Ôm thân thể Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm gặm cánh tay của chị ấy, dường như cố ý cắn lưu lại trên đó dấu răng, tay trái của Liễu Hạ Niên càng ngày càng mạnh hơn, có đôi khi dùng sức một chút có thể thấy chuột trên cánh tay, Trần Mặc Nhiễm thích gặm cơ thể của chị ấy. Khi ở phòng tập thể hình, Trần Mặc Nhiễm rất thích lén chạy tới, nhìn lén Liễu Hạ Niên đánh quyền, Liễu Hạ Niên không tập nặng, vật nhau như những người khác, mà chỉ tập riêng với huấn luyện viên, khi những người khác học tới đòn chân thì Liễu Hạ Niên chỉ một mình đánh bao cát, Trần Mặc Nhiễm thích xem Liễu Hạ Niên đổ mồ hôi đầm đìa, biểu cảm trên khuôn mặt thật tàn bạo, ánh mắt lại tỏa ra hào quang. Khi mồ hôi chảy dọc xuống theo cơ thể của chị ấy, Trần Mặc Nhiễm có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng mình, thật quyến rũ. Cho đến khi huấn luyện viên của cô, cô gái Trương Mỹ đặc biệt xinh đẹp kia bắt cô về, bảo cô về khiêu vũ tiếp. Trần Mặc Nhiễm không phải là vũ sư chuyên nghiệp, mà người này lại y như vũ sư thường thấy trên TV, mỗi lần đều kề sát thân thể của cô mà dạy. Trần Mặc Nhiễm có đôi khi cảm thấy thân cận Trương Mỹ quá giống như bị cô ta sỗ sàng vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp như ngôi sao điện ảnh của Trương Mỹ, lại sinh ra ý nghĩ, người ta xinh đẹp như vậy, cần gì phải lợi dụng mình chứ?
Vậy mà khi Trần Mặc Nhiễm lưu luyến quay đầu lại nhìn Liễu Hạ Niên, chị ấy vẫn chuyên chú đánh quyền, không nhìn thấy ánh mắt ái mộ của Trần Mặc Nhiễm.
Nội tâm Trần Mặc Nhiễm vẫn thích một người mạnh mẽ, đây chỉ xuất phát từ bản năng động vật mà thôi, tuy rằng cô thích nữ nhân, nhưng không ai có thể ngăn cản cô thích một nữ nhân cường đại cả, Trần Mặc Nhiễm lưu lại đầy nước bọt trên cánh tay Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên rốt cục nhịn không được, đẩy đầu em ấy ra, lấy khăn giấy lau khô nước bọt trên cánh tay, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác, bách phát bách trúng.
Trần Mặc Nhiễm giống như bạch tuộc quấn trên người Liễu Hạ Niên, tay chân gác trên người chị ấy, tì hết hơn phân nửa trọng lượng cơ thể cho người bên cạnh.
Liễu Hạ Niên ôm hông Trần Mặc Nhiễm, cho em ấy nằm trên người mình, bị em ấy đè nặng như thế mới phát hiện so với mấy ngày hôm trước Trần Mặc Nhiễm gầy đi, không biết có phải do đi tập thể dục không mà cơ thể Trần Mặc Nhiễm càng ngày càng linh hoạt hơn trước.
Trần Mặc Nhiễm nắm lấy ngực Liễu Hạ Niên, ngực Liễu Hạ Niên vốn không lớn, khi nằm xuống chỉ thấy nó hơi hơi nhô ra, nhưng Trần Mặc Nhiễm lại thích đi chơi chúng, đôi khi là nắm lấy, đôi khi chơi đùa đóa hoa trên đó, liếm ướt rồi thổi thổi, nhìn nó đáng yêu cứng lên sẽ ấn nó xuống, ngực Liễu Hạ Niên không quá mẫn cảm, nhưng có thể khiến cô vui thế là tốt rồi.
Ngón tay Trần Mặc Nhiễm vòng quanh đóa hoa của Liễu Hạ Niên, tên hoa mỹ là tiểu đỏ, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cằm để trước ngực Liễu Hạ Niên, nói: "Liễu Hạ Niên, chị nghĩ các cô ấy bây giờ đang làm gì?"
Ngón tay Liễu Hạ Niên luồn vào tóc Trần Mặc Nhiễm, chải vuốt mái tóc dài của em ấy, vì vừa mới tắm xong nên hơi ướt một chút, sợi tóc luồn theo khe hở giữa những ngón tay một cách dễ dàng thật giống như nước chảy qua khe đá, lành lạnh. Đột nhiên nghe thấy Trần Mặc Nhiễm hỏi như vậy, cô nhíu mày hỏi: "Ai?"
"Còn có thể là ai nữa, là bảo bối em gái của chị và Eva đó." Trần Mặc Nhiễm nhích người lên, nhìn Liễu Hạ Niên. Đóa hoa của Trần Mặc Nhiễm đầy đặn đứng thẳng lên, hơi hơi run rẩy, nhạy cảm mười phần. Liễu Hạ Niên cảm thấy tay của mình bắt đầu nhột, thật muốn dùng sức mà bắt lấy, vân vê chúng một chút.
