Bạch Diễn còn tưởng Chu Thắng Hoa mắng xong sẽ động tay động chân, ai ngờ vẫn sóng yên biển lặng.

Sau khi cứu người, Bạch Diễn lấy cớ dưỡng thương nằm hai ngày trong khu ký túc xá.

Hai ngày này cậu không hề gặp Chu Thắng Hoa, nhưng Tiểu Trương lại chạy tới làm chân sai vặt đăng kí Weibo cho cậu, chụp một tấm selfie up lên, tiện đường forward lại lời cảm ơn của Tưởng Kỳ Kỳ, nhắc cậu về kế hoạch luyện tập công ty đề ra. Cậu sẽ được học thanh nhạc trước, một bài hát riêng đã được chuẩn bị sẵn rồi.

Từ đầu tới cuối, không hề đề cập tới chuyện làm thân với Chủ tịch Giang.

Tiểu Trương tuy là trợ lý dưới quyền Chu Thắng Hoa nhưng cũng là người thân thiết với Bạch Diễn, nhỏ giọng kể lại: “Lãnh đạo công ty hình như có biến, đến anh Chu cũng bị tra hỏi, sứt đầu mẻ trán vài ngày nay rồi.”

Bạch Diễn ngạc nhiên: “Ồ, thế mà vẫn có thời gian chuẩn bị cho tôi một bài hát riêng?”

Mấy hôm nay cậu vô cùng nhàn rỗi. Tiểu Trương cứ đúng giờ lại đưa cơm tận mồm, còn kể cho cậu nghe không ít tri thức trong nghề.

Mặc dù công ty đang đẩy nhanh tiến độ cho cậu debut, thế nhưng chuyện chuẩn bị một ca khúc đâu phải một sớm một chiều?

“Tôi cũng không rõ lắm.” Tiểu Trương gãi đầu, “Anh Chu nói đây là thứ ảnh phải cố gắng lắm mới lấy về được cho cậu từ chỗ ấy.”

Bạch Diễn nhướn mày, đôi môi mỉm cười châm chọc.

Chu Thắng Hoa dám bỏ công sức vì cậu, cậu ứ tin.

Bạch Diễn đột nhiên quay sang hỏi Tiểu Trương: “Anh nói chuyện nhạc phổ cho Chu Thắng Hoa à?”

Tiểu Trương suy nghĩ mất một lúc rồi vội vã xua tay: “Không không, đến vị nghệ sĩ dương cầm hôm ấy cậu còn giấu giếm, tôi nào có gan bép xép… Tôi cũng không ngờ bản nhạc phổ lại tới được tay thầy Thi, cái người kia chẳng lẽ là học trò do thầy cầm tay chỉ việc?”

Nói tới đây thì bỏ qua chuyện ảnh hưởng trong phương diện âm nhạc.

Bạch Diễn nhìn bản nhạc phổ trong tay: “Tình thiên sa vũ?”

Kỳ Liên Thành và Kiều Dương nãy giờ lén lút nghe ngóng cũng ngẩn người: “Là bài này á?”

Bạch Diễn ngẩng đầu: “Thì làm sao?”

Kiều Dương gãi gãi đầu, mờ mịt khó hiểu: “Đây là bài hát viết cho Bùi Thâm… Tôi đi qua phòng tập thấy cậu ta tập luyện rất nhiều…”

Kỳ Liên Thành cũng hơi bất an, nhắc nhở một cách khéo léo: “Bùi Thâm đã bỏ không ít công sức vào nó đấy.”

Sau cái ngày cứu người, quan hệ giữa Bạch Diễn và bạn cùng phòng cũng thay đổi.

Biết được cái người phi vèo vèo ấy là Bạch Diễn, thái độ của họ cũng tốt hơn nhiều. Kiều Dương không còn khinh thường cậu, Kỳ Liên Thành cũng không tiếp tục chơi trò đâm bị thóc chọc bị gạo nữa.

Mấy ngày nay chân Bạch Diễn đi lại không tiện, hai người họ còn ở bên giúp đỡ không ít.

Bạch Diễn trong lòng hiểu rõ, thái độ có sự thay đổi do cậu xả thân cứu người là một chuyện, không xâm phạm tới lợi ích của nhau lại là câu chuyện khác.

Công ty đã ra quyết định nhanh chóng cho cậu debut, Bạch Diễn sẽ chính thức đi theo con đường nghệ sĩ chính quy chứ không còn là trainee, không cướp đi cơ hội lên tổ A của họ.

