Liễu Hạ Niên vì ân nghĩa của ba mình mới đành dính vào vụ án phiền phức kia, nàng chỉ chuyên xử lý những vụ ly hôn, dành quyền nuôi nấng con cái, phân chia tài sản và những vụ nhỏ nhặt không đáng kể khác. Nhìn hai người từng yêu nhau ở trước mặt nàng cãi nhau ồn ào cứ như kiếp trước là cừu nhân của nhau, có đôi khi thậm chí chỉ vì một cái tủ lạnh mà cũng tranh giành được, trong ánh mắt họ đã hoàn toàn chẳng còn tình yêu, mà chỉ còn sự căm ghét và thù hận, khiến trong lòng nàng không khỏi cười nhạo. Khi yêu thì thề non hẹn biển, lúc hết yêu thì lại bới móc châm chọc lẫn nhau.
Liễu Hạ Niên cảm thấy một con người bình thường sống trong thế giới này cũng chỉ lẩn quẩn trong vòng tròn yêu nhau, quan hệ, kết hôn, sinh con, cãi nhau rồi lại ly hôn. Mỗi ngày đều có thân chủ ở trong văn phòng nàng nói: lúc trước tôi sao lại yêu cô nhỉ, mắt tôi mù rồi. Không phải tình yêu nào cũng viên mãn, vui vẻ đến tận cuối đời được cả.
Liễu Hạ Niên chỉ lạnh lùng chứng kiến tất cả, nàng cảm thấy muốn làm một luật sư tốt thì phải khiến tâm mình thật lạnh, cứ bình thản nhìn chuyện thiên hạ, phân tích chúng, nhìn thấu yêu hận tình cừu trong đó. Khi đã giải quyến xong đơn xin ly hôn của bọn họ, Liễu Hạ Niên mới thở phào nhẹ nhõm, tình yêu đã không còn thì cứ chia tay là hơn, một con người có kinh nghiệm sống phải biết phải làm như thế nào mới không gây thương tổn cho nhau.
Một đôi vợ chồng vừa mới bước ra khỏi văn phòng, Hàn Phượng đã nối gót bọn họ vào văn phòng Liễu Hạ Niên, chống tay trên bàn nàng tác quái.
Hàn Phượng nói: "Em có thấy người đàn ông kia khi đi ra ngoài đã tức giận mắng chửi vợ mình không, hắn chẳng đáng làm nam nhân. Nếu đại bánh bao (biệt danh của chồng Phượng tỷ) mà dám nói như vậy, chị liền ... Ai."
Liễu Hạ Niên gật đầu, nói: "Bọn họ từng là một đôi tình nhân, địa vị chênh lệch, khi họ quyết định kết hôn không ai chúc phúc cho họ cả, về sau cha mẹ nhà gái thấy nhà trai cũng khổ, vì thế cho hắn một vị trí rất có tiền đồ, từ đó về sau hắn cứ thế mà thăng chức, đến khi thế lực của nhà gái bắt đầu bị suy yếu, hắn liền lấy cớ không còn yêu thương nhau nữa mà ly hôn, cô vợ nếu không chịu, hắn sẽ mang tình nhân về bức cô vợ ly hôn. Cô vợ vì không thể có con nên cảm thấy áy náy, đồng ý ly hôn với hắn, thân chủ của em yêu cầu nhận được hơn phân nửa gia sản của hắn, em đề nghị thân chủ lấy cớ ngoại tình mà khởi tố cô tình nhân kia, hắn ta mới miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của cô vợ."
"Em sao có thể kể lại một tấm bi kịch như thế bằng một giọng bình thản thế được nhỉ?" Hàn Phượng cau mày, bất mãn trách cứ.
"Được rồi." Liễu Hạ Niên nhún vai, nói: "Một nữ nhân thật đáng thương!"
Hàn Phượng té xỉu, nàng nói: "Em có thực cảm thương cho cô ta không? Cô ta tội nghiệp đến cỡ nào chứ, yêu thương một tên nghèo kiết xác như thế, vậy mà còn gặp kết cục như vậy."
Liễu Hạ Niên nhìn cây bút đang bị quay vòng vòng quanh ngón cái của mình, nàng trầm tư thật lâu, nói: "Em nghĩ thân chủ của em không dùng từ đáng thương được, em vừa đồng tình, nhưng cũng thấy nhục nhã thay cô ta."
