái áo ngực nhưng tốt hơn so với bây giờ.
 
Hãy làm theo trái tim mình, cô đã nghĩ và đã làm như vậy.
 

Dây vai tuột ra, Thư Dư cúi đầu, chăm chú đến mức không nghe thấy tiếng động cơ xe trong sân, huống chi là tiếng đẩy cửa phòng ngủ.
 
Cho nên sau khi dán xong, đang định thỏa mãn đánh giá thành quả, cô lại kinh ngạc bắt gặp ánh mắt của người trong gương.
 
"Á!"
 
Tiếng kêu ngắn ngủi phá vỡ sự im lặng kéo dài của biệt thự.
 
Phản ứng của Thư Dư chỉ vọn vẻ trong ba giây, sau khi thét lên một tiếng liền vén chăn chui vào, hận không thể quấn cả người lại, chỉ lộ ra nửa cái đầu, trong đôi mắt hạnh nhân tràn đầy xấu hổ cùng phẫn nộ, bàng hoàng, … Đủ mọi cung bậc cảm xúc lẫn lộn hiện lên.
 
Các động tác mạch lạc và được thực hiện trong một lần.
 
Dáng người cao thẳng đứng ở cửa không ai khác chính là người chồng rẻ tiền của cô.
 
Anh vẫn mặc một bộ vest sẫm màu, cà vạt nới lỏng hơn một chút, so với dáng vẻ ưu tú thường ngày có chút thoải mái hơn, khuôn mặt góc cạnh không chút biểu cảm, đôi môi mỏng mím tạo thành một đường thẳng.
 
“Anh đã thấy gì?"
 
Không, Thư Dư căn bản không muốn nghe đáp án, lập tức sửa lại nói: "Em mặc kệ anh nhìn cái gì, anh phải là cái gì cũng không thấy!!!”
 
Chưa nhìn thấy! Không thể nhìn thấy! Cô quay lưng đi! Trong gương nhất định đã được chắn bởi thân hình của mình!
 
Giá như cô có thể thôi miên, ký ức này phải bị xóa vĩnh viễn!
 
Ah, chi bằng để cô chết đi cho rồi.
 
Suy nghĩ đau khổ của Thư Dư bay điên cuồng và không ngừng nhảy lên.
 
Mặc dù lạnh lùng như Phó TâyTừ, nhưng nhất thời không có phản ứng gì, ánh mắt sâu thẳm, lông mày nổi rõ, lúc này đang cau mày, hiển nhiên một màn vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ.
 
Thời gian trôi qua càng lâu, Thư Dư càng thấy xấu hổ.
 
Ngoại trừ cái thân phận vợ chồng này ra, cô và Phó Tây Từ thật sự không quen, nói chuyện với nhau cũng không quá trăm câu.
 
Thư Dư cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra với tầm nhìn của Phó Tây Từ, cho dù cô có xinh đẹp và quyến rũ như thế nào, hành động đó có thể phá hủy hoàn toàn tất cả vẻ đẹp, thậm chí, có một chút bi3n thái?
 
Cái này so với DIY bị nhìn thấy thì có gì khác nhau đâu?
 
Cô hận không thể cắn nát cái chăn, trong lòng đang không ngừng gào thét.
 
Nếu chuyện này bị người bạn thân Dụ Y của cô biết, nhất định sẽ tò mò hỏi cô:  Sao nào, trên cuộc đời này đã không còn người để cậu để ý nữa sao?