Trần Mặc Nhiễm nhìn thấy ánh mắt Liễu Hạ Niên phát ra hồng quang, liền biết chị ấy đang suy nghĩ cái gì, sở thích yêu đóa hoa kia của Liễu Hạ Niên thật sự bất trị .
Liễu Hạ Niên hỏi: "Hỏi cái đó làm gì cơ chứ?"
Trần Mặc Nhiễm bĩu môi, nói: "Chị không thấy là rất kỳ quái sao, Mộc Vị Ương luôn miệng nói đồng tính luyến ái là biến thái, nhưng lại đi thích chị, bây giờ lại ở chung với con gái. Cô ta còn mắng em với chị là một cặp không biết xấu hổ, còn bảo con gái có cái gì hay ho đâu. Thật đáng khinh, hừ, đúng là một tên khẩu thị tâm phi."
"Em ấy không có đồng tính luyến ái. Em ấy vẫn quen bạn trai đó thôi." Liễu Hạ Niên trả lời, đè Trần Mặc Nhiễm xuống giường, kéo chăn cao lên một chút.
"Sao vậy được? Cô ấy không phải thích chị sao?" Trần Mặc Nhiễm không tin được. Ánh mắt không biết nói dối, nhưng nàng cảm thấy dường như giác quan thứ sáu của mình không được tốt lắm.
Liễu Hạ Niên gối tay lên sau đầu, tay còn lại tiến đến trước ngực Trần Mặc Nhiễm, cô phát hiện tư thế như vậy thực thoải mái, liền thở dài thỏa mãn, chạm rãi đáp: "Thích và yêu không giống nhau, tình yêu và dục vọng cũng không đi đôi với nhau. Có lẽ em ấy chỉ thích một tình yêu thuần khiết, nam hay nữ đều được. Vì thế mà cho đến bây giờ em ấy cũng chưa có ngủ với chị, vì em ấy biết, một khi chúng tôi lên giường rồi, em ấy sẽ bắt đầu cảm thấy ghê tởm. Em ấy là một cô gái đem tình yêu cùng dục vọng tách riêng ra."
Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm trở nên mông lung, thật giống như đang nghe thiên thư vậy, không hiểu gì cả.
Liễu Hạ Niên xoa đầu của em ấy, nói: "Năm đó em ấy muốn làm người mẫu, ba của chị phản đối rất kịch liệt, em ấy liền tự mình ra ngoài sống với tiền bối của mình, người tiền bối kia cũng là một cô gái đồng tính luyến ái, cô ta thấy Mộc Vị Ương xinh đẹp, buổi tối khi đi ngủ liền lột sạch quần áo em ấy ra, vuốt ve khắp người em ấy."
"Thật là bại hoại." Trần Mặc Nhiễm cắn răng nói.
"Ngày hôm sau Mộc Vị Ương gọi điện thoại cho chị, bảo chị đón em ấy về nhà ở, em ấy kể cho chị nghe chuyện đó, lúc đó chị đã cảm thấy em ấy có cái gì đó khác lạ." Nói xong Liễu Hạ Niên thở dài.
"Thật là một cô gái đáng thương, cư nhiên bị nữ nhân cưỡng đoạt" Trần Mặc Nhiễm có một chút thương cảm với Mộc Vị Ương. Không ngờ một người hoạt bát như thế lại có một quá khứ đáng thương như vậy.
Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Hạ Niên, cô nói: "Em phát hiện ra em thực hạnh phúc, qua nhiều năm như vậy luôn gặp được những người đối đãi với mình thật tốt, luôn yêu thương em. Học tỷ cũng vậy, chị cũng thế. Nếu chị không cần em thì dù em đi đến đâu cũng không thể tìm được một người tốt như thế. Em yêu chị, Liễu Hạ Niên." Trần mặc nhiễm cúi đầu xuống, hôn lên môi Liễu Hạ Niên, làn môi lành lạnh trơn trơn, cứ như đang ăn trái cây ướp lạnh vậy.
Liễu Hạ Niên hé miệng ra, nghênh đón đầu lưỡi của em ngốc kia, kéo chăn qua đầu cả hai, chăn hạ xuống, hai người tứ chi giao quấn, Trần Mặc Nhiễm nhanh chóng đoạt đi vị trí bên trên, xoay người một cái đã đặt Liễu Hạ Niên dưới thân, Liễu Hạ Niên ôm em ấy thật chặc, mặt chôn trước ngực em ấy, ngậm lấy đóa hoa người bên trên, dùng sức hút, răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn, giống như nhai kẹo cao su.
Trần Mặc Nhiễm ưỡn người ra phía sau, ôm đầu Liễu Hạ Niên, vặn vẹo thân thể.
Liễu Hạ Niên cắn đóa hoa của Trần Mặc Nhiễm, kéo nó ra, sau đó đột nhiên lại buông ra, Trần Mặc Nhiễm hét lên một tiếng. Liễu Hạ Niên bảo: "Bảo bối, em càng ngày càng mẫn cảm ."
