Khi Thời Thần theo Từ Lâm Thanh ra khỏi sân vận động, các fan gần như đã giải tán hết rồi.

Cô thò đầu ra nhìn đông nhìn tây, không hiểu sao lại có một loại ảo giác như mình là kẻ trộm.

Từ Lâm Thanh có chút buồn cười, không kiềm được lên tiếng chọc cô: “Như vậy thì người khác không nhận ra à?”

Thời Thần lắc đầu: “Tất nhiên là không phải.”

Chỉ là mới vừa rồi bị nhiều người vây xem tỏ tình, nếu bây giờ bị người khác nhận ra…

Nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy có hơi lúng túng rồi = =

Đầu tháng 3 ở W Thành trời đã rất ấm áp, nhưng bây giờ đã là ban đêm, một cơn gió đêm thổi qua làm Thời Thần ăn mặc phong phanh không nhịn được rùng mình.

Từ Lâm Thanh liếc nhìn Thời Thần một cái, không biến sắc lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong cặp ra đưa cho cô: “Có lạnh không?”

Thời Thần theo bản năng lắc đầu.

Từ Lâm Thanh khẽ nhướn mày.

Thấy cô gái không có ý định đưa tay tiếp chiếc khăn, vẻ mặt Từ Lâm Thanh lộ ra vẻ suy tư, sau đó gật đầu như thể rút ra được kết luận: “Anh hiểu rồi.”

Thời Thần mù mờ: “Anh hiểu cái gì?”

Người con trai trước mặt rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi của Thời Thần.

Thời Thần thấy anh giũ chiếc khăn quàng trên tay, rồi sau đó ——

Cô cảm nhận một luồng hơi ấm ập đến, khi phản ứng lại, chóp mũi cô đều vương vấn mùi bạc hà mát lạnh dễ ngửi quen thuộc chỉ có riêng trên người Từ Lâm Thanh.

Thời Thần tròn mắt.

Từ Lâm Thanh quấn chiếc khăn quanh Thời Thần, cúi đầu nghiêm túc lại dịu dàng sửa sang lại chiếc khăn trước cổ cô.

Những ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng linh hoạt, mấy đường đã suôn sẻ sắp xếp xong giúp Thời Thần.

Mặt mũi anh hơi cụp xuống, khuôn mặt đẹp đẽ đến khó tin của anh đã đến rất rất gần với Thời Thần, mà anh chỉ tập trung giúp cô gái quấn khăn khăn quàng cổ.

Đôi tay được mệnh danh là đôi tay toàn năng ấy, đôi tay dù có bug có khó giải quyết thế nào vào đây cũng có thể được xử lí dễ dàng, đang đặt nhẹ lên chiếc khăn, vỗ nhẹ một cái, như rất hài lòng với thành quả của mình.

Thời Thần ngước nhìn Từ Lâm Thanh.

Gần quá.

Thực sự gần quá.

Gần đến mức cô chỉ cần hơi nhón mũi chân là có thể chạm vào đôi môi cong cong của Từ Lâm Thanh.

Thời Thần cảm thấy tiếng tim đập của mình quá lớn, cô không khỏi hít sâu vài cái, sợ Từ Lâm Thanh ở khoảng cách gần như vậy sẽ nghe thấy tiếng tim đập to.

Từ Lâm Thanh thực sự cách quá gần, gương mặt gần trong gang tấc, chính vì quá gần nên nó trông đẹp rung động lòng người.

Cả người như bị mê hoặc, trong đầu Thời Thần không ngừng suy nghĩ ——

Nếu mùi trên người Từ Lâm Thanh dễ ngửi như vậy, chẳng phải môi anh cũng đặc biệt vô cùng thơm sao? Nếm sẽ có vị thế nào?

