Thời Thần quay đầu lại, mở rộng vòng tay ôm lấy anh: “Từ Lâm Thanh, cảm ơn anh đã chờ em.”

Cô hiểu rõ sự cô đơn và vô vọng của Từ Lâm Thanh hơn bất cứ ai, vì vậy hơn ai hết cô có thể hiểu Từ Lâm Thanh thích cô như thế nào.

Cô không thể báo đáp được.

Cô chỉ có thể ôm anh, sau đó cùng anh bước tiếp.

Từ Lâm Thanh vuốt tóc Thời Thần, giọng điệu cố ý thoải mái: “Được rồi, hạn ngạch để em đau lòng hôm nay đã dùng hết, không sao đâu, bạn gái của anh đáng giá.”

Thời Thần mím miệng, ôm Từ Lâm Thanh chặt hơn nữa.

Cô quá may mắn, thực sự.

Đang tận hưởng giây phút hạnh phúc và yên bình nhỏ nhặt này, Thời Thần đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bạn học Từ, muốn uống rượu không?”

Từ Lâm Thanh nhướn mày.

Từ trước đến giờ Thời Thần vẫn thuộc phái hoạt động, cho dù chỉ là một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu thôi cô cũng không đợi được lùi về phía sau nửa bước, sau đó vỗ tay: “Đi thôi, em thấy ngâm suối nước nóng xong uống rượu là hợp nhất!”

Bạn gái đã yêu cầu như vậy, Từ Lâm Thanh làm sao có thể có phản đối?

Thời Thần nắm lấy Từ Lâm Thanh cánh tay đi ra ngoài: “Đi đi đi, đi mua ít rượu, còn mua thêm vài món đồ nhắm nữa.”

Thực ra Thời Thần không thích uống rượu cho lắm, nhưng trong bầu không khí và khung cảnh này, không hiểu sao cô lại muốn uống chút gì đó.

“Tửu lượng của em thế nào?” Từ Lâm Thanh suy nghĩ một hồi, hỏi một câu then chốt.

Thời Thần mất khí thế lắc đầu: “Dĩ nhiên không cao.”

Sau đó, cuộc trò chuyện thay đổi: “Nhưng mà, không phải còn có anh à.”

Hiển nhiên lời nói của Thời Thần đã làm bạn học Từ Lâm Thanh vô cùng hài lòng, anh không hỏi thêm câu nào nữa mà để cô gái tùy ý kéo anh đi thang máy xuống tầng, đến cửa hàng tiện lợi chọn rượu và đồ nhắm.

“Lát nữa chúng ta uống ở đâu?” thời điểm xếp hàng thanh toán, Thời Thần bỗng dưng nghĩ đến vấn đề quan trọng này, nghiêng đầu hỏi Từ Lâm Thanh.

“Ừm…” Từ Lâm Thanh suy tư, “Muốn xem phim không? Trong phòng khách sạn có máy chiếu, có thể chọn phim vừa uống vừa xem.”

Đề nghị này rất tốt, Thời Thần nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Vì biết tửu lượng bản thân không tốt lắm nên khi chọn rượu Thời Thần cũng chọn loại rượu không có nồng độ cồn cao.

Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn hơi nhát gan.

Khi đi thang máy lên lầu, Thời Thần thì thầm với Từ Lâm Thanh, “Anh nói xem, em có uống say không nhỉ?”

Từ Lâm Thanh nhìn mặt nhãn trên chai rượu: “22 độ?”

“…..”

Thời Thần định cãi lại, mặc dù bản thân cô cũng cảm thấy phản bác của mình rất yếu cmn ớt: “Rượu 22 độ có gì đâu, anh xem thường rượu 22 độ của người ta sao! Hơn nữa còn có người say cả bia nữa đấy!”

Từ Lâm Thanh không bao giờ tranh cãi với bạn gái, anh luôn thể hiện sự nghe lời bạn gái một cách “hợp lý” và đúng lúc: “Ừ, anh cảm thấy em nói rất đúng.”