Lý do có thể xoay quanh chuyện che lấp sự kiện tự sát của cô gái nọ thì chắc chắn phải đóng băng cậu lại, thế nhưng cậu lại chẳng mất manh giáp nào.

Cậu không thích chịu thiệt, đương nhiên sẽ không từ chối thiện ý của người xung quanh.

Bạch Diễn chỉ “à” một tiếng, sau đó cúi xuống tiếp tục nhìn nhạc phổ.

Âm nhạc của thế giới này không hề thua kém thế giới của cậu nhưng vẫn có sự khác biệt, cậu sẽ chậm rãi thích ứng.

Kiều Dương thấy Bạch Diễn không để bụng, nhịn không nổi quan tâm hỏi han: “Cậu không sợ bị Bùi Thâm nhắm vào hả?”

Tranh đoạt tài nguyên, chửi bới, bôi đen nhau xảy ra như cơm bữa trong công ty. Không riêng gì các trainee, đến cả nghệ sĩ debut rồi vẫn là quan hệ tao sống thì mày phải chết, dẫm đạp lên nhau để đi lên.

Giống như Tưởng Kỳ Kỳ, bị người trong cùng một tổ hãm hại nên mới thân bại danh liệt.

Bạch Diễn ngẩng đầu, vẫn nói chuyện chầm chậm rõ từng chữ, thế nhưng lại lộ ra vẻ ngông cuồng: “Vậy thì sao?”

Thích thì nhích.

Nhắm lại thôi chứ sao?

Kiều Dương giật giật khóe mắt, trong lòng dấy lên một cảm xúc vô cùng khó tả.

Bạch Diễn chỉ mới gia nhập chưa bao lâu, tiếng Trung còn chả sõi, dám đứng dậy từ chối tấm lòng của Chủ tịch Giang. Bùi Thâm gia nhập hơn một năm, phương diện ca hát nhảy múa đều vô cùng ổn áp, leo lên đùi Chủ tịch, tiền đồ lên như diều gặp gió…

Bạch Diễn không thèm để cậu ta vào mắt.

Hoang đường ở chỗ, Kiều Dương cảm thấy Bạch Diễn sẽ không thua.



Tiểu Trương mấy hôm nay đều tới thăm cậu, tiện đường kể thêm vài chuyện xì xào to nhỏ trong công ty.

“Tin tốt cho cậu này, cậu không cần lo lắng chuyện anh Chu ‘mồi chài’ cho cậu nữa.” Tiểu Trương úp úp mở mở, “Nghe nói lần này boss rất giận, lãnh đạo sẽ có sự thay đổi, đến cả Chủ tịch Giang cũng không giữ nổi vị trí kìa…”

Kiều Dương nhíu mày, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chủ tịch Giang không phải người nắm quyền cao nhất?”

“Nghe nói là lệnh từ Tinh Hải.” Có một Kiều Dương hóng hớt, Tiểu Trương được đà mở loa, “Quản lý Trần đã bị đưa ra tòa, sa thải thêm một đám tai to mặt lớn, bên Tài chính mấy hôm nay không ngừng kiểm toán, hai ngày sắp tới có khi còn họp hội nghị cổ đông.”

Kiều Dương nghe không hiểu lắm nhưng vẫn sốt sắng: “Có ảnh hưởng gì đến chúng tôi không?”

Tiểu Trương chần chừ: “Không biết được, trước kia ai debut đều là Chủ tịch Giang quyết định, ai biết sau này sẽ xáo trộn như nào?”

Kỳ Liên Thành cũng mon men: “Nếu như sa thải Chủ tịch Giang, ai sẽ kế nhiệm?”

“Cái này cũng chịu, chắc là đề bạt một người trong nội bộ Hoàng Tinh?” Tiểu Trương gãi đầu, “Bầu không khí mấy hôm nay trong công ty khẩn trương lắm.”

Trên đầu ông lớn mới có ba ngọn lửa, biết được lửa cháy đến mông mình khi nào?

Kiều Dương đã rõ ràng vì sao bài hát trong tay Bùi Thâm lại tới chỗ Bạch Diễn.

Bạch Diễn vẫn xem nhạc phổ, coi như không quan tâm họ đang nói gì.

Xem hết nhạc phổ, cậu mới đứng dậy hỏi: “Phòng thanh nhạc ở chỗ nào đấy?”



