Editor: Quan Vuong
Lần này Ôn Uyển không biết mình đã ngủ mê man bao lâu. Khi lờ mờ tỉnh dậy, cả đầu anh đau nhức, chỉ nhớ rằngbản thân mình đã hôn mê rất sâu và không có chút ý thức nào trong khoảng thời gian ấy. Hiện tại anh cũng không biết mình đang ở đâu.

Đợi đến khi hơi tỉnh táo, Ôn Uyển rốt cuộc cảm nhận được thân thể của mình, tiện thể cảm nhận chiếc gối cứng ngắc sau đầu.

Đúng lúc này âm thanh máy móc lạnh như băng đột nhiên vang lên: “Đó không phải gối, là đùi của em trai anh đấy”.

Anh mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt của Tống Nhuệ đang chăm chú nhìn mình.

Tống Nhuệ nhìn anh rất chăm chú. Con ngươi đen láy khi không chớp mắt trông như một tác phẩm nghệ thuật sinh động.

…Lẽ nào anh luôn bị nhìn như vậy trong lúc hôn mê sao?

” Tống Nhuệ?”

Ôn Uyển khó khăn nhớ lại. Lúc này đáng lẽ anh vẫn còn đang hoàn thành nhiệm vụ trong kịch bản. Nhiệm vụ, nhiệm vụ…trong nháy mắt, anh đã hiểu vì chuyện gì mà trợ lý nhỏ đang tức giận.

Anh lập tức  tỉnh táo, hỏi trợ lý nhỏ: “Nam chính đâu rồi?”

Vào lúc này đáng lẽ anh hẳn phải ở cùng nam chính, người nhặt được  anh lúc đang bị thương bất tỉnh. Tại sao bây giờ anh lại ở chung với Tống Nhuệ thế này?

Trợ lý nhỏ vừa nãy phải tự ấn nhân trung cho mình, khi nhắc lại một lần nữa vẫn kích động đến mức có thể phun ra lửa ngay tại chỗ.

“Sau khi cậu ngã trên đài thi đấu, người này mang cậu xuống dưới,  sau đó ở lỳ chỗ này không đi”. Trợ lý nhỏ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn nuốt sống luôn con chó này: “Không! Đi! Thì nam chính làm sao có cơ hội đến!”

Nó biết rồi! Trừ nam chính ra thân cận với người qua đường sẽ không đạt được kết cục nào tốt đẹp! Lần này thì hay rồi, không phải là không thực hiện được tình tiết trong kịch bản hơn nữa còn bỏ lỡ  nó luôn rồi!

Đây là số ít những cảnh có tình tiết lãng mạn, bay mất rồi, thất bại rồi, không còn nữa rồi.

Ôn Uyển sửng sốt.

Trợ lý nhỏ thấy anh im hơi lặng tiếng không nói lời nào, nên nó cũng giận hờn im lặng.

Ôn Uyển đỡ đầu chậm rãi ngồi dậy. Vẫn hơi nặng đầu, may mắn là không tìm thấy ngoại thương nào cả nên chỉ cần nghỉ ngơi một chút hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Vừa nãy anh hoàn toàn không để ý sau khi ngồi dậy mới phát hiện nơi này chính là gian phòng nghỉ ngơi chỗ trước đây mình đã lén lút mang Tống Nhuệ vào.

Tống Nhuệ mang anh vào, còn có học y nguyên bộ dạng của anh, để anh hôn mê bất tỉnh nằm trên đùi mình.

Thấy Tống Nhuệ vẫn còn nhìn mình, Ôn Uyển trong nháy mắt đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Cậu đưa tôi đến nơi này à?” Anh dịu dàng nói đuôi mắt cong cong, chỉ có điều nhìn ra được có hơi yếu ớt: “Cảm ơn cậu, tôi đã tốt hơn rồi, may mắn là có cậu ở đây.”

Đối với một đứa trẻ bị cô lập, tính tình lại hướng nội, quái gở như vậy, nhất định phải động viên nhiều hơn mới được.

Nhưng trợ lý nhỏ từ nãy giờ vốn nhịn một bụng tức giận lại trực tiếp phát nổ: “Cậu còn quan tâm hắn làm gì. Nhanh như vậy đã quên vì sao chúng ta bị hỏng mất nội dung kịch bản à!”

Ôn Uyển nhỏ giọng cãi lại “Đừng nói như vậy. Không liên quan tới em ấy, thậm chí em ấy không biết chuyện gì cả”. Trong việc bảo vệ Tống Nhuệ, anh quả thực giống như một vị trưởng bối cưng chiều trẻ nhỏ, hơi vô lý nhưng lại rất quyết liệt “Em ấy vẫn còn là một đứa nhỏ đó!”

