Sáng thức dậy đã mười giờ, khi nhìn thấy con số hiển thị trên chiếc đồng hồ báo thức, Trần Mặc Nhiễm bật người dậy, thét lên thật chói tai.
Liễu Hạ Niên xông tới, ngồi bên cạnh, ân cần hỏi: "Nhiễm, làm sao vậy?"
"Đều tại chị đều tại chị cả!" Trần Mặc Nhiễm chỉ vào Liễu Hạ Niên, liên tiếp thốt ra vô số câu đều tại chị. Trần Mặc Nhiễm thoạt nhìn tinh khí mười phần, không có dấu hiệu gì chứng tỏ cô suy yếu bất lực cả.
Liễu Hạ Niên thoáng có chút lo lắng tối hôm qua làm hơi quá trớn, đến cuối cùng khiến nàng mệt đến mức sức để rên còn không có. Xem ra năng lực khôi phục của nàng là phi thường cường đại. Mới yên lòng mà nói: "Được rồi, tôi sai, ăn cơm trưa đi."
Ô ô! Trần Mặc Nhiễm vùi mặt vào trong chăn, vì sự vô sỉ sa đọa đêm qua mà khóc, thật quá vô sỉ, không có nguyên tắc, quả thực là vậy a!
Mặc áo ngủ của Liễu Hạ Niên vào, không mặc gì bên trong cả, Liễu Hạ Niên giặt sạch nội y của Trần Mặc Nhiễm, hơn nữa còn giặt tay, khi Trần Mặc Nhiễm biết, thì nội y đáng yêu khêu gợi của nàng đã nhiễu nước phơi trên ban công.
Trần Mặc Nhiễm ngây ngốc nhìn chúng, sau đó mới quay đầu nhìn con người tàn bạo Liễu Hạ Niên kia, uể oải nói: "Chuyện này chị không nên làm."
Liễu Hạ Niên nhún vai nói: "Tôi thích làm gì thì làm thôi, huống chi em sẽ giặt chúng sao?"
Trần Mặc Nhiễm nhấc tay đầu hàng, việc mà nàng sở đoản nhất chính là làm việc nhà, cho nên mới nói nàng không đủ tư cách làm một cô gái con nhà đàng hoàng, có truyền thống trí thức. Như bà Trần là mẫu người hiền lành đảm đang, ngoại trừ nàng kế thừa khuôn mặt của mẹ ra, thì chẳng giống mẹ thêm cái gì cả.
"Cho nên cứ để tôi làm đi." Liễu Hạ Niên nhẹ cười nói.
Trần Mặc Nhiễm uể oải bụm mặt: "Chị không biết ngại sao!"
"Tại sao? Bẽn lẽn? Ngượng ngùng? Khi em gần đến không khống chế được cứ bảo tôi nhanh lên, hương vị ở dưới của người tôi chả phải đã rõ lắm rồi sao, em còn so đo cái gì chứ?" Liễu Hạ Niên cười thật xấu xa, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói khiến Trần Mặc Nhiễm phát cuồng la lên.
"Chị... Chị ... Tôi không cho chị nói nữa." Trần Mặc Nhiễm phát hiện da mặt mình tuyệt đối mỏng hơn người kia nhiều, mới chỉ nói hai ba câu đã khiến nó xám xịt đỏ ửng lên.
Nghĩ đến lần đó, Trần Mặc Nhiễm đã cảm thấy rối rắm trong lòng, vừa cảm thấy ngọt ngào, lại có chút e lệ.
Nguyên nhân là do Liễu Hạ Niên thật tốt quá, khiến nàng dù không muốn nhưng vẫn phải tin tưởng con người đó, trên cái thế giới này, ngoại trừ Liễu Hạ Niên ra, có lẽ tìm không thấy người thứ hai như vậy đâu. Cho nên Trần Mặc Nhiễm mới hận, chán ghét, không cam lòng.
Trần Mặc Nhiễm ngồi dậy, kêu to: "Nhất định phải kiên định theo con đường của cách mạng, không thể bị ơn huệ nho nhỏ của địch nhân làm xiêu lòng được."
Bên ngoài, Liễu Hạ Niên đang nấu món mì ống Italy, đột nhiên nghe người bên trong nói như vậy, quay đầu lại nhìn căn phòng mà trong đó Trần Mặc Nhiễm đang la hét thảm thiết, bất giác nở một nụ cười.
Bỏ mì Italy hải sản ra dĩa, để lên bàn, ngẩng đầu liền thấy Trần Mặc Nhiễm lê chân đi tới, do do dự dự đi ra ngoài, ôm lấy mái tóc hỗn độn, bởi vì ngủ nằm nghiêng một bên mà một bên má đỏ ửng lên.
Liễu Hạ Niên nói: "Có chuyện gì thì ăn xong nói sau."
Trần Mặc Nhiễm thật vất vả mới tích góp từng tí một quyết tâm lên người, bây giờ chỉ vì một câu nói kia mà như một quả khí cầu bị đâm một cái, khí thế cứ thế mà chạy đi mất.
Mì ống chết tiệt, Liễu Hạ Niên mắc toi, hận bản thân. Trần Mặc Nhiễm oán hận đầy cõi lòng.
