Sau khi cảnh khoác lác bị người trong cuộc bắt gặp, Thư Dư vô cùng hối hận, khi ăn cả khuôn mặt đều vùi vào thức ăn.
 
Sức diễn kịch là vùi mặt ăn cho xong.
 
Thư Dư ước gì cô có thể ăn xong trong vòng ba phút.
 
Nhưng Phó Tây Từ trước giờ ăn cơm không bao giờ vội vàng, anh từ tốn, không nhanh không chậm, vì vậy anh vẫn chưa ăn được hơn nửa.
 
“Em định như vậy ăn cả bữa sao?” Một giọng nói trầm trầm từ trên da đầu truyền đến.
 
Thư Dư đành phải ngẩng đầu lên, lại giống như một con thỏ kiêu ngạo ngoắc ngoắc đuôi, "Em vừa rồi chờ anh quá lâu, đói bụng."
 
Ngụy biện đồng thời cũng không quên đổ lỗi, không hổ là em.
 
Lúc này Thư Dư mới cảm thấy bầu không khí dịu đi một chút.
 
Trong phòng làm việc của rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, lúc không nói chuyện chỉ có tiếng nhai khe khẽ, yên tĩnh đến quỷ dị.
 
Cô chỉ có thể tìm cái gì đó để nói: "Việc của aoe cảm ơn anh nhé, mắt nhìn của anh không tệ, cuối cùng lựa chọn chúng em, yên tâm, em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng."
 
Nếu thực sự chọn Tống Sơ Hi, đó sẽ là điều xui xẻo lớn, vết nhơ ăn cắp ý tưởng của thương hiệu còn chưa rửa sạch, sẽ gây rắc rối lớn cho aoe, cô ta chỉ cậy nhờ có một người anh trai tốt.
 
Cô thì khác, tuy không nổi tiếng và chủ yếu tập trung vào các thương hiệu xa xỉ nhưng cô đã tạo dựng được danh tiếng tốt trong mắt người tiêu dùng nhờ gu thẩm mỹ về mẫu mã và chất lượng.
 
Ngay khi Thư Dư trình bày những lợi thế của công ty cô thì nhịn không được thể hiện sự cao hứng. 
 
Nói đi nói lại, gu thẩm mỹ của anh cũng vẫn rất ổn.
 
Sau khi Phó Tây Từ nghe xong, anh ấy nhận xét: "Ừm, khá tốt.”
 
Thư Dư: "..."
 
Câu nói này vào lúc nào cũng bình thường, nhưng giờ phút này lại mang ý nghĩa khác, dễ dàng khơi dậy cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
 
Đứng ngồi không yên, như ngồi trên đống lửa.
 
Cô ném ra ánh mắt oán trách, vừa cảnh cáo vừa uy hiếp: “Sau này đừng nhắc nữa.”
 
Phó Tây Từ cụp mắt xuống, đồng ý.
 
“Cuối tuần trong nhà bảo về biệt thự lớn ăn bữa cơm, em có thời gian không?”
 
“Có chứ, em luôn luôn là người rãnh rỗi mà.” Thư DƯ luôn có một nhận thức chính xác về bản thân, “Chị chồng cũng trở về sao? Cháu trai nhỏ thì sao?”
 
“Ừm, về.”
 

“Được, em không thành vấn đề.”
 
Cả người Thư Dư không chỉ không thành vấn đề, mà cô còn khá vui nữa.
 
Cô rất thích đứa con của chị chồng mình, bánh trôi nước nhỏ, mới hai tuổi mà đã biết nói, giọng nói non nớt ngọt ngào động lòng người, cứ hễ trở về biệt thự lớn là cô luôn tranh bế với những người khác.
 
Vừa đến cuối tuần, Thư Dư đã xách chiếc vali của mình xuống lầu.
 
Phó Tây Từ nhìn cô thật sâu, “Em định ngủ lại ở biệt thự lớn."
 
“Không.” Bánh trôi nước nhỏ không ở lại qua đêm, cô ở lại làm gì. 
 
Đôi mắt lạnh lùng của anh rơi vào chiếc vali hai mươi hai inch của cô.
 