Liễu Hạ Niên kiên định nói: "Khi xưa cô vợ quyết định lựa chọn hắn thậm chí cô ta đã nghĩ sẽ bị hắn tài sát hại mệnh (mất cả tiền lẫn mạng sống), hắn đối đãi với cô ấy suốt hai mươi năm cũng tốt lắm, cô ấy nghĩ như vậy thôi là đủ rồi. Dù sao sống với cô ta hắn cũng không hạnh phúc, cứ bị người khác nói bám váy đàn bà mới thăng quan tiến chức được. Hồ ly tinh kia cũng chỉ muốn tiền thôi, đến khi hắn không có tiền thì cô ả còn có thể lưu lại sao? Em đang chờ xem xem hắn sẽ ra sao đây, chị nói xem em có ác quá không?"
"Được, em có lý." Hàn Phượng đầu hàng.
"Chị nếu có ly hôn với đại bánh bao thì nhớ mời em làm luật sư, em có thể giúp chị lấy hết tài sản, khiến đại bánh bao lưu lạc đầu đường, không chỗ nương tựa." Liễu Hạ Niên nói.
"Chị với chồng chị quan hệ rất tốt. Đừng nói xui thế." Hàn Phượng trợn mắt nhìn nữ thần chiến tranh trước mắt, nàng nói tiếp: "Cho dù không còn tình cảm, cũng còn vì con cái. Nhưng chừng nào thì em với tiểu muội muội kia mới có được một gia đình thực sự đây?"
"Hiện tại chúng em là người một nhà rồi." Liễu Hạ Niên nói xong, khóe miệng không tự giác mà lộ ra một nụ cười thật ngọt ngào.
"Em học luật lại không biết phải có giấy hôn thú, hơn nữa phải đến cục dân chính lo thủ tục kết hôn, theo tập tục mà phát thiệp cưới, tổ chức tiệc cưới đầy đủ mới có thể được xem là một gia đình thật sự sao? Nếu không cũng chỉ là sống chung với nhau thôi. Mà sống chung lại không được pháp luật bảo hộ."
"Có giấy hôn thú thì mai mốt ly hôn cũng vô dụng thôi, thế cần gì phải làm một tờ giấy vô dụng như vậy chứ." Liễu Hạ Niên cười thật tươi, nhắm mắt lại nói.
"Vậy các em dựa vào cái gì để sống chung với nhau? Con cái sao?"
Khi Liễu Hạ Niên mở mắt ra, trong ánh mắt tỏa sáng, nàng nhìn Hàn Phượng, nghiêm túc nói: "Chỉ có một tình yêu thuần túy mới có thể khiến hai nữ nhân sống cả đời bên nhau được."
Hàn Phượng bị ánh mắt nghiêm túc đó tác động, chưa từng thấy Liễu Hạ Niên thể hiện vẻ mặt như thế, cứ như sự cố chấp và chấp nhất cả một đời đều ở trong đó, dùng hết toàn lực tin tưởng đối phương, để cả đời hai người không phải xa rời nhau.
"Vậy chúc phúc cho em." Hàn Phượng vỗ vỗ bả vai Liễu Hạ Niên.
"Được Phượng tỷ chúc phúc là vinh hạnh của em."
"Có định ra mắt ba mẹ không?" Hàn Phượng nhăn mày, xoay người đối diện Liễu Hạ Niên.
"Vẫn chưa." Liễu Hạ Niên thở dài, nàng đáp: "Chuyện này không vội được, cứ từ từ sẽ đến, ý Tiểu Nhiễm là chờ em ấy tới ba mươi tuổi sẽ dắt em về gặp mẹ em ấy, nói em ấy không có ai thích cả nên đành chọn em. Có lẽ khi đó mẹ em ấy thấy em ấy đáng thương như vậy sẽ bất kể nam nữ, chỉ cần có người đồng ý sống chung với con bà là cũng chấp nhận rồi."
"Ha ha, thật là một tiểu hài tử đáng yêu." Hàn Phượng cười to.
Liễu Hạ Niên gật đầu, nói: "Đúng vậy a, đáng yêu đến mức không chịu được. Nhưng khác một chỗ em ấy không phải là con nít, mà đã là một nữ nhân rồi."