Trợ lý nhỏ: “#%@&*##¥¥@*&%...... @#&!......”

Nó sai rồi, từ khi bắt đầu nó nên làm cho Ôn Uyển cách xa thật xa người này, càng xa càng tốt.

Ôn Uyển hỏi “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

Lần này anh không cẩn thận hỏi ra tiếng. Hỏi xong mới nghe thấy  một giọng nói trong hiện thực đột ngột vang lên, giọng hèn mọn pha chút tuyệt vọng “Hơn hai giờ rồi người anh em.”

Ôn Uyển ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện ở ngay bên trong góc phòng còn một người đang đứng.

Bởi vì từ nãy giờ kẻ này đều đứng trong một góc xó xỉnh lại ngược sáng, độ tồn tại thật sự quá thấp nên Ôn Uyển vừa tỉnh lại không chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Đó là một tên hổ đầu hổ não*. Ôn Uyển thấy quen mặt, nhớ lại lần trước lúc mình đi đến cửa nhà vệ sinh tìm Tống Nhuệ thì nhìn thấy một người kì lạ trên tay cầm bao thuốc.

“Anh trai, anh xem mình đã tỉnh rồi, nên để…” Người nọ cẩn thận cười “Để Tống Nhuệ tới sàn thi đấu trước nhé?””

Vừa nhắc hắn lại muốn lau nước mắt, từ lúc bị nhị ca  phái tới giục Tống Nhuệ, hắn đã phải ở chỗ này làm cây cột thật lâu. Tống Nhuệ bất động hắn cũng không dám động, vừa lúc nãy còn gần như tận mắt chứng kiến hiện trường  hắn ta giết người.

Hắn vừa không dám trở về cũng không dám không quay về. Trời xanh có mắt, anh trai trông có vẻ đang ngủ rất ngon kia cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nếu anh trai này không tỉnh lại thì Tống Nhuệ không đến sàn thi đấu cókhả năng người đứng ở chỗ này lần sau chắc chắn không phải là hắn.

Hắn không dám chọc nhị ca càng không dám chọc Tống Nhuệ. Hắn phải đối mặt với sự tàn khốc của xã hội này khi bản thân mình phải làm việc trước cho sói sau lại cho hổ.

Ôn Uyển kinh ngạc quay đầu hỏi Tống Nhuệ: “Đêm nay cậu phải lên thi đấu sao?”

Tống Nhuệ không gật đầu cũng không lắc đầu. Không biết chuyện nào làm cho hắn không hài lòng, hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn tiểu đệ đứng khép nép ở trong góc.

Ôn Uyển yên lặng, không biết hắn vì cái gì mà không vui. Người đứng trong góc kia đã khóc không ra nước mắt, rất kịp thời bổ sung một câu: “Anh trai, nói đúng ra là một giờ trước thi đấu nhưng bị lùi tới bây giờ”.

Ôn Uyển tự trách: “Đều tại tôi”. Anh đẩy đẩy Tống Nhuệ đang ra vẻ như chuyện thi đấu chẳng liên quan gì đến hắn “Hiện tại cậu mau đi đi, anh ở đây vẫn ổn”

Trong góc phòng: ‘tay sai’ cẩn thận nhìn Tổng Duệ bằng ánh mắt đầy hy vọng.

Tống Nhuệ vẫn không hề cử động.

Đứng ở góc xó xỉnh, ‘tay sai’ lại chuyển ánh mắt đầy hi vọng sang Ôn Uyển.

Ôn Uyển nghĩ đến đứa em trai này vẫn còn đang lo lắng cho mình nên mới không chịu đi, trong lòng không khỏi cảm động. Anh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh không sao rồi cậu xem nè chẳng có vấn đề gì cả.”

Không ai đoán được, hiện tại trong lòng Tống Nhuệ vô cùng cảm thấy bản thân mình thiệt thòi. Vừa nãy hắn bắt chước phương pháp Ôn Uyển từng làm với mình, bây giờ làm sao hắn đi được?  Hắn mặc kệ, hiện tại như thế nào cũng là đến lượt hắn làm.

Ôn Uyển nói: “Mau đi đi, anh không đi đâu hết, ở chỗ này chờ cậu trở về.”

Một bàn tay nho nhỏ mềm mại xoa nhẹ trên đầu hắn.

Trước giờ Tống Nhuệ chưa từng bị ai sờ đầu. Nhưng lần này hơi khác biệt, từng sợi tóc ngắn mà cứng trên đỉnh đầu bị tay anh kích thích, một dòng điện tê dại truyền dọc theo cột sống, lan ra khắp toàn thân.