Như một đứa bé, Thư Dư bảo tài xế bỏ vào trong cốp xe, "Đều là quà cho bánh trôi nước nhỏ, không phải đã lâu rồi không gặp nhau rồi sao?”
 
Vừa nói, cô đã ngồi ở ghế sau xe, đôi mắt hạnh nhân khẽ mở, nhìn người đàn ông còn đứng đó than thở: “Sao còn không đi đi?”
 
Người lái xe cười thầm.
 
Nhưng nếu Thư Dư chịu đặt một phần mười tâm tư của cô giành cho người cháu trai nhỏ của mình lên Phó tổng thì anh không đi công tác một tháng mà không hỏi ý kiến ​​​​của cô rồi.
 
Biệt thự lớn ở trong phố cổ, lái xe đến đó phải mất hơn nửa giờ.
 
Khi họ lên xe, Thư Dư đã gọi một cuộc gọi video cho người chị chồng Phó Minh Song, cách một màn hình điện thoại cô đang dỗ dụ bánh trôi nhỏ gọi mợ nhỏ.
 
Khi đến biệt thự lớn, vẫn giữ được lý trí và chào hỏi những người lớn tuổi trước khi ôm lấy đứa cháu trai nhỏ quý giá của mình.
 
Phó Minh Song biết chỉ cần có Thư Dư ở bên, cô ấy sẽ đừng hòng nghĩ đến việc chạm vào đứa con của mình, vì vậy cô ấy vui vẻ nói chuyện, "Tiểu Thư thực sự thích trẻ con, tụi em phải sớm sinh một đứa đi.”
 
Vài cặp mắt nhìn qua.
 
Thấy Thư Dư ôm gấu bông, đang dỗ dụ bánh trôi nhỏ gọi cô là mợ nhỏ.
 
Bánh trôi nhỏ vươn bàn tay ngắn ngủn của mình, ngước khuôn mặt tròn xoe lên muốn lấy.
 
Thư Dư mím môi cười, gõ gõ bàn tay nhỏ bé của cậu, rồi khều khều chóp mũi của cậu bé, "Vậy con gọi mợ một tiếng mợ nhỏ đi, gọi mợ nhỏ rồi mợ cho con.”
 
Như một đứa trẻ.
 
Phó Tây Từ nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, "Không vội."
 
“Em không vội, nhưng cảm thấy Tiêu Thư đang vội." Phó Minh Song liếc anh một cái, lạnh lùng.
 
 Con dâu được mẹ Phó và ba Phó chọn, Thư Dư tự nhiên vừa mắt, và gia đình đều hòa thuận.
 
Trước đây, khi Phó Tây Từ nói bất cứ điều gì, không khí đều sẽ lạnh lùng, nhưng bây giờ có Thư Dư, không khí cũng không như trước nữa.
 

“Bánh trôi nhỏ của chúng ta ăn ngon thật đấy.” Cho dù người ngồi bên cạnh cô là Phó Tây Từ, nhưng trong lòng và mắt cô đều là bánh trôi nhỏ, trên mặt luôn nở nụ cười.
 
Anh rể nói đùa, "Anh thực sự sợ biểu hiện của tiểu Thư đấy, như thể sắp trộm trẻ vậy."
 
“Em đã có một ý tưởng như vậy." Phạm tội vì tình yêu là có.
 
Mẹ Phó cười đến ra nước mắt: “Con trộm cái gì chứ, con và Tây Từ sinh con sớm chút, không phải rất tốt sao?”
 
Ừ, sinh con sớm hơn.
 
Trước đây cô đã có ý này, nhưng cô chưa bao giờ hành động.
 
Thư Dư quay đầu nhìn về phía Phó Tây Từ, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, trong mắt ẩn chưa ý cười, giống như là thích một đứa trẻ con đang kêu gào mua đồ chơi.
 
Cô nhìn như vậy.
 
Phó Tây Từ cũng bình tĩnh nhìn cô.
 
"Thế phải xem Phó tổng có bận hay không." Thư Dư mỉm cười.
 
"Anh nghe thấy chưa, vợ anh đang mắng anh chỉ biết công việc không quan tâm đ ến gia đình. Đây là cáo trạng đấy, anh nên xem lại bản thân mình đi."
 
Làm gì có ai vừa cưới xong là chạy ra ngoài, vừa chạy ra ngoài là 10 ngày, nửa tháng.
 
