Sau một hồi lâu, Lan Hâm ân mới phô trương thanh thế mà cười hỏi - “Anh không muốn kết hôn, muốn một người phụ nữ anh yêu làm cái gì? Anh không cảm thấy rất thừa thãi sao?” - Cô không muốn hỏi hắn cô gái kia là ai, mà nếu hắn nói vậy chứng tỏ trong lòng hắn đã có nhân tuyển.

Cô đối với ý nghĩ một bên tình nguyện của bản thân cảm thấy đáng xấu hổ, cô lại coi sự tỏ tình trước kia của hắn là thật; nhưng hắn không có sai, không có một người đàn ông nào lại chịu bị một cô gái không thèm để ý đến tận mười năm, thậm chí chỉ là lợi dụng tiền tài quyền thế của hắn để mưu lợi.

Nếu như là cô, cô cũng sẽ phai nhạt đoạn tình cảm này. Huống chi cô gái mà nghe được lời tỏ tình của hắn, nói không chừng không phải một mình cô.

Mà lời tỏ tình ngầm của hắn, dường như từ hai năm trước đã không còn rồi….Thì ra hắn đã tìm được cô gái hắn thật lòng yêu thương.

“Anh… bởi vì cô ấy không chịu lấy anh, anh mới không kết hôn.” - Chung Ly Minh Khiết nhìn thẳng cô, chợt cảm thấy nụ cười của cô có chút cứng ngắc, không nhịn được nói - “Nhưng là cô gái kia lại chán ghét anh, cô ấy thà muốn làm việc cũng không cần anh, giá trị bản thân anh so ra còn kém quyền thế trên người, cho nên anh cũng không gặp may đến thế, anh cũng không có được thứ anh chân chính cần. Hâm Ân, anh nghèo đến không có gì cả.”

Dường như nói còn chưa rõ ràng, nhưng tình huống bây giờ thích hợp sao? Hắn không biết. Lãng tử tình trường như hắn, không gì không đánh được, bách chiến bách thắng, thế nhưng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở lúc chiếm đoạt thôi.

“Vậy sao? Ông trời đúng là vẫn còn công bằng.” - Cô cười khan, tay đang gõ phím mà cũng không hiểu mình gõ gì, trong đầu chỉ có thanh âm ông ông, bùng nổ khiến đầu cô tê dại.

“Được rồi, tôi phải làm việc, anh đừng ở đây thì tốt hơn, dù sao tôi cũng đang bán mạng kiếm tiền vì anh, ảnh hưởng tới công tác của tôi, người lỗ lã là anh.”

Trước kia, cô chán ghét sự tỏ tình của hắn, cho là lời tỏ tình của hắn là một sự chuộc tội, cô không cần tình yêu dối trá đó, nhưng cô cũng không ghét hắn, nhưng nếu thật ghét hắn, cô sẽ không đợi ở Bắc Hằng, sẽ không nhớ hắn.

Chỉ là cô không có dũng khí nói cho hắn biết, cô không thể tha thứ cho mình, sao cô có thể trong một tháng quên Lâm Quảng Dĩnh mà yêu hắn, lại không dám tin tưởng mình không có chút áy náy nào với Lâm Quảng Dĩnh.

Chẳng lẽ là bởi vì cô chưa bao giờ yêu Lâm Quảng dĩnh, hoặc cô căn bản là một cô gái ái mộ hư vinh, ‘thủy tính dương hoa’ (lẳng lơ)?

Vì vậy cô hãm sâu vùng lầy, tiến lùi đều khó, cô không muốn đáp lại Chung Ly Minh Khiết, cũng không muốn nhìn thẳng mà phê phán mình, muốn cứ hao tổn như vậy, hao tổn một đời cũng được.

“Không sao, lỗ lãi thế nào anh cũng không quen tâm.” - Hắn quan tâm đôi tay kia của cô có thể dừng lại, có thể khi hắn nói chuyện nhìn hắn, đừng không đếm xỉa tới sự tồn tại của hắn. – “Em thật sự thích công việc này sao?”

Thích đến trình độ đó sao?

Lan Hâm ân sửng sốt, ngước mắt lên nhìn hắn. – “Nếu như không thích, hiện tại tôi ở đây để làm gì? Năm đó cần gì nói ra điều kiện này? Chỉ cần xem nghiệp tích của tôi, anh hẳn thấy được sự mưu tính của tôi trong công việc.”

Cô nói dối, cô cũng chỉ cho là ở đây, ít nhất một năm có thể thấy hắn một lần, ít nhất quan hệ của hai người cũng không đơn thuần như thế.

“Em cần gì liều mạng vì công việc này như vậy?” - Phần công tác này tương đối mệt mỏi, trước khi giao cho cô, hắn cũng đã đọc một chút. – “Em rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ em không muốn ổn định lại sao?”

“Vậy phải xem định nghĩa ‘ổn định’ của mỗi người như thế nào chứ? Tôi cảm thấy bây giờ đã là ổn định rồi.” - Cô cúi xuống không nhìn vào cặp mắt mị hoặc kia của hắn. – “Công việc ổn định lại tương đối có không gian phát triển, lại có thể khiến tôi cho ra những thiết kế mới lại, tôi cảm thấy được tương đối thú vị, không có gì không tốt cả, huống chi tôi thấy tình huống trước mắt của công ty, vẫn chưa phải lúc gìn giữ cái đã có, vẫn còn có thể phát triển hơn nữa.”