Tống Nhuệ hô hấp nặng đi một giây.

“Được không, hửm?” Âm cuối của anh mềm mại tựa như mang theo một lưỡi câu nhỏ, Tống Nhuệ theo bản năng muốn đi theo anh. Bàn tay ấm áp trong một thoáng rời đi.

Dưới ánh mắt của Ôn Uyển và ‘tay sai’ đứng trong góc, Tống Nhuệ vẫn im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng lay động.

Hắn không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp nửa trong suốt nhìn hơi quen mắt.

Ôn Uyển nhận ra đây là cái hộp lần trước mình dùng để đựng bánh quy đưa cho hắn. Chỉ thấy cái hộp trong tay Tống Nhuệ chẳng biết vì sao đã rách tan nát, nhìn thoáng qua như bị chia năm xẻ bảy, bên trong chỉ còn một  ít vụn của bánh quy.

Tống Nhuệ đưa cái hộp tơi tả kia đến trước mặt Ôn Uyển.

Ôn Uyển choáng váng, cái hộp này rõ ràng đã không thể dùng tiếp. Thế nhưng khi anh nghĩ tới cái hộp này đã bị hỏng, nhưng Tống Nhuệ vẫn giữ lại chờ đưa cho mình bất giác lại bắt đầu mềm lòng đối với người này..

Về phần cái hộp tại sao lại bị hỏng như vậy dĩ nhiên là vì chất lượng, không liên quan gì đến em trai cả.

Vì vậy, anh cũng trịnh trọng nhận lấy cái hộp bị hỏng, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, lần sau anh lại làm cho cậu ăn.”

Tống Nhuệ lúc này mới nhích người, cùng với cậu em hèn mọn kia rời đi.

Trước khi rời đi, cậu em cẩn thận giúp Ôn Uyển đóng cửa,ngoan ngoãn nói: “Anh trai, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt nha.”

Nhiệm vụ hoàn thành như ánh bình minh đang hiện lên trong tầm mắt. Giọng nói của cậu em không chỉ có khiêm nhường, còn có một chút vui sướng cuối cùng đã có thể thẳng lưng.

Không biết  anh trai trong căn  phòng nọ là ai, cậu chỉ biết  người có thể thu phục được Tống Nhuệ, chắc chắn là người mà mình không thể đắc tội nổi, không chỉ không thể đắc tội mà từ hôm nay trở đi người này cũng chính là anh ruột của hắn.

Ngày hôm nay vận may của nhị ca không được tốt cho lắm, dẫn đến cơn giận dữ dường như tăng vọt, bất kỳ kẻ nào  trước mặt gã đều bị la mắng một trận. Gã hùnghổ hạ mệnh lệnh bắt buộc sau này số lượng thuốc tiêm vào người Tống Nhuệ phải tăng gấp đôi.

Ai bảo đột nhiên hôm nay nó không hề có triệu chứng mà phát bệnh. Thằng khốn đó, từ lúc cái bóng đen bay qua dây thừng, gã ngay lập tức biết rằng sắp xảy ra chuyện rồi. Tên điên đó động tác nhanh đến đáng sợ. Khi mọi người chung quanh còn chưa có phản ứng thì nó đã túm cổ kẻ nọ đẩy ngã xuống đất như một cái bao tải,  bắt đầu đơn phương đánh người.

Lúc đó, âm thanh của nắm đấm nối tiếp nhau vang lên, quần chúng vây xem chỉ nghe thôi cũng cảm thấy đau cả người. Đợi đến khi có mấy người ba chân bốn cẳng chạy đến tách hai kẻ này ra, chưa quá nửa phútRồng Đỏ đã nằm trên mặt đất mặt mũi đã máu thịt lẫn lộn đến mức có thể quay phim kinh dị. Khán giả  căng thẳng đến mức hít khí lạnh.

Sống mũi chắc chắn đã bị gãy, xương bị nứt đâm thủng mạch máu. Máu chảy đầy mặt, chảy vào tròng mắt. Thực tế, một trong hai con mắt đã quỷ dị lõm vào.

Người ở đó quay sang nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh sợ trên người đối phương. Đây mà là chuyện con người làm ra sao, đây là sức mạnh mà loài người nên có hay sao.

Nghĩ lại tình hình lúc đó quả thật là ngàn cân treo sợi tóc, khó tưởng tượng nếu trễ thêm một giây gã kia có thể đã không thể sống nữa.