“…..”

Thang máy kêu “tinh” một tiếng, hiển thị đã đến tầng của bọn họ.

Thời Thần bước ra khỏi thang máy trước tiên, nhìn thấy hai cô gái đang đợi ở cửa thang máy.

Là hai cô gái một người tóc dài một người tóc ngắn mà hai người họ đã nhìn thấy trước khi đi ngâm suối nước nóng, đối mặt lần nữa, cảm giác quen thuộc lại ập đến với Thời Thần.

Cho đến khi hai cô gái vào thang máy, Thời Thần vẫn đang suy nghĩ đã nhìn thấy chị gái tóc ngắn xinh đẹp ở đâu.

“Nhìn quen lắm à?” Từ Lâm Thanh hỏi cô.

Thời Thần gật đầu: “Vâng, coi như chưa gặp trực tiếp cô ấy nhưng em chắc chắn đã xem qua hình của cô ấy rồi. Nhưng em không nhớ nổi mình đã nhìn thấy cô ấy ở đâu…”

Lắc đầu, cô hạ quyết tâm nếu gặp lại chị gái tóc ngắn đó sẽ đuổi theo hỏi xem đã từng gặp cô chưa, Thời Thần tạm thời quên chuyện đó, đi theo Từ Lâm Thanh trở về phòng của anh.

Không thể không nói, khách sạn này thực sự xứng đáng được xếp hạng sao cao như vậy, các loại cơ sở tiện nghi khác nhau thực sự khiến người ta hài lòng.

Đối với máy chiếu trên tường này, Thời Thần thấy rõ hơn nhiều so với máy chiếu thông thường.

Lười biếng ngồi xuống ghế sô pha, Thời Thần cầm dụng cụ khui chai mở rượu đã mua ra, chai rượu phát ra tiếng “cách”, Thời Thần chợt sinh ra một loại cảm giác hào sảng “uống rượu bát lớn, cắn miếng thịt to”.

Cô rót hơn một nửa ly cho Từ Lâm Thanh, Từ Lâm Thanh đã mở từng món đồ nhắm mua về, Thời Thần nâng cốc của mình lên, hào khí ngất trời: “Lên, người anh em, hôm nay không say không về!”

Từ Lâm Thanh ngẩng đầu khẽ nhướn mày, lặp lại lời nói của Thời Thần: “Người anh em?”

Thời Thần: “…..”

Bầu không khí hào khí ngất trời bỗng chốc biến mất = =

Hiển nhiên Từ Lâm Thanh không hài lòng lắm với tiếng xưng hô “người anh em” này, anh mặt không đỏ tim không đập mạnh, thái độ rất bình tĩnh: “Người anh em nào sẽ…”

Thời Thần ngơ ngác nhìn anh, lắng nghe nửa câu còn lại chưa nói xong.

“…Hôn em trong ao suối nước nóng?”

“…..”

Clm clm clm!!!

Trong nháy mắt Thời Thần thực sự hiểu được tâm trạng của con mèo bị giẫm vào đuôi ngay lập tức xù lông lên.

Chính là tâm tình của cô đó.

Cô nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Từ Lâm Thanh, sau đó bắt đầu lắp ba lắp bắp: “Em, em, cái, cái ao suối nước nóng đó, chuyện, chuyện kia,…”

Cô đang nói gì thế này!

Càng nói âm thanh càng nhỏ, càng nói càng không mạch lạc, Thời Thần dứt khoát ảo não ngậm miệng lại.

Tại sao cô lại ăn nói vụng về như vậy, tại sao?

Bên cạnh lại vang lên tiếng cười trầm thấp của Từ Lâm Thanh, sau đó là an ủi “thân thiện”: “OK, anh hiểu anh hiểu, da mặt Thần Thần mỏng, sau này anh sẽ không nhiều lời loại chuyện này nữa.”

Cứ làm là được rồi.

Bàn tính trong lòng Từ Lâm Thanh vang lên tiếng lách cách lạch cạch, không chịu chiếm thiếu một phần tiện nghi nào.

