Khi Trần Mặc Nhiễm tan học liền đi ra cổng, núp ở cửa sổ phòng bảo vệ nhìn ra ngoài, không khó để thấy một chiếc Audi màu đen đang đậu ở đó, nhìn qua tấm kính chắn gió thấy rõ có một người mặc tây trang kèm với áo sơmi màu trắng, đang trầm tư, suy nghĩ cái gì đó nhìn ra ngoài.
Liễu Hạ Niên lúc này vừa đẹp trai đến ngây người, lại vừa mang nét nữ tính trưởng thành, trên mặt tràn ngập sự điềm tĩnh hấp dẫn chết tiệt, thật giống một ngự tỷ uy phong khiến người khác bội phục vạn phần.
Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên một hồi lâu lại xoay người chạy đi. Nàng không muốn nhìn nữa, nàng sợ mình sẽ kìm không được mà chạy về phía địch nhân, đầu hàng nói tôi khuất phục đồng ý làm chiến lợi phẩm của chị.
Trần Mặc Nhiễm chạy như điên về phòng ngủ, trên người dính đầy bông tuyết. Tuyết phủ trên vai, trên tóc, ngay cả đế giầy cũng dính đầy một lớp tuyết thật dày.
Trong phòng ngủ dày đặc mùi ớt, chắc là cô bạn cùng phòng lại ăn món gì có ớt đây, tô cơm của nàng ta toàn là màu đỏ của ớt xắt sợi, nhìn vào khiến người ta chảy cả nước miếng, nhưng Trần Mặc Nhiễm lại mẫn cảm với vị cay, ngửi thấy thôi cũng đủ khiến nước mắt ứa ra.
Đi lại giường của mình, thấy ra giường nhăn lại, chắc đám người kia lại dùng giường của nàng đánh bài tú-lơ-khơ rồi đây.
Thở dài, im lặng vuốt nó thẳng lại, Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ, nếu Liễu Hạ Niên ở đây thì nhất định nàng sẽ dọn cho nơi này sạch sẽ lại, không cần mình phải động thủ làm gì.
Nhưng bây giờ thì không có Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy có vẻ mình là một người tham lam quá thể.
Lúc rửa mặt thấy trên sàn đầy quần áo bẩn, vốn định gom lại bỏ vào sọt, đem nó đi giặt, nhưng máy giặt lại làm việc vất vả quá độ, rốt cục tráng niên mất sớm rồi. Vì thế quần áo dơ cứ tích góp càng ngày càng cao lên như núi.
Trần Mặc Nhiễm đánh răng, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu như Liễu Hạ Niên ở đây, quần áo nhất định mình chẳng cần phải giặt. Nếu được như thế thì thật tốt...
Trần Mặc Nhiễm nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, nhìn đôi mắt đầy khát vọng phản chiếu trong gương, hung tợn rít gào: "Trần Mặc Nhiễm, đồ không có lập trường."
Từ trong gương nhìn vào phòng ngủ, nhìn cô bạn cùng phòng đã ở chung mấy năm nhưng vẫn không thể thích ứng, cậu ta đang ngủ, không để ý gì đến nàng. Ở nơi này liệu có ai để ý đến sự tồn tại của nàng không? Không ai ôm nàng, không ai biết nàng sợ lạnh mà tối đắp chăn cho nàng cả, không ai vì nàng mà làm nhiều việc như thế, hơn nữa lại yêu nàng thật lòng.
Nàng phải yêu, giờ khắc này trong lòng nàng đột nhiên lại muốn như thế.
Nàng nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trong gương của mình, ưỡn ngực, nói: "Trần Mặc Nhiễm, mày là nữ nhân ngực đại ngốc nghếch. Còn muốn gì hơn nữa chứ. Ngu ngốc."
"Ngu ngốc." Trần Mặc Nhiễm trong gương cũng nói như vậy.
Trần Mặc Nhiễm dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều dùng đã nửa năm, ném chúng vào thùng rác, ở nhà Liễu Hạ Niên đã mua cho nàng bộ mới rồi, không thể chỉ dùng vài ngày mà lại lãng phí như thế. Chăn đệm nhét vào túi da trâu, đột nhiên lại nhớ ra ở nhà Liễu Hạ Niên nàng được ngủ trên chiếc giường lớn như thế, thì cần chúng làm gì chứ. Bèn đặt chúng lại đầu giường, chỉ thu dọn một ít quần áo, sách vở, con gấu bông mà nàng thích nhất.
Kéo va ly, ôm gấu bông, đóng cửa lại, Trần Mặc Nhiễm nhăn mặt tự nói: "Cứ làm một cô gái ngực đại ngốc nghếch mà được sống vui vẻ đi."
Lo lắng kéo va ly chạy đi, sợ chậm trễ xe sẽ chạy mất, giống như đó là chuyến xe duy nhất trong đời nàng vậy, đã đi sẽ vĩnh viễn không trở lại. Chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.
Liễu Hạ Niên nói chị ta sẽ vẫn chờ, nhưng ai biết được liệu chị ta có thấy nản mà bỏ đi không.
Cho nên Trần Mặc Nhiễm cảm thấy mỗi một giây đối với nàng lúc này đều quan trọng cả.
Tới cổng trường, chiếc xe vừa rồi dừng trước cổng trường không còn thấy đâu, Trần Mặc Nhiễm ngây ngốc nhìn nơi đó, nơi đó tuyết lõm đi xuống một chút do lúc trước đã có xe dừng ở đó. Chị ấy đã tới, chị ấy đã đợi, và chị ấy cũng đã đi rồi. Vì có lẽ chị ấy cảm thấy Trần Mặc Nhiễm không đáng để chờ đợi nữa.