Cảm giác lần trước vô tình hôn nhau trong trong mật thất kí…

Có vẻ như rất rất mềm, loáng thoáng có hơi giống như thạch trái cây, nhưng vừa khô ráo, cũng rất…

Từ Lâm Thanh đứng thẳng người, lùi lại nửa bước, quan sát cô gái đang bọc trong khăn của anh, hài lòng gật đầu: “Ừm, rất tốt. Đã ấm chưa?”

Thời Thần giật mình một cái, kịp thời cắt đứt dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu, sau đó không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống.

Từ Lâm Thanh sợ mày lạnh nên quấn khăn thôi, mày lại nghĩ cái gì đấy?

Vò mẻ chẳng sợ sứt vùi cả mặt vào trong khăn quàng, một giây kế tiếp, mùi bạc hà dễ chịu giống hệt mùi hương trên người Từ Lâm Thanh ùn ùn kéo đến tràn vào mũi Thời Thần.

Cô cảm thấy mớ suy nghĩ lung tung vừa rồi như trong chốc lát đã bị phơi bày ra ngoài, càng ngày càng xấu hổ, vùi đầu vào sâu hơn, không dám nói lời nào, mặt đỏ bừng.

Từ Lâm Thanh khó hiểu.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái: “Đang nghĩ gì vậy? Vùi đầu sâu như thế, không thấy ngột ngạt à?”

Thời Thần cúi đầu không dám nói.

Cô nào dám nói mình đang nghĩ gì chứ…

Chẳng lẽ muốn cô trả lời, vừa nãy cô đang nghĩ làm thế nào để hôn anh sao…

Rõ ràng tối nay Từ Lâm Thanh mới tỏ tình với cô, mà hiện tại cô muốn như vậy, nghe thật giống bi3n thái đó.

Trong lòng lên án bản thân một phen, Thời Thần rầu rĩ nói: “Không nghĩ gì cả.”

Tâm của bạn gái, kim dưới đáy biển.

Dù Từ Lâm Thanh có được người khác khen ngợi chỉ số IQ và EQ cao thế nào đi chăng nữa, lúc này vẫn không thể đoán được trong lòng Thời Thần đang nghĩ gì, cũng không hiểu tại sao giây trước Thời Thần vẫn ổn, mà giây kế tiếp lại…

Không còn phấn chấn nữa.

Anh suy tư một hồi: “Thấy khăn quàng cổ của anh không đẹp à?”

Thời Thần bối rối nhìn lên, không hiểu sao Từ Lâm Thanh lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Cô vội lắc đầu: “Không phải đâu mà, đẹp lắm.”

Thời điểm ngay từ lần đầu tiên biết Từ Lâm Thanh, Thời Thần đã cảm thấy phong cách quần áo của anh thực sự tuyệt nhất.

Khăn quàng cổ lần này cũng vậy, vải vóc màu xám thuần vô cùng mềm mại, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp mắt.

Không phải Thời Thần không biết nhận hàng, chiếc khăn này thoạt nhìn quả thực có giá trị rất không rẻ đâu nhỉ?

Từ Lâm Thanh tiếp tục suy nghĩ, nhưng thật sự không nghĩ ra được lý do gì khiến bạn gái mình không mấy vui vẻ, vì vậy hỏi thẳng: “Vậy sao trông em lại buồn buồn không vui?”

Thời Thần: “…..”

Cô không ngờ rằng hành động che giấu suy nghĩ bi3n thái của mình lọt vào mắt Từ Lâm Thanh lại thành nhìn cô buồn buồn không vui.

Lại không có cách nào để bày tỏ suy nghĩ chân thật của mình, Thời Thần do dự một lúc, vẫn chọn cách chuyển đề tài: “Cái, cái đó, chúng ta đi đâu bây giờ?”

Từ Lâm Thanh nâng cổ tay lên nhìn thời gian.

Đã hơn mười một giờ đêm, hình như, không sai lắm.

Anh cười với Thời Thần: “Anh muốn đi xem đại lộ Hoa anh đào ở trường em.”