Cũng may là tính tình Thư Dư rất tốt, chưa bao giờ làm ầm ĩ với anh.
 
Phó Tây Từ gắp một miếng cá bỏ vào bát của Thư Dư, một thoáng lòng từ bi xẹt qua người anh, "Thật xin lỗi, anh làm không tốt."
 
Thư Dư khoan dung ân cần nói: "Không có, anh khá tốt.”
 
"..." Cô lại nhớ tới một đoạn không mấy hòa hợp kia.
 
Thư Dư cười sửa lại: "NAnhrất, rất tốt."
 
Nếu có một cuộc thi mở to mắt nói xạo, tuyên bố rằng cô tự tin rằng mình sẽ giành giải quán quân.
 
Phó Tây Từ hỏi: "Ở đâu tốt?"
 
Như thể anh thực sự không nhìn ra bà xã mình đang nói xạo, mà còn coi như một buổi họp ở công ty, tốt nhất nên liệt kê một hai ba điều, nói một cách cụ thể.
 
Thư Dư bị nghẹn đến mức không thể nói được.
 
Những người có mặt đều không nhịn được cười, Phó Minh Song vừa cười vừa xoa xoa mặt, "Thật không ngờ em trai chị còn biết nói chuyện hài nữa.”
 
Hừm, không chỉ biết, mà còn khá tốt nữa.
 

“Thím nhỏ!” Bánh trôi nhỏ nhìn mọi người chung quanh cười cười, sau đó không biết từ đâu mà kêu lên.
 
Thư Dư vui mừng khôn xiết: "Ấy, thím ở đây này!"
 
Bánh trôi nhỏ điềm tĩnh, mới đầu còn không cười, nhưng sau khi thành công gọi thím nhỏ, liền như biến thành cái đuôi nhỏ của Thư Dư, chơi đến tận đêm khuya.
 
“Cậu nhỏ.” Bánh trôi nhỏ gọi Phó Tây Từ bằng giọng trẻ con.
 
Thư Dưnhướng mi, có chút ghen tị khi ai đó chẳng cần làm gì để dỗ bánh trôi nhỏ nhưng cậu bé vẫn gọi anh.
 
Phó Tây Từ dừng lại cách đó không xa, cụp mi nhìn bánh trôi nhỏ.
 
Có một cái nhìn xa lạ trong mắt anh.
 
Như thể hỏi: "Đây chính là niềm vui của nhân loại hả?”
 
Câu này là do Thư Dư nghĩ ra, nhìn hai người nhìn nhau chằm chằm, không ngờ lại gắn kết như vậy, một người không kìm được mà bật cười thành tiếng.
 
Phó Tây Từ nhìn qua, "Em cười cái gì?"
 
“Cười anh đấy, bánh trôi nhỏ là loại độc thú gì hay sao mà anh sợ như vậy?"
 
Bánh trôi nhỏ quay đầu sang một bên, mở to hai mắt tròn xoe hỏi: "Sợ...sợ ai?"
 
 “Chúng ta sợ cậu của con đấy, cậu của con rất hung dữ.” Thư Dư ôm bánh trôi nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh.
 
"Không sợ."
 
Bánh trôi nhỏ lắc lắc đầu.
 
Thư Dư hơi kinh ngạc, lại hỏi Phó Tây Từ: "Dường như cậu bé có chút thích anh, là anh âm thầm lén chúng em dỗ trẻ em phải không?”
 
Phó Tây Từ: "..."
 
“Anh là cậu nhỏ của thằng bé.”
 
Từ quan hệ huyết thông mà nói, gần gũi cũng là chuyện dễ hiểu.
 
Thư Dư bế bánh trôi nhỏ lên, đi qua, “Thế cậu nhỏ đến đây bế cháu mình đi này.”
 
“Không cần.”
 
“Bế chút đi.”
 
Cả người của Phó Tây Từ đều viết đầy hai chữ kháng cự.
 
Nhưng Thư Dư làm ngơ, cẩn thận chuyển đứa trẻ cho anh, nhìn anh cau mày, nhưng vẫn chọn bế lấy bánh trôi bỏ, hai tay anh cứng ngắc như gỗ, như một người trí tuệ nhân tạo.
 