Bên cạnh là chó điên bị nhiều người mạnh mẽ giữ chặt nhưng vẫn hung ác  giãy dụa thoát ra, gã đàn ông kìm hắn phía sau gần như không thể kéo lại. Tiếng động phát ra làm cho người khác sợ đến mức không dám nhìn sang.

Lập tức có người chạy đi tìm nhị ca là kẻ môi giới cho Tống Nhuệ lại đây để kết thúc mọi chuyện. Tất cả mọi người đều cho rằng lúc đó chó điên đột nhiên phát cuồng. Cậu em chạy vặt cũng có mặt tại hiện trường, nhớ rằng bản thân mình lúc đó chân run không nhẹ.

Trước đó hắn có gặp qua Ôn Uyển. Vì vậy lúc đó liền nghĩ đến một khả năng, có lẽ lúc đó chó điên thật sự không phát bệnh.

Một mình Ôn Uyển yên tĩnh ở lại trong phòng nghỉ ngơi, anh lại một lần nữa nằm xuống, tiện thể lấy tay che mắt. Cả người anh thoạt nhìn vẫn hơi uể oải, có thể là di chứng còn lại do cú đấm lần trước.

Tâm trạng của trợ lý nhỏ cực kỳ tồi tệ, tạm thời không để ý tới Ôn Uyển. Vừa nãy lúc Ôn Uyển bất tỉnh, nó lật lại từng câu từng chữ của cốt truyện ban đầu, cố gắng tìm ra manh mối bắt đầu cho sự sai lệch cốt truyện.

Trước đó nó đã viết một báo cáo trình lên trên. Điều bất thường là, trước đây trụ sở rất coi trọng loại lỗ hổng này, không biết tại sao lần này lại chậm chạp đưa ra chỉ thị. Theo tuyến thời gian bị thúc đẩy, nếu như không khắc phục kịp thời, cốt truyện sẽ càng tiến triển xa hơn và lệch hơn nữa. Trợ lý nhỏ chỉ nhận được câu trả lời chính thức “Im lặng theo dõi các thay đổi và linh hoạt ứng biến”.

Nói cũng bằng thừa! Nó còn có thể làm thế nào, trợ lý nhỏ khẽ cắn răng, hiện tại cũng chỉ có thể ‘Yên lặng xem biến”.

Một người cùng một trợ thủ không nói gì thêm, Ôn Uyển tiếp tục duy trì tư thế kia không cử động. Bầu không khí nhất thời yên tĩnh, lần này im lặng rất lâu.

Lâu đến mức trợ lý nhỏ đã cho rằnganh đang ngủ.

Sau khi kiểm tra hộp thư đến của mình, trợ lý nhỏ xác nhận rằng vẫn không có tin tức gì từ trụ sở. Nó vô tình liếc thấy khóe mắt phiếm đỏ của Ôn Uyển che dưới cánh tay của anh.

Hóa ra nãy giờ anh chưa ngủ.

Trợ lý nhỏ lần này thật sự hơi suy sụp. Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt vội vã, Ôn Uyển lại che chắn cẩn thận, trợ lý nhỏ vẫn xác định được mắt anh thật sự đỏ lên.

Nó nghĩ, thật ra Ôn Uyển cũng rất muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Một lần hai lần thì không sao, lần này nội dung kịch bản lại bị phá hỏng không còn gì. Sự thật là, Ôn Uyển chưa một lần nào hoàn thành kịch bản một cách hoàn hảo.

Trợ lý nhỏ cũng biết  khao khát hoàn thành nhiệm vụ của người này so với nó không thể ít hơn. Trợ lý nhỏ cùng lắm chỉ là một trợ lý mà thôi, có lẽ không có ai có khát khao hoàn thành nhiệm thật tốt như nhân vật chính Ôn Uyển.

Ôn Uyển khi khóc không phát ra tiếng. Nên khi nãy trợ thủ không phát hiện ra tâm trạng bất thường của anh. Nếu như không phải bây giờ chính mắt nó nhìn thấy, có thể không ai biết là người này đã khóc.

Nhớ tới cảnh khóe mắt ửng đỏ kia, nó thực sự có chút đồng cảm với Ôn Uyển. Thực tập sinh này, nếu ở bất kỳ thế giới nào phù hợp với nhân thê thụ, chắc chắn bây giờ anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Không giống như hiện tại, phải diễn một vai không phải là chính mình.

Chú thích:

Hổ đầu hổ não 虎头虎脑  có hai nghĩa: một là kháu khỉnh bụ bẫm, hai là nghĩa châm biếm đần độn, không kiện toàn, lỗ mãng… Ở đây dùng nghĩ thứ 2.