Câu trả lời của Từ Lâm Thanh quả thực khiến Thời Thần trở tay không kịp.

“Bây giờ?” Thời Thần không dám, “Nửa đêm á?”

Không không không, nửa đêm không phải điều quan trọng, mấu chốt là mấy ngày nữa hoa anh đào mới nở, hiện tại trên đại lộ Hoa anh đào lấy đâu ra hoa anh đào chứ.

Lúc này Từ Lâm Thanh muốn đi đến đó làm gì?

Tuy nhiên Từ Lâm Thanh hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, lại gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”

Thời Thần càng nghĩ càng không hiểu, ngẩng đầu vội liếc Từ Lâm Thanh một cái, dứt khoát không định cố gắng hiểu suy nghĩ của Từ Lâm Thanh nữa, chỉ cho là Từ Lâm Thanh muốn tùy ý đi dạo một vòng mà thôi.

Cô gật đầu: “Vậy được thôi.”

Dù sao bây giờ ký túc xá cũng đóng cửa không về được, thế nào thì cũng phải ở khách sạn, đi dạo một chút cũng không sao.

Nhắc đến ký túc xá…

Thời Thần đột nhiên nhớ ra gì đó, nhanh chóng móc điện thoại ra, quả nhiên nhóm WeChat ký túc xá đã nổ tung.

Hứa Vi: @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần, tối nay cậu không về à? ]

Ngụy Tiêu Nguyệt: @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần, cậu định đi cua đàn ông hoang dã à? ]

Phàn Tầm: @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần, anh trai nhỏ của cậu còn chưa tới W Thành mà, chưa gì cậu đã phản bội sớm như vậy rồi? Kim Mã Môn của tớ chạy mất rồi sao? ]

…..

Thời Thần: “…..”

Cô khẽ meo meo liếc Từ Lâm Thanh, không được tự nhiên ho khan một tiếng, sợ Từ Lâm Thanh sẽ nhìn thấy thứ hỗn loạn gì đó trên màn hình của cô.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Tối nay có việc không về đâu, ngày mai là sinh nhật tớ, mời các cậu đi ăn, lúc đó hẹn sau. ]

Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của ba người bạn cùng phòng, nhanh chóng tắt máy nhét vào túi.

…Nhìn động tác của cô, ai biết còn hiểu cô đang ném điện thoại, không biết còn tưởng cô ném bom đi ấy chứ = =

Ngẩng đầu nhìn Từ Lâm Thanh cười, Thời Thần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Đi nhé?”

Bắt xe đến cổng trường, Thời Thần đưa Từ Lâm Thanh đến thẳng đại lộ Hoa anh đào.

…Thực ra cũng không thể coi là đi thẳng tới được, đối với loại mù đường cao cấp như Thời Thần mà nói, thì việc nhận ra con đường từ cổng trường đến đại lộ Hoa anh đào khá là khó khăn = =

Dầu gì cũng không mất thể diện trước mặt Từ Lâm Thanh, Thời Thần đem Từ Lâm Thanh vừa đi lên vừa nói: “Em đã bảo rồi mà, anh nhìn xem, hoa anh đào đã nở đâu.”

Từ Lâm Thanh không phản bác, ngược lại còn hùa theo cô: “Em nói đúng.”

Thời Thần nhìn nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.

Còn mười phút nữa, là sinh nhật của cô.

Bốn bề vắng lặng, lá gan Thời Thần trở nên táo bạo hơn một chút.

Cô do do dự dự, vẫn không biết nên “uyển chuyển” hỏi như thế nào, dứt khoát cắn răng hỏi thẳng: “Cái, cái đó, bạn học… Từ?”

Từ Lâm Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Em không thấy tiếng xưng hô này rất xa lạ sao?”

Thời Thần lắc đầu: “Không thấy mà.”

Từ Lâm Thanh thở dài, từ bỏ ý định để Thời Thần đổi các xưng hô.

Quên đi, cứ để cô gọi, ít nhất cũng khá đặc biệt.

