Editor: Thư
Ngày hôm nay nghỉ trưa, Tống Nhuệ vốn phải bị đuổi ra khỏi phòng ngủ. Kết quả Ôn Uyển nhẹ dạ, không để ý trợ lý nhỏ ngăn cản, vẫn cho người vào trong.

Rèm cửa sổ ngăn cách ánh sáng bên ngoài, gian phòng tối om, buồn ngủ muốn hôn mê. Mà trên giường, Tống Nhuệ vẫn ngủ cùng với Ôn Uyển trong một tấm chăn dưới đất như cũ, không hề trì hoãn.

Hai người đều ngủ rất say, hít thở đều đặn, giống như động vật nhỏ dựa đầu vào nhau mà ngủ.

Nhưng giấc nghỉ trưa hôm nay đã được định trước là không yên bình.

Khi Ôn Uyển bị trợ lý nhỏ đánh thức, mí mắt vẫn còn dính chặt vào nhau không mở ra được, trong lòng chỉ nhớ rằng khi nãy mình ngủ rất thoải mái. Anh mơ mơ màng màng hé mắt ra nhìn, ba giờ mười lăm phút, còn rất sớm.

Mà trợ lý nhỏ đánh thức anh thoạt nhìn có vẻ kì lạ.

Nó còn cố ý nhỏ giọng lại, thần thần bí bí như sợ bị Tống Nhuệ nằm cạnh nghe lén.

“Mau dậy đi, nhanh lên.” Trợ lý nhỏ nghiêm túc hơn hẳn bình thường: “Đừng ngủ nữa! Có chuyện rồi.”

“Vừa nãy ông nội của Tống Nhuệ đã được đưa đến bệnh viện.”

Hai mắt của Ôn Uyển lập tức mở to.

Anh choáng váng, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Sao lại thế…”

Một trong những lý do Ông Thương đột nhiên khăng khăng muốn đưa Tống Nhuệ trở về là vì tình trạng thân thể của ông càng ngày càng suy yếu, tâm nguyện duy nhất là mong trước khi ra đi có thể nhìn thấy cảnh người một nhà sum vầy. Cũng vì nhớ rằng những năm gần đây, nhà họ Thương chỉ thiếu nợ với một tiểu bối duy nhất là Tống Nhuệ, hi vọng hắn vẫn bằng lòng trở lại nhà họ Thương.

“Đây vẫn chưa phải là tình tiết quan trọng trong cốt truyện,” Trợ lý nhỏ giải thích: “Nhưng nói chung là trước hết cậu rời giường đi, người nhà họ Thương bên đó đã làm hết những việc nên làm rồi.”

Ôn Uyển nằm trên gối nghiêng mặt sang, nhìn gương mặt khi ngủ hết sức yên tĩnh của Tống Nhuệ.

Tống Nhuệ kề rất gần anh, nhiệt độ trên người hai người sớm đã thân mật giao hòa không phân biệt được. Đứa nhỏ này lớn lên có một gương mặt đầy sát khí,  đôi khi cũng thật sự rất hung dữ nhưng khi ngủ thì nhóc này rõ ràng yên tĩnh ngoan hiền hơn bất kì ai, làm cho người nhìn hắn đều mềm lòng.

Ôn Uyển đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa mặt của hắn.

Không hề đánh thức hắn, Ôn Uyển tay chân nhẹ nhàng xốc chăn rời giường.

Cũng không biết là Thương Hạo sẽ liên lạc với anh trước hay là người bên kia sẽ liên lạc với Tống Nhuệ trước. Anh bỏ di động vào trong túi, mang theo bên người để có thể nhận điện thoại kịp lúc. Bên ngoài ánh mắt trời vẫn đang ấm, gió nhẹ ấm áp. Trên ban công, hai bộ đồ ngủ một hồng một xám đã được giặt sạch sẽ đung đưa theo gió. Đáng lẽ lúc này anh còn đang ngủ bù.

Ôn Uyển xoay người đi rửa mặt, sau đó vào phòng bếp rót cho mình một ly hồng trà.

Anh yên lặng nhìn làn khói mờ nhạt tỏa ra nơi miệng ly, trợ lý nhỏ trong đầu anh lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, ông sẽ không có việc gì đâu.”

Trong tay nó cầm cốt truyện nên Ôn Uyển không thể không tin lời nó nói, nhưng dù thế nào thì tâm trạng của anh vẫn không khá lên nổi.

Điện thoại đang đặt ở trong túi chờ mệnh đột nhiên vang lên. Chưa được bao lâu, người của Thương Hạo đã tới tìm anh trước.

Ôn Uyển mím môi, ấn xuống, chọn nhận.

“A lô.”



Tống Nhuệ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại không ngừng.

Đôi mắt hắn kèm nhèm, cánh tay dài duỗi sang, muốn mò tới thân người ấm áp mềm mại bên cạnh mình, nhưng chỉ mò được khoảng không.

Lúc này Tống Nhuệ mới khó khăn nhấc mí mắt lên.

Trong phòng ánh sáng tối tăm nên hắn không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Uyển. Nhiệt độ phần giường bên kia không còn, cũng không biết anh ấy đã rời đi bao lâu. Trong phòng chỉ còn có một mình hắn.

Ôn Uyển không có ở đây. Tống Nhuệ xoay người một cái rồi ngồi dậy, hắn quơ lấy điện thoại, nhận cú điện thoại kêu không ngừng khi nãy.

Cuối cùng Tống Nhuệ đã chịu nhận điện thoại, người đối diện mãi mới chờ được, vừa bắt máy liền vội vàng mở lời, luôn miệng thông báo cho Tống Nhuệ rất nhiều chuyện.

Ban nãy bệnh tình của ông nội đột nhiên trở nặng, phải vào bệnh viện, trước đó gọi điện thoại là để thông báo cho Tống Nhuệ nhanh chóng đến đó. May mà khi nãy ông đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Hiện tại các tiểu bối có quan hệ họ hàng, dù là trong nước hay ngoài nước, đều đang chạy đến bệnh viện như một bầy ong. Nhưng dù trước mắt đang trong thời gian thăm bệnh của ICU, Ông Thương vẫn muốn gặp hắn một lần nên đêm nay Tống Nhuệ cần phải đến bệnh viện.

Giọng nói phía bên kia vẫn còn đang lải nhải thông báo.

Hiện tại mới hơn ba giờ chiều, ánh mắt Tống Nhuệ vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa nhưng không thấy được bóng dáng của Ôn Uyển.

Tống Nhuệ cúp điện thoại. Đứng dậy đi tìm Ôn Uyển.