Liễu Hạ Niên nhìn nàng, lấy tay che đi nụ cười mỉm nơi khóe môi. Khuôn mặt kia biểu cảm thật khó hiểu, muôn màu muôn vẻ, hơn nữa lại hay thay đổi.
Hai người bắt đầu ngồi xuống ăn, Liễu Hạ Niên ăn bao giờ cũng rất nhã nhặn, nửa giờ trên dĩa vẫn còn rất nhiều mì ống.
Trần Mặc Nhiễm nhanh và gọn giải quyết phần của mình, đưa cái dĩa đã sạch sẽ đến trước mặt Liễu Hạ Niên, bảo cô nhìn kỹ xem. Sau đó liền nhấc cằm, nằm lên trên bàn, nhìn ngắm phong thái thanh nhã hoàn mỹ rõ ràng đã được giáo dục rất tốt của Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên ăn xong dĩa của mình, mới lấy giấy ăn, đưa cho Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm mơ hồ hỏi: "Gì vậy a?"
"Bên này." Ngón tay Liễu Hạ Niên chỉ vào một bên khóe miệng.
Trần Mặc Nhiễm vươn đầu lưỡi, liếm nơi đó, nguyên lai là còn dính một ít nước sốt ở đó.
"Được chưa?" Trần Mặc Nhiễm hỏi, bộ dáng có chút ít ngây ngốc.
Liễu Hạ Niên cau mày, nói: "Còn bên này nữa này."
Trần Mặc Nhiễm vươn đầu lưỡi liếm nữa, liếm nửa ngày, cơ hồ khiến khóe miệng của mình dính toàn nước bọt, nhưng vẫn không phát hiện ra có gì dính ở đó.
"Còn đây nữa này." Liễu Hạ Niên chỉa chỉa cằm của mình nói.
Trần Mặc Nhiễm đoạt giấy ăn trong tay Liễu Hạ Niên, thô lỗ lau chỗ đó, sau đó hung tợn hỏi Liễu Hạ Niên: "Còn không?"
Liễu Hạ Niên nhún vai, cảm thấy thật không thú vị mà nói: "Sạch rồi."
"Hừ." Trần Mặc Nhiễm nói.
Cơm nước xong, mặt trời giữa trưa rất thích hợp để đi ra ngoài. Ánh mặt trời tốt như vậy mà để lãng phí thì rất xa xỉ, ở phương Bắc khí hậu lạnh và khô ráo, ở Giang Nam mùa đông rất lạnh, khiến con người có cảm giác khá không phóng khoáng, thời tiết phương Bắc thật giống với tính cách con người nơi đây.
Ăn no trong bụng nóng hầm hập, phình lên như một con ếch đang mang thai, không đủ sức nhảy nữa, đành phải ngồi trên xích đu phía trước cửa sổ thủy tinh, thật giống như một bà cụ, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ánh mặt trời vây quanh khắp cơ thể.
Thoải mái a! Nhân sinh phải là như vậy a! Trần Mặc Nhiễm thở dài thỏa mãn, biểu cảm lúc đó thật đáng yêu.
Liễu Hạ Niên đứng ở ghế dựa bên cạnh, nhìn tiểu nữ nhân đang nhắm mắt hưởng thụ kia, nở một nụ cười. Cô khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Trần Mặc Nhiễm, nếm được vị bơ trong món mì ống lúc nãy trong miệng của nàng.
Trần Mặc Nhiễm hơi hơi mở mắt ra, thấy nữ nhân tham lam kia đang lợi dụng mình, nhưng không ngăn cản, thứ nhất là bởi vì người này cho nàng ăn no, đương nhiên phải tặng lại cho người ta một chút gì đó, chỉ là một nụ hôn thôi mà, so đo làm gì cơ chứ, huống chi chính mình cũng cảm thấy cảm giác này thật tuyệt, như là được ánh mặt trời ấm áp kia sưởi ấm, nóng hầm hập. Thứ 2, bây giờ nàng đang cảm thấy thật thư thái, sức để phản kháng đều không có. Con gái đàng hoàng là phải dựa vào sức mới giữ gìn nhân phẩm được.
Quả nhiên là sống gian nan khổ cực, chết rất yên vui a.
Khi Liễu Hạ Niên khom người lợi dụng Trần Mặc Nhiễm một chút, Trần Mặc Nhiễm cũng không bận tâm đầu lưỡi Liễu Hạ Niên đang bận rộn xuyên qua đôi môi của cô, nói: "Tôi bị chị nuôi ngay cả sức để đi cũng không có."
Liễu Hạ Niên hơi hơi thối lui một chút, nhưng vẫn kề sát gần như vậy, mà ngay cả khoảng cách giữa khuôn mặt hai người cũng không chịu buông ra, cô cười nói: "Vậy ở lại đi."
"Không thể nào." Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm lúc này chứa đầy sự kiên định ngoài ý muốn.
Liễu Hạ Niên nheo mắt lại, thở dài nói: "Thật là một cô gái ngoan cố, không phải ai cũng nói ngực đại rất ngốc nghếch sao? Có đôi khi tôi cho rằng em là người như thế đấy."
Vừa nói xong, người đang quỳ gối giữa hai chân Trần Mặc Nhiễm kéo đầu của người kia lại, hung hăng mà hôn nàng.