Bánh trôi nhỏ ngây thơ và tò mò nhìn anh, không nghịch ngợm, rất thành thật.
 
Phó Tây Từ vô thức hạ cằm xuống và cảnh giác nhìn cậu bé.
 
"Thật đáng yêu, thật ra thì có chút giống anh, đôi mắt giống như tạc ra." Thư Dư cố nén cười, ở một bên đứng nhìn kích động cũng không có gì to tát.
 
Thật mới mẻ làm sao, Phó Tây Từ đang bế em bé.

 
Thư Dư không phải là người duy nhất thấy mới mẻ, mà chị chồng cô Phó Minh Song đang đứng nói chuyện với mẹ Phó ở ngoài sân, cách đó không xa cũng nhìn thấy, hai người nhìn nhau và không thể nhịn được cười.
 
“Bánh trôi nhỏ nhà chúng ta lần đầu tiên được cậu nhỏ bế sao?”
 
"Đừng nói bánh trôi nhỏ, đây là lần đầu tiên em con bế con nít đấy.”
 
"Người vợ này là sự lựa chọn đúng đắn. Khi đó, con còn lo lắng rằng hai người họ sẽ không thể hòa hợp với nhau. Bây giờ có vẻ như thằng bé thích hợp với một cô gái hoạt bát hơn."
 
Mẹ Phó cười đến mức nheo cả mắt: “Cái này gọi là đậu phụ ngâm nước muối, một đổi một.”
 
Phó Tây Từ đầu hàng mím chặt môi, như thể đang đối mặt với kẻ thù, anh liếc nhìn Thư Dư và thúc giục: "Bế đi.”
 
“Bỏ xuống đi, cậu bé đứng được.”
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Anh bất động.
 
Thực tế thì anh không biết làm thế nào để đặt đứa nhỏ xuống mà không làm tổn thương nó.
 
Mấy giây Thư Dư liền hiểu ra, "À, không dám động."
 
Sau đó, với vẻ mặt hiểu ý, cô ôm lấy bánh trôi nhỏ từ trong lòng anh, giơ cánh tay nhỏ bé của bánh trôi nhỏ lên vẫy vẫy anh: “Cậu nhỏ hôm nay thật dũng cảm, khen khen đi.”
 
Bánh trôi nhỏ làm theo, và nói với giọng trẻ con, "Khen khen.”
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Khi trở về từ biệt thự cũ, luôn như thường lệ, Thư Dư sẽ khó rời, không nỡ với bánh trôi nhỏ.
 
Lúc lên xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi dài rũ xuống, cũng không động đậy nhiều, nhìn có vẻ rất buồn.
 
Không phải là suy nghĩ về nhân sinh cuộc sống, nó hoàn toàn là về việc sinh nở.
 
Bây giờ mang thai và 10 tháng mang con. Đến thời điểm này sang năm, con của cô sẽ có thể lớn thành những quả bóng hồng.
 
Khá hoàn hảo, cô lặng lẽ đặt vấn đề sinh con lên.
 
Sau khi trở về, bởi vì còn sớm, trí tuệ nhân tạo liền tận dụng triệt để thời gian, anh tắm rửa xong liền đi thư phòng làm thêm giờ.
 
Thư Dư từ tốn ngâm mình nửa tiếng, sau đó sắp xếp mấy chai lọ của cô rồi vừa đúng lúc đến giờ đi ngủ.
 
11 giờ.
 
Đây có lẽ là số hiệu cơ bản trong lập trình không thể nào sửa của anh.
 
Một giây sau, cửa phòng mở ra, Phó Tây Từ đi vào, ánh mắt hai người chạm nhau, không hẹn mà gặp nhìn nhau mãi.
 
Não bộ của Thư Dư đều toàn là chuyện con cái, ngược lại chẳng thấy ngại ngùng gì đối với chuyện này, cô ngồi lên giường, bộ đồ ngủ mỏng manh để lộ ra đường cong cơ thể, tinh thần thoải mái, giọng điệu thẳng thắn, giống như anh hùng trong Thủy Hử ăn thịt uống bát lớn.
 
Ánh mắt cô như chứa ngàn vì sao, hỏi: “Tối nay làm không?”