Thời Thần quay lại nhìn anh, nghe thấy thế nào đi nữa cũng thấy “lời an ủi” của Từ Lâm Thanh là lạ, vẫn cứ không moi ra được chút tật xấu nào.

Dường như không thể nói nổi người đối diện, Thời Thần đành chấp nhận số phận, bỏ qua chủ đề này. Nâng chiếc ly trên bàn lên, Thời Thần ra dáng nhấp thử một ngụm.

Mùi cồn của rượu xộc vào mũi trong chớp mắt, Thời Thần chép miệng gật đầu: “Ừm, mùi vị không tệ.”

Loại rượu trái cây này khá xứng với giá tiền của nó, người không giỏi uống rượu như cô cũng có thể nếm được hương vị ngon, khá là hài lòng.

Ở chung một chỗ với Từ Lâm Thanh thật sự rất thoải mái dễ chịu, Thời Thần luôn là một người rất độc lập tự chủ, trong khoảng thời gian ở bên Từ Lâm Thanh cũng có cảm giác thư thái khi được người khác chăm sóc.

Chọn một bộ phim thư giãn, hai người cùng người lười biếng vùi vào chiếc ghế sofa lớn, Từ Lâm Thanh ôm nửa người cô vào lòng, thỉnh thoảng uống chút rượu ăn chút đồ, đến chỗ gây cười, Thời Thần còn vui vẻ cười với Từ Lâm Thanh, Từ Lâm Thanh thì nhìn Thời Thần cười.

Chẳng qua chưa xem xong một bộ phim, Từ Lâm Thanh đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.

—— Người con gái vốn đang bị anh ôm vào trong ngực, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt lấp lánh như sao, không ngừng ngẩng đầu mỉm cười về phía anh.

Trước đó còn nói rất có quy luật, giờ đã dần mất đi tính logic, cũng không biết nói năng lộn xộn gì đó, nhưng vẫn luôn gọi tên anh theo nhiều cách khác nhau: “Từ Lâm Thanh, bạn học Từ, Lâm Thanh ~”

Từ Lâm Thanh chỉ gật đầu, không ngại phiền toái lên tiếng đáp lại.

Thời Thần lại cong mắt cười với anh, rồi không ngừng chui vào vòng tay anh, hoàn toàn thiếu đi sự cẩn trọng và dè đặt thường ngày, giống như không đủ thân thiết với Từ Lâm Thanh.

Trong khi vùi vào trong ngực anh, Thời Thần tiếp tục gọi anh bằng các loại khác.

Đến lúc cuối cùng thậm chí còn gọi, “Anh trai Lâm Thanh ~”

Cả người Từ Lâm Thanh đều chấn động.

Mặc dù cảm thấy rất khó tin nhưng nhìn cô gái vô cùng khác thường trong ngực, Từ Lâm Thanh cũng phải thừa nhận rằng ——

Thời Thần uống say.

Dù chỉ uống hết nửa chai rượu trái cây 22 độ mà Thời Thần đã say như điếu đổ.

Anh đỡ trán, thở dài một hơi, đây là loại tửu lượng kinh khủng gì vậy?

Uống say thì say, tuy tửu lượng của bạn học Thời Thần kém nhưng phẩm chất khi uống rượu rất tốt.

Giống như bây giờ, Thời Thần dường như chỉ ý thức kém hơn một chút, không giống như bình thường, vô cùng thân thiết với anh, nhưng cũng không khóc lóc làm khó.

Dùng sức chui vào vòng tay anh, cố gắng ôm khít lấy Từ Lâm Thanh, cả người Thời Thần nép vào trong ngực anh, lúc này mới nở nụ cười hài lòng.

Ngẩng đầu lên mổ cằm Từ Lâm Thanh, ngay cả giọng điệu cũng không giống như mọi khi, mang theo ý nũng nịu không rõ: “Anh trai Lâm Thanh ~ Em rất thích anh đó, vô cùng vô cùng!”