“Vậy em cho rằng phải làm đến mức nào đây?” - Một người phụ nữ có trái tim vì sự nghiệp cũng không có gì không tốt, nhưng hắn không hiểu cô có động cơ gì. – “Em chưa từng suy nghĩ cho bản thân mình sao?”

Chẳng lẽ cô ấy không muốn tìm một chỗ dựa? Là cô ấy quá cường thế hay là quá mềm yếu đây?

“Tôi đương nhiên có suy nghĩ cho bản thân, hơn nữa trước khi nghĩ cho bản thân sẽ nghĩ cho công ty.” - Có người ngốc cũng sẽ làm như vậy!

Chỉ là hắn hỏi cái này làm gì? Cùng cô tán gẫu chuyện thường rất hay sao? Hắn cũng không thiếu đối tượng mà.

“Vậy em tính an bài cuộc sống sau này của mình thế nào?” - Mười năm này, hắn nhìn thấy cô hết việc lại việc, hắn tựa hồ chưa từng thấy cô ấy đối xử tử tế với bản thân.

Phụ nữ bên cạnh hắn, không có người nào ngốc đến mức muốn dùng một đứa bé đổi lấy quyền chấp chưởng tập đoàn Bắc Hằng, không có người nào phí sức làm chuyện chẳng có kết quả này, huống chi cô hoàn toàn thanh liêm không thiếu công ty nửa xu, thậm chí còn khiến công ty mở rộng ra hơn nữa.

Ý nghĩ của cô vẫn khiến hắn nghĩ không ra.

Nếu là hận hắn, cô cần gì phải làm như vậy, nếu là thương hắn, cô càng không cần làm vậy, cô rốt cuộc ôm ý nghĩ gì với hắn?

Là một gã không để ý tới sự tự nguyện của cô mà chiếm đoạt, còn là một gã cô phỉ nhổ tới cùng cực?

“Tương lai trước tiên tôi sẽ đặt hết trong công việc, ít nhất phải khiến Bắc Hằng có thể ngồi cùng ba tập đoàn xuyên quốc gia khác của Chung Ly gia.” - Bây giờ là lúc báo cáo sao? Nếu như hắn muốn nghe, cô cũng không để ý nói cho hắn biết kế hoạch của cô, dù sao hắn mới là ông chủ chính thức mà.

“Sau đó thì sao?” - Hắn hỏi khẽ.

“Đại khái sẽ đem sản phẩm của Bắc Hằng tiêu thụ ở khắp nơi trên thế giới, mở rộng mạng lưới trên khắp các quốc gia, nếu có thể giảm bớt tiền vốn, địa vị công ty sẽ được nâng lên.”

“Sau đó nữa?”

“Hả?” - Cô không hiểu.

Kế hoạch ấy là chuyện sau này, cô bây giờ nói chỉ là một bản kế hoạch, hỏi nhiều như vậy cô thật không chống đỡ được.

“Nếu có một ngày em đã nắm giữ được nhịp đập kinh thế, lấy được tiên cơ về các loại điện tử khoa học kỹ thuật, thậm chỉ bản thân không còn cần đến danh lợi quyền thế nữa. Sau đó thì sao? Em muốn làm gì?” - Hắn nhướng mi, đôi mắt thâm thúy mà đa tình không còn hung hăng ngang ngược nữa, ở trước mặt cô, hắn cũng chỉ là một người đàn ông khát khao được yêu.

“Tôi. . . . . .” - Cô không biết.

Cô chưa từng nghĩ tới tương lai xa xôi như vậy, cô cũng chỉ là ngày này đến ngày khác, rất tự nhiên chờ đợi thời gian trôi qua, đưa những thành quả công tác tới trước mặt hắn.

Cô không nghĩ tới có một ngày công việc đều đi vào quỹ đạo thì cô muốn làm gì?

“Em muốn tương lai như thế nào?” - Cứ như vậy đem toàn bộ tuổi xuân để trên công việc sao? Cuộc sống như thế có phải quá bần cùng rồi không hả? – “Cả cuộc đời chỉ trôi qua vậy thôi?”

Lan Hâm ân cúi đầu không nói, bất chợt nghe được điện thoại truyền đến giọng của thư ký - “Tổng giám đốc, đổng sự bên xí nghiệp Trường Lưu tới thăm.”

“Cho anh ta vào đi.” - Cô thản nhiên nói, tâm tình giờ phút này chẳng những bị ném xuống đáy cốc, thậm chí còn có chút đau xót.

“Em phải trả lời anh trước rồi cho anh ta vào chứ.” - Chung Ly Minh Khiết không vui liếc cô.

“Đây là công việc, không có chuyện gì quan trọng hơn, hơn nữa vấn đề anh hỏi tôi chỉ là giả thiết, tôi không nhất thiết phải trả lời.” - Nghe được tiếng gõ cửa, cô lên tiếng - “Mời vào.”

Cửa mở ra, một già một trẻ đi vào, cô tận lực xem nhẹ Chung Ly Minh Khiết bên cạnh, lại bỗng thấy được người đàn ông đi sau đổng sự trưởng xí nghiệp Trường Lưu.

“Quảng Dĩnh?” - Chung Ly Minh Khiết sớm thấy trước cô thì thầm .

Đã mười năm hắn không gặp cậu ta, còn tưởng cậu ta đã biến mất khỏi thế giới này rồi chứ.