Bạch Diễn từng học hát.

Là Omega hậu duệ của gia tộc lớn, đánh đàn, cắm hoa, hội họa và âm nhạc chính là tự do ít ỏi cậu có được. Đã từng có thời gian, Bạch Diễn nghĩ mình chỉ cần trở thành người ưu tú nhất trong lứa cùng tuổi là có thể tự nắm giữ quyền lợi và vận mệnh, mỗi môn học cậu đều rất cố gắng.

Sau đó, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.

Tiết tấu của Tình Thiên Sa Vũ rất nhanh, ở giữa còn có rap, theo trào lưu thịnh hành nhất trong giới trẻ.

Vốn là sản phẩm dành cho center boy group sắp debut Bùi Thâm, producer đã bỏ không ít tâm tư vào đây.

Nhưng Bạch Diễn vẫn có vấn đề của riêng mình.

Cậu nói tiếng Trung không sõi…

Từ trước tới nay cậu nói chuyện đều phải nhờ hệ thống AI hỗ trợ phiên dịch, nói chậm không phải cố ý. Ôi cái nhịp điệu này, còn có cả rap nữa, làm khó cậu quá rồi.

Bạch Diễn hát được hai chữ đã theo không nổi nhịp điệu.

Giảng viên thanh nhạc bên cạnh có chút bất lực: “Bạch Diễn à, tôi khuyên trò nên học thuộc ca từ trước.”

Giảng viên thanh nhạc họ Cao, tuổi tác khá trẻ, khi nói chuyện rất dịu dàng nhỏ nhẹ, khi cất tiếng hát lại vô cùng trầm bổng, cảm xúc tăng vọt. Trước kia từng cô từng hướng dẫn vài trainee người nước ngoài, vậy nên Chu Thắng Hoa mới sắp xếp Bạch Diễn tới đây.

Bạch Diễn gật đầu: “Vâng.”

Tuy rằng có thể sử dụng AI tự động phiên dịch rồi chuyển đổi thành giọng hát, thế nhưng làm vậy chẳng khác gì gian lận.

Nếu đã quyết tâm trở thành ngôi sao, Bạch Diễn muốn trở thành người giỏi nhất.

“Nói còn chưa sõi đã muốn đi hát?”

Một giọng điệu châm chọc truyền đến, cắt đứt buổi tập của cô Cao và Bạch Diễn.

Bạch Diễn ngẩng lên, đập vào mắt là một đầu tóc đỏ.

Là nhóm ba người Bùi Thâm.

Bùi Thâm vẫn mặc đồ lần trước, vẻ mặt không cảm xúc, lời đồn đại Chủ tịch Giang thất thế dường như không hề ảnh hưởng gì cậu ta.

Cô Cao nhíu mày, hơi hơi bực mình: “Tần Hạo.”

Tóc đỏ hắng giọng, trở nên cung kính với giảng viên thanh nhạc: “Cô Cao à, em cảm thấy cô ở đây dạy nó chỉ tổ phí thời gian thôi. Bạch Diễn cần tìm giáo viên Hán ngữ học nói mới đúng.”

Nói xong còn liếc Bach Diễn, vẻ mặt cố tình khiêu khích.

Bạch Diễn thả bản nhạc phổ xuống, nhìn về phía tóc đỏ sau lưng Bùi Thâm, chầm chậm đáp lại: “Sao cứ cố chấp làm đại diện nhãn hàng thức ăn cho chó thế nhỉ.”

Tần Hạo hơi ngơ ngác, nhanh chóng phản pháo: “Mày chửi ai là chó đấy?”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày.

Sắc mặt Bùi Thâm hơi đen đen, tháo tai nghe nhìn chằm chằm Bạch Diễn.

Bach Diễn vẫn dửng dưng như vậy, trong ánh mắt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Một lúc sau Bùi Thâm mới nhìn đi chỗ khác, khẽ thở ra: “Tôi chờ ca khúc mới của cậu được phát hành.”

Nói xong thì rời đi.

Tóc đỏ lườm Bạch Diễn, cười lạnh lùng: “Bài hát được chế tác tốt tới vậy, chẳng hiểu sao lại rơi vào tay một thằng ngũ âm không đầy đủ như mày.”

Bạch Diễn mỉm cười dịu dàng: “Bị một thằng ngũ âm không đầy đủ như tôi cướp mất, chẳng phải vậy càng mất mặt hơn à?”

