Editor: Quan Vuong
“…… Em đã từng học thủ ngữ chưa?”

Giống như ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng như gương, Ôn Uyển nín thở chờ đợi phản ứng của Tống Nhuệ. Kết quả là sau khi nói xong câu nói kia thì bầu không khí lắng hẳn xuống.

Ôn Uyển cảm thấy căng thẳng nên vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, ý của anh là thủ ngữ rất tốt. Em biết không, nếu biết cách dùng thủ ngữ sau này chúng ta có thể trao đổi với nhau.”

Từ đầu đến cuối cũng chỉ có tiếng một mình Ôn Uyển nói chuyện, từ lúc bắt đầu anh đã nói năng lộn xộn, về sau muốn giải thích rõ ràng nhưng cuối cùng càng giải thích thì lại càng giống như đang bôi nhọ.

Chưa kể đôi mắt đen láy của Tống Nhuệ ngồi đối diện kia đang nhìn anh chằm chằm.

Chính Ôn Uyển cũng không biết mình đã giải thích xong chưa, giọng nói càng lúc càng nhỏ rồi cuối cùng từ từ dừng hẳn.

Tống Nhuệ thấy anh nói xong mới quay đầu lại.

Hắn dựa người vào ghế sofa, cả người lún xuống, đôi chân dài không biết nên để ở đâu. Không khí bởi vì không có tiếng động mà trở nên ngột ngạt. Tống Nhuệ thuận tay lột mặt nạ trên mặt rồi ném nó vào thùng rác.

Ôn Uyển sửng sốt, Tống Nhuệ đang tức giận với mình.

Không, có lẽ không chỉ là tức giận. Tống Nhuệ đổi tư thế ngồi, hắn trực tiếp ngẩng đầu lên từ chỗ dựa lưng, tư thế ngồi này làm bại lộ cảm xúc không ổn định của hắn.

Ổn Uyển từ ngỡ ngàng chuyển qua cảm giác hụt hẫng.

Đây là lần đầu Tống Nhuệ tức giận với anh.

Ôn Uyển thấy một hành động bực bội nhỏ của hắn, anh ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Anh không trách Tống Nhuệ, đứa trỏ này thỉnh thoảng không thể khống chế được cảm xúc của mình. Nếu người ngồi ở đây không phải là anh có lẽ Tống Nhuệ đã ra tay đánh người rồi.

Hình như vấn đề này không nên tùy tiện đem ra làm chủ đề nói chuyện nữa. Anh cho rằng  mình đối xử tốt với Tống Nhuệ nhưng tới bây giờ dường như chỉ có một mình anh tự suy diễn. Mọi người đều đối xử thờ ơ với Tống Nhuệ giống như kẻ xa đứng ngoài xem kịch, thì sao anh lại cảm thấy người khác chỉ cần nói vài câu là có thể chữa lành miệng vết thương được?

Đây là chuyện riêng của Tống Nhuệ, anh không có quyền nhắc tới việc này hay tỏ thái độ đồng cảm như chuyện của mình.

Cho dù sự tức giận của Tống Nhuệ không nhắm vào anh thì bản thân anh cũng khó chịu rồi tự trách bản thân mình.

Ôn Uyển không chỉ hối hận với sự thẳng thắn của mình mà còn nghĩ đến một ngày nào đó nếu mình không thể ở bên cạnh chăm sóc cho đứa nhỏ này, anh vẫn muốn hắn sống thật hạnh phúc, cho  dù sau này hắn có rời đi thì cũng như thế.

Không biết không khí im lặng này duy trì bao lâu cho đến khi tiếng của Ôn Uyển vang lên phá vỡ bầu không gian khiến người ta lo lắng này:

“Tống Nhuệ…”

“Tống Nhuệ, nhìn anh này.”

Hầu như mọi khi trên người Ôn Uyển đều toát ra vẻ  dịu dàng dễ hòa hợp, toàn thân đều tản ra một lớp ánh sáng hiền hòa. Cho dù là lúc chật vật khó khăn đến đâu cũng đều như vậy.

Vừa nghe thấy, Tống Nhuệ còn đang ngước đầu đã quay lại nhìn anh, Ôn Uyển thở nhẹ.

Nhưng sau đó Ôn Uyển lại làm gì nữa làm Tống Nhuệ nhíu mày.

Ôn Uyển không nói gì, đầu tiên anh duỗi ngón tay chỉ mình, sau đó dùng ngón tay cái và ngón tay  trỏ của một bàn tay để dưới cằm, cuối cùng ngón tay của hắn chỉ về hướng Tống Nhuệ.

Vậy mà còn muốn khoa tay múa chân cái gì mà thủ ngữ chứ? Nghiêm túc thật à? Tống Nhuệ kiềm chế sự bực tức trong lòng.

“Ngượng quá, anh làm không được tốt lắm nhỉ.” Ôn Uyển mắc cỡ nói. Anh cũng chỉ mới vừa học mà thôi, trước mặt người khác biểu diễn liền có vẻ khoe khoang.

“Biết cái này có ý nghĩa gì không?” Ôn Uyển lặp lại động tác vừa rồi, sau đó lại tự hỏi tự trả lời: “Ý nghĩa là yêu thích đấy.”

“Có nghĩa là anh thích em đó.”

Tim Tống Nhuệ  đột nhiên đình công.

“Thật sự xin lỗi, mấy lời vừa rồi anh không có ý gì khác.” Ôn Uyển  xin lỗi nắm lấy tay Tống Nhuệ: “Anh chỉ muốn nói em rất tốt. Cho dù có thế nào đi nữa anh đều thích em, chỉ có như vậy mà thôi.”

Ban đầu anh định khoa tay múa chân để ‘xin lỗi’, sau đó lại phát hiện khoa tay múa chân  nói ‘thích’ thì dễ hơn một chút.

Hơn nữa theo bản năng anh cảm thấy giữa ‘xin lỗi’ với ‘thích’ thì cái thứ hai có thể dùng với Tống Nhuệ hơn.

Ôn Uyển nghĩ hết cách để dỗ Tống Nhuệ, sau đó lại nhận ra  từ nãy đến giờ Tống Nhuệ  căn bản không hề nghe.

Cả người Tống Nhuệ như ngây dại.

Ôn Uyển:?

“Tống Nhuệ?”

Ban nãy Tống Nhuệ tức giận, chỉ là sự bực tức đối với Ôn Uyển không giống như bình thường.

Nếu đổi đại sang ai đó nói ra chuyện này chắc sẽ chết ngay lập tức.

Nhưng Tống Nhuệ ở trước mặt Ôn Uyển đột nhiên trở thành một thiếu niên có lòng tự  trọng, hắn cũng không biết giải thích như thế nào nên chỉ có thể kiềm chế lại, hắn muốn mình trước mặt Ôn Uyển là một người không có khuyết điểm. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ đáng tin cậy làm cho ánh trăng* của hắn vẫn yêu thích hắn.

Một loại ngu ngốc đáng tự hào.

Hắn không thể nào trút giận lên ánh trăng của mình. Đúng là hắn có tức giận nhưng không phải do Ôn Uyển.

Nào ngờ Ôn Uyển nói thích hắn. Người này thật sự thích hắn sao.

Nói ra những lời như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này Tống Nhuệ đã cảm thấy hít thở khó khăn rồi.

Chú thích

- Nguyên tác: 月亮-nguyệt lượng (ánh trăng): gần giống 白月光 (bạch nguyệt quang) như ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng của Trương Ái Linh”