Sự giao tiếp khôn khéo của người chính là sự từ chối khéo léo. Minh Thần Duệ chỉ có thời gian vài giây thôi.

Mỉm cười hiếu khách chính là tác phong của Minh Thần Duệ:

"Không biết Ngưng tiểu thư định đi hướng nào? Nếu là đi cùng hướng về Nguyệt gia thì Thần Duệ rất sẵn lòng bồi cùng"

Người thông minh như Ngưng Tịnh Hương làm sao không hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của Minh Thần Duệ, chính là đưa cho nàng hai lựa chọn - một là cùng đi về hướng Nguyệt gia, hai là mỗi người một hướng.

"Vậy hôm nay may mắn được trò chuyện cùng Minh công tử rồi"

"Haha, Ngưng tiểu thư quá khách sáo rồi, sau này cứ gọi ta là Thần Duệ"

Sau đó Minh Thần Duệ làm động tác mời, cứ thế hai người cùng song song trên đường lớn. Hình ảnh này khiến nhiều người không khỏi suýt xoa.

"Vậy Thần Duệ cũng.."

"Gọi là Tịnh Hương đúng không"

Minh Thần Duệ nhanh chóng đáp lời, không muốn cái cảnh nữ tử này e thẹn dài dòng.

Hơn nữa đoạn đường, hai người cũng rất ít trò chuyện. Thật ra Minh Thần Duệ đau đầu, chỉ muốn ngủ. Không có tâm trí dạo phố. Để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này, Ngưng Tịnh Hương lên tiếng trước.

"Nhìn Thần Duệ không giống người ở đây?"

"Đúng rồi, ta ờ cách nơi đây rất xa. Chắc là Tịnh Hương sinh ra và lớn lên tại kinh thành này?"

Dòng người ngược xuôi, nhưng cơ bản đều dành riêng lối đi cho Ngưng Tịnh Hương và Minh Thần Duệ. Bóng hai người được đèn chiếu, ánh lên mặt đường.

"Ta từ nhỏ sống cùng gia gia, năm mười tám tuổi cha và nương mới đón ta từ quê lên sống cùng mọi người"

Ngưng Tịnh Hương không nhìn Minh Thần Duệ, đôi mắt nhìn xa xăm. Minh Thần Duệ nhìn góc nghiêng sườn mặt của Ngưng Tịnh Hương có chút mê mẩn.

"Ta thấy cô nương có vẻ khá buồn khi nhắc đến chuyện cũ"

Ngưng Tịnh Hương dừng bước, xoay người nhìn Minh Thần Duệ. Trong đôi mắt đối phương hiện lên sự lo lắng, Ngưng Tịnh Hương cảm thấy ấm áp.

"Năm ta mười tám, gia gia đã tạ thế. Cha và nương liền đó ta đến đây đoàn tụ với mọi người"

Minh Thần Duệ thở dài:

"Ta có thể cảm thông cùng cô nương, nhưng mà dù sao còn người thân vẫn tốt. Ta từ nhỏ không có người thân, vốn là cô nhi"

Nói xong, Minh Thần Duệ đột nhiên hai tay dùng lực nắm lấy hai vai Ngưng Tịnh Hương, hơi cuối người:

"Trân trọng hiện tại chính là nắm bắt tương lai. Quá khứ chỉ nên lưu giữ thành kỷ niệm, không nên mang theo"

Rồi bất ngờ buông Ngưng Tịnh Hương ra, tay chấp sau lưng thong dong. Không ngoáy đầu:

"Đi thôi!"

Minh Thần Duệ đáng thương, đâu có biết phía sau người ta vẫn còn đỏ mặt vì ngượng ngùng. Hành động vừa rồi là quá thân mật rồi nghe.

- --------

Gia viên Nguyệt Gia

Cả một buổi chiều Nguyệt Cung Sương cùng Vân Hy đánh cờ, hết đánh cờ xong tới đánh đàn, cho cá ăn xong lại đánh kiếm, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Minh Thần Duệ.

Đêm nay Vân Hy công chúa sẽ ở lại phủ, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong.

"Tỉ nói xem tỉ phu là đi đâu chứ?"

Nguyệt Cung Sương trong lòng không vui vẻ gì, chỉ là chưa tới độ phát cáo thôi.

"Chẳng phải ta nói với mụi từ trước rồi sao?"

Vân Hy không nhận được câu trả lời, đành nằm dài trên ghế ăn nho.

Bên kia, Minh Thần Duệ đã tới cổng Nguyệt phủ.

Gia nhân canh cổng nhận ra Minh Thần Duệ, nhanh chống chào hỏi.

Minh Thần Duệ khách sáo:

"Đa tạ Tịnh Hương đã tiễn ta một đoạn, khi khác có dịp sẽ hội ngộ"

"Ta rất sẵn lòng"

Liền xoay người nói với Tiểu Mộc đang canh cổng:

"Ngươi giúp ta đưa hai vị cô nương an toàn về đến Ngưng lâu tưởu"

Không đợi Ngưng Tịnh Hương từ chối, Tiểu Mộc đã làm động tác mời, khiến Ngưng Tịnh Hương không có cơ hội nói thêm gì nữa.

Nói đến tiểu Mộc - hắn ta là thuộc hạ dưới trướng của Trúc và Cúc, cũng là cánh tay đắc lực của Nguyệt Cung Sương.

Minh Thần Duệ bước nhanh vào phủ, gặp ngay lão quản gia Nguyệt Kim hành lễ:

"Nguyệt Kim Gặp qua cô gia"

"Kim thúc, hôm nay trong phủ có gì lạ sao?"

"Cô gia đoán việc như thần, Vân Hy công chúa đến từ sớm, hôm nay ngụ tại Nguyệt phủ"

Minh Thần Duệ cũng không lấy làm ngạc nhiên, Giang sơn này là của Hoàng đế, Vân Hy lại là công chúa, muốn ngủ ở đâu chắc là không thành vấn đề đi.

"Um, ta biết rồi. Ta muốn tắm"

Minh Thần Duệ vừa hồi phủ thì tin tức đã được báo lại với Nguyệt Cung Sương.

Khi Minh Thần Duệ tắm xong, y phục sạch sẽ, đến bàn ăn thì vô cùng mừng rỡ. Bụng đói, chẳng phải thấy đồ ăn sáng mắt lên sao?

"Mời Nương tử dùng cơm, Mời Vân Hy dùng cơm"

Minh Thần Duệ miệng nói, tay thì bới cơm vào chén vừa đủ cho hai nữ nhân.

"Ta nghĩ tướng công đã dùng cơm chiều rồi chứ?"

Minh Thần Duệ dồn cơm vào miệng, nghe vậy cũng không vội vã, nuốt xong cơm mới nói:

_____