Trần Mặc Nhiễm từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân rồi bật khóc.
Đã thật lâu không có ai làm nàng bật khóc như thế, chỉ có Liễu Hạ Niên thôi.
Tuyết vẫn cứ rơi, rơi xuống trên những sợi tóc của nàng, tan chảy thành nước, thấm chảy xuống cổ. Nàng khóc quên cả lạnh, cũng quên mình hiện đang ngồi khóc giữa bầu trời đêm tuyết rơi.
Đột nhiên một luồng sáng thật lớn chiếu sáng sau lưng nàng, nàng ngẩng đầu lên, luồng sáng quá chói mắt khiến nàng không mở mắt ra được. Nàng híp mắt, lấy chú gấu bông che bớt luồng sáng lại. Đúng lúc đó lại bị ai đó nắm lấy cổ tay.
"Nhiễm." Liễu Hạ Niên kinh ngạc vui mừng ôm nàng, chú gấu bông bị mắc kẹt giữa hai người.
Liễu Hạ Niên kéo va ly của Trần Mặc Nhiễm, ném vào cốp xe phía sau, va ly rất nặng, bên trong không biết đựng bao nhiêu đồ, Liễu Hạ Niên khi ném nó vào thậm chí còn nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ trong đó.
Trần Mặc Nhiễm vào xe, ngồi xuống ghế phụ, ôm gấu bông, ngây ngô cười ha ha.
Liễu Hạ Niên vào xe, đóng cửa lại, chỉnh điều hòa lên mức cao nhất, khi có làn gió ấm áp thổi tới Trần Mặc Nhiễm mới nhận ra chân của mình đã lạnh như băng.
Khi thấy Liễu Hạ Niên nhìn đôi giầy đẫm nước của mình, Trần Mặc Nhiễm liền giấu chân vào dưới ghế, không chịu để cô thấy, nói: "Em quên đổi giày."
"Cởi ra, chân của em sẽ tê cóng đấy." Liễu Hạ Niên dịu dàng trấn an.
Trần Mặc Nhiễm cởi giầy, mang đôi giày da Liễu Hạ Niên đưa vào, đôi giày size 38, lớn hơn Trần Mặc Nhiễm một số, bên trong lông rất mềm, rất ấm, mang đầy hơi ấm của Liễu Hạ Niên.
Ngón chân Trần Mặc Nhiễm ngọ nguậy thật thoải mái bên trong. Nàng nhìn bàn chân Liễu Hạ Niên chỉ còn mỗi đôi vớ giẫm lên chân ga phóng đi mà đáy lòng cảm thấy đau đớn.
Trần Mặc Nhiễm nhìn khuôn mặt nghiêng thật bình tĩnh của Liễu Hạ Niên, nhìn cô tập trung tinh thần quan sát dòng xe cộ phía trước, mặt đường đen như mực hiện lên hai luồng sáng của đèn xe, tròng mắt cô thật giống một viên trân châu, phản xạ lại ánh sáng, con ngươi lấp lánh dưới bầu trời đen kịt.
Tầm mắt Trần Mặc Nhiễm dừng trên người cô, áo sơmi để hở nút trên cùng, cà- vạt nhỏ thắt hờ trên cổ áo, gợi cảm mười phần, nữ nhân đeo cà- vạt luôn toát ra vẻ anh khí nhất định, khi Liễu Hạ Niên mặc tây trang lại có được một khí chất rất đặc biệt. Trần Mặc Nhiễm chưa từng gặp một nữ nhân nào có mị lực như thế, vừa nữ tính vừa nam tính, không rõ cái nào hơn, nhưng nàng chắc chắn một điều là Liễu Hạ Niên rất đẹp.
Khi xe chạy đến khu trung tâm, vừa vặn lại kẹt xe, Liễu Hạ Niên đưa tay xoa đầu Trần Mặc Nhiễm, nói: "Vừa rồi khóc thật giống ngốc tử."
Trần Mặc Nhiễm bướng bỉnh cãi: "Ai bảo chị đi làm gì."
"Chị chỉ đi mua bình nước khoáng thôi." Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng đáp.
"Vậy nó đâu?" Trần Mặc Nhiễm vặn hỏi.
Liễu Hạ Niên lúc này rất bội phục Trần Mặc Nhiễm, kỳ thật khi đó Liễu Hạ Niên đã muốn đi rồi, chạy đi được 1km lại quay xe lại. Khi quyết định quay về cô không nghĩ nhiều, chỉ là muốn trở về, ngủ một giấc thật ngon, sau đó sẽ quên Trần Mặc Nhiễm đi. Cô tự nhủ, mối tình này thất bại rồi, có người không cần cô đâu.
Nhưng đến phút cuối cùng vẫn nuôi một tia hy vọng, xoay tay lái quay xe lại, không ngờ lại thấy người kia đang ôm đầu gối bật khóc thật lớn giữa trời tuyết. Cứ như một cô bé vô gia cư vậy.
"Liễu Hạ Niên, chị nói xem quan hệ giữa chúng ta là gì?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
"Em cứ nói đi?"
"Trước là tình một đêm, sau là chuyện quan hệ vô số đêm." Trần Mặc Nhiễm tự định nghĩa một khái niệm kỳ quái về tình yêu, nghĩ đến mà lại cười rộ lên.