Từ Lâm Thanh: “…..”

Cổ họng anh khẽ động, anh cố gắng thử nhích người ra một xíu.

Vừa lùi lại, Thời Thần đã bất mãn nhích người: “Anh trai, anh tránh em làm gì đó? Không phải anh nói thích em sao?”

Ý thức cô không tỉnh táo, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của Từ Lâm Thanh, nói rồi giọng còn hơi tủi thân.

Từ Lâm Thanh nhìn thẳng vào mắt cô gái, trong lòng sinh ra một loại cảm giác dở khóc dở cười.

Thật sự không chịu nổi ánh mắt oan ức của cô, Từ Lâm Thanh cười sờ sờ tóc cô: “Ừ, anh thích em, rất rất thích.”

Cô gái nhỏ lúc này mới vui vẻ, ngước đầu nhìn anh: “Vậy anh moa moa em đi.”

Da đầu Từ Lâm Thanh tê dại một hồi.

Điều duy nhất anh có thể nghĩ bây giờ là, sau này lúc ở bên ngoài nhất định phải để mắt đến bạn gái của mình, trăm triệu lần chớ để cô uống rượu.

…Nếu ở cùng anh, ngược lại có thể uống một chút.

Cô gái anh thích đến tột cùng ngẩng đầu đòi hôn, là người quả thật không ai chịu nổi.

Từ Lâm Thanh nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của cô, ôm cô gái mềm mại trong ngực mình, cúi đầu, từng chút một tiến đến bên đôi môi hồng.

Đôi môi xinh xắn mang theo mùi rượu hoa đào, tuyệt vời đến mức Từ Lâm Thanh vốn luôn ỷ vào lực khống chế cực mạnh của mình cũng hoàn toàn không thể khống chế được.

Vốn không kiềm chế được, mà cô gái trong vòng tay anh lại không hiểu cho tâm trạng của anh, chủ động ra tay.

Toàn thân Từ Lâm Thanh cứng đờ, một giây tiếp theo, nụ hôn vốn cho là dịu dàng lại không thể nhẹ nhàng được nữa, quấn lấy tình yêu bao năm gần như tàn lụi, cả thảy nặng nề hôn lên.

…..

Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, Từ Lâm Thanh có thể nói là hoảng sợ chật vật trốn đi, lùi lại, tránh nụ hôn của cô gái.

Anh khẽ nuốt nước bọt.

Thấy vẻ mặt không hài lòng của cô gái, anh nhẹ giọng dỗ dành cô: “Ngoan, không còn sớm nữa, mai còn phải ra ngoài chơi, anh ôm em về phòng ngủ.”

Chỉ tiếc Thời Thần lúc say hoàn toàn không dễ nói chuyện như lúc tỉnh táo, Từ Lâm Thanh cũng không thể dỗ dành được.

Cô gái tự nhiên làm nũng: “Em không muốn về phòng ngủ! Anh không được đuổi em đi!”

Từ Lâm Thanh lại đỡ trán.

“Thần Thần ngoan, bây giờ em không tỉnh táo, ngày mai tỉnh rượu nhất định sẽ rất xấu hổ đó.” Từ Lâm Thanh vẫn đang dỗ cô, “Về phòng ngủ đi được không?”

Cô gái lớn giọng khước từ, ăn nói mạnh mẽ: “Không! Được!”

Tác giả có điều muốn nói:

Không biết lái xe!

Mọi người không cần phải mong đợi orz, Lâm Thanh và Thần Thần mới quen nhau được vài ngày, Thần Thần cũng say rồi, Lâm Thanh sẽ không làm chuyện sẽ không làm như vậy ~

Ngoài ra, bản đầu của chương hôm qua thực sự đã bị khóa, A Dung Dung hân hoan nói là Tấn Giang khóa đó qaq

Phiên bản đầu tiên, thấy được chính là kiếm được chim. (?)

(Mặc dù mình thực sự không viết gì)

Ngày 29 tháng 2 bốn năm một lần, chúc mọi người luôn vui vẻ ~