“Bạn học Từ, anh đến đây sớm như vậy để tổ chức sinh nhật cho em à?” Thời Thần cong mắt hỏi cậu, vẻ mặt thản nhiên nhưng tim đang đập như đánh trống.

Liệu cô có quá thẳng thắn không?

Từ Lâm Thanh có cảm thấy bản thân cô rất tự mình đa tình không?

Từ Lâm Thanh bật cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu không thế thì sao, anh đến đây để làm ngơ à?”

Vậy chính là vội đến ăn sinh nhật cô!

Trong lòng Thời Thần ngọt ngào, không nói chuyện chỉ cong mắt cười, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

“Vậy…” Sau một lúc im lặng, cô lại hỏi, “Trước đó anh…”

Vốn dĩ cô định hỏi về chuyện ảnh đại diện, nhưng khi Thời Thần thấy Từ Lâm Thanh làm động tác “xuỵt” về phía mình, cô lập tức im lặng, mở to đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn anh.

Từ Lâm Thanh thấp giọng hỏi: “Muốn xem hoa anh đào không?”

Thời Thần không rõ nguyên do, nhưng vẫn thành thật gật đầu, nói: “Thời gian hoa anh đào nở vẫn còn một tuần nữa, em chưa bao giờ nhìn thấy hoa anh đào vào sinh nhật của mình cả.”

Nam sinh thanh tú cười khẽ: “Ngẩng đầu lên.”

Thời Thần càng hiếu kì hơn, nghe lời nhìn lên.

——

Nhìn thấy trên cành cây ngay tại đỉnh đầu vừa rồi vẫn còn là một nụ hoa rất nhỏ, nhưng lúc này lại chậm rãi nở rộ.

Những cánh hoa màu trắng hồng từng chút một xòe ra, để lộ nhụy hoa xinh xắn bên trong.

Đoá hoa anh đào đầu tiên chính thức nở sớm trong đêm tối 0 giờ lúc sinh nhật cô, chẳng sợ không có ai thưởng thức mình, dũng cảm mà xinh đẹp.

Như không sợ màn đêm tĩnh mịch, không sợ cái lạnh đầu xuân, can đảm mà quật cường.

“Ước một điều đi.” Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ của cô gái, Từ Lâm Thanh cảm thấy, ngay cả những bông hoa anh đào nở rộ khắp trời cũng không bằng nụ cười đánh động lòng người của Thời Thần.

Thời Thần gật đầu lia lịa, độ cong của khóe môi vẫn không giảm, nhắm mắt lại, hai tay giao nhau đặt lên cằm, hướng về bông hoa anh đào đầu tiên trong rừng anh đào lặng lẽ nở rộ giữa đêm khuya thầm cầu nguyện trong lòng.

“Hy vọng tương lai mình vẫn có thể hạnh phúc như vậy.”

Cô nhắm chặt mắt: “Em ước xong rồi!”

Tiếng cười trầm thấp dễ chịu gần trong gang tấc, Thời Thần không biết Từ Lâm Thanh đang cười cái gì, đang định mở mắt ra nhìn thì nhận ra ——

Một nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng rơi xuống đỉnh đầu cô, còn có một thanh âm dễ nghe như dòng nước suối trong veo yên tĩnh chảy, dán vào bên tai cô, từng chút từng chút một mê hoặc lòng người.

“Happy birthday”, trong giọng nói còn mang theo ý cười quyến luyến, “Thần Thần thân yêu của anh.”

Thời Thần cũng nghe thấy giọng nói đó phá tan màn đêm yên tĩnh, rồi hòa vào trong đó, nói ——

“Anh yêu em.”

Tác giả có điều muốn nói:

Có muốn xem video khoảnh khắc hoa anh đào nở không ~

Mình tìm được một cái, đợi lát xem có tải nó lên weibo được không nha.

Chúc mọi người ăn đường vui vẻ