"Còn không phải là do chị sao." Trần Mặc Nhiễm đánh đầu của chị ấy một cái.
Liễu Hạ Niên xấu xa đáp: "Vậy chị đây tiếp tục làm a."
Trần Mặc Nhiễm xấu hổ đá chị ấy một cái, lại bị hai chân Liễu Hạ Niên kẹp lấy, khiến đùi không thể động đậy. Sự chống cự nho nhỏ ngược lại làm cho thân thể cả hai càng thêm gần nhau hơn.
Liễu Hạ Niên hỏi: "Khi chú thỏ bị chú sói bắt thì câu đầu tiên thỏ nói là gì?"
Trần Mặc Nhiễm không hiểu sao Liễu Hạ Niên lại hỏi như vậy, quên cả phản kháng, hỏi lại: "Nói gì?"
"Đoán đi." Liễu Hạ Niên đè em ấy xuống.
Trần Mặc Nhiễm bị chị ấy đè như thế, liền trả lời: "Tiểu thỏ sẽ nói: xin đừng ăn tôi."
"Sai". Liễu Hạ Niên banh hai chân em ấy ra đến đến cực hạn. Trần Mặc Nhiễm mở to hai mắt nhìn, hét lên một tiếng: "A!"
"Trả lời." Liễu Hạ Niên cười nói, cúi đầu xuống, hôn đóa hoa ướt át của em ấy.
Trần Mặc Nhiễm nắm lấy những sợi tóc đã khá dài của Liễu Hạ Niên, trả lời thật ngọt ngào: "Người xấu."
"A!" Cách tường, Mộc Vị Ương chợt nghe thấy tiếng hét chói tai, cô nhìn chằm chằm vào vách tường trắng tinh, buộc miệng một tiếng: cặp đôi biến thái.
Eva ngồi bên cạnh quay đầu nhìn cô một cái, Mộc Vị Ương nói: "Đêm nay lại phải nghe nữ tử kia rên rỉ."
Eva lẩm nhẩm bắt tay làm dấu thánh, không có nhiều phản ứng với câu vừa rồi.
Mộc Vị Ương ngẩng đầu nhìn trần nhà, chịu được bên tai truyền đến càng ngày càng kịch liệt tiếng rên rỉ, cô thật không biết các cô ấy là cố ý hay tại vách tường thật sự là quá mỏng, Trần Mặc Nhiễm cứ 'A' mãi không dừng.
Mộc Vị Ương nhắm mắt lại, thất vọng nói: "Tìm ra được một nữ nhân như thế xem ra mắt thẩm mỹ của Liễu Hạ Niên theo năm tháng mà giảm sút rồi, nói gì thì nói cũng nên tìm người nào đó đẹp hơn tôi chứ. Tối thiểu cũng phải là hoa hậu quốc gia hay gì đó chẳng hạn."
Mộc Vị Ương quay đầu nhìn Eva, hỏi cô: "Nè, cô cảm thấy tôi đẹp không?"
Eva trả lời: "Đẹp."
"Xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp."
"Cho nên mới nói Liễu Hạ Niên bị mù rồi."
Eva đặt thánh kinh xuống bên cạnh, dựa vào đầu giường, ngồi thẳng dậy, nói: "Các cô ấy thực hạnh phúc."
"Điều này cũng bị cô nhìn ra sao?" Mộc Vị Ương cười nhạo nói.
Eva nhìn cô, đôi mắt bình tĩnh không cảm xúc, ánh mắt của cô vĩnh viễn không bao giờ biểu hiện một chút cảm xúc nào đối với những cái còn sống, chỉ có đối với những cái đã mất mới có thể có được một chút thương cảm trong đó.
Mộc Vị Ương biết ánh mắt như thế có thể làm cho cô bình tĩnh trở lại, cảm xúc tức giận trong nháy mắt đã bốc hơi không còn dấu vết, Mộc Vị Ương nắm tay Eva, Eva không rút ra, Mộc Vị Ương nắm tay cô, dựa người vào cô, bả vai cả hai chạm vào nhau, không khí bỗng yên tĩnh trở lại.
Mộc Vị Ương ngáp một cái, cô cảm thấy mỏi mắt, bèn nói với Eva: "Buồn ngủ chưa?"
Eva gật đầu.
Mộc Vị Ương nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một chút. Sau đó nhìn thẳng vào mắt Eva, nói: "Lặp lại lời của tôi nào: tôi yêu cô."
Eva chỉ mới phát âm từ "Yêu..." lại lộ ra thần sắc buồn bã.
Môi Mộc Vị Ương kề sát cô, làn môi khẽ nhúc nhích, dán lấy môi Eva khi cô nói xong chữ 'Cô'.
Eva nói xong 3 chữ, Mộc Vị Ương hôn cô một chút, liền lui lại, đưa tay tắt đèn, tiến vào chăn nói: "Ngủ ngon."
Eva nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Hai người hai chiếc chăn.