Tần Hạo nghèn nghẹn, nhìn Bạch Diễn nâng tay lên thì cứng đờ, cắn răng lùi về sau một bước: “Mày đợi đấy!”

Sau khi khách không mời rời đi, Bạch Diễn mới nhìn sang chỗ cô Cao.

Cô Cao ngay lập tức thu lại vẻ buồn bực, ho nhẹ một cái: “Tiếp tục luyện tập thôi.”

Đấu đá nội bộ giữa các trainee là chuyện như cơm bữa, chỉ có điều nó ở sau cánh cửa đóng kín nên không ai biết thôi.

Giảng viên và người môi giới sẽ mặc kệ, cạnh tranh thậm chí còn đề cao sự cầu tiến trong họ.



Mãi tới đêm Bạch Diễn vẫn trầm mình trong phòng thanh nhạc, hệ thống AI hỗ trợ cậu trong việc phát âm.

Chỉ cần cậu muốn, khó tới đâu cũng không vấn đề.

Cậu không quan tâm tới trò khiêu khích của hội Bùi Thâm, nhưng cậu không hiền lành tới mức mặc kệ không cắn trả tàn nhẫn sau khi bị khiêu khích như vậy.

Luyện tập nhiều hơn một chút là được.

Ưu điểm của Alpha ở sức mạnh hơn người, ưu điểm của Omega lại ở sự khéo léo và sức chịu đựng. Làm một Omega ưu tú, một khi đã tập trung thì Bạch Diễn có thể kiên nhẫn vài chục tiếng.

Cậu tự nhận mình đủ ưu tú, chịu đựng bị nhốt trong phòng tối một tháng do từ chối trở thành “hàng hóa” liên hôn với Alpha thì ngộ ra, muốn nắm bắt vận mệnh chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.

Cậu đóng vai Omega ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng gia tộc âm thầm chuẩn bị kế hoạch chạy trốn.

Giải thoát vẫn là chưa đủ, cậu muốn một cuộc sống ung dung tự tại, hoàn toàn nắm bắt được vận mệnh trong lòng bàn tay.

Để nghiên cứu pheromone nhân tạo mô phỏng cậu không tiếc thời gian ngâm mình không ngủ trong phòng thí nghiệm năm ngày năm đêm, sau khi ra ngoài vẫn tự tin ngụy trang thành chàng quý tộc trẻ tuổi ung dung thưởng thức tiệc xã giao. Để tranh thủ từng chút thời gian chạy trốn, cậu hoàn thành chương trình học trong vòng một tháng cho Omega trong vỏn vẹn hai ngày, bao gồm nghệ thuật, xã hội học, quản lý, sinh lý.

So với hiện tại, giờ chỉ học thuộc thôi chứ có cái gì đâu.

Lắng nghe, đọc, lặp lại, ghi nhớ,

Phòng thanh nhạc yên tĩnh không người, chỉ có ánh đèn và tiếng đứt quãng của Bạch Diễn.

Kiều Dương và Kỳ Liên Thành đi ra khỏi phòng tập nhảy cách vách, nhìn vào cánh cửa khép hờ kia.

Ánh đèn đổ bóng lên người Bạch Diễn, biến hóa theo động tác của người nọ.

Không có thứ dư thừa khác.

Đêm khuya khiến người ta dễ yếu đuối và cô đơn.

Nhưng nhìn bóng người trong phòng thanh nhạc, trong lòng lại sản sinh ra cảm giác khó nói nên lời.

Tuy cô đơn, nhưng lại không hề cô độc.

Kiều Dương và Kỳ Liên Thành không hẹn nhìn nhau, không quấy Bạch Diễn, đóng cửa lại hộ cậu rồi lẳng lặng rời đi.



Ngày hôm sau khi giảng viên thanh nhạc tới, Bạch Diễn đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô Cao hơi ngạc nhiên: “Em đến sớm ghê nhỉ?”

Bạch Diễn ngẩng lên “Vâng” một cái.

Cô Cao đặt túi xách xuống: “Hôm qua luyện tới đâu rồi?”

Bạch Diễn lười biếng buông điện thoại: “Em luyện xong rồi cô.”

Cô Cao cứ thấy Bạch Diễn là lạ, “luyện xong rồi” là sao?

Nghĩ tới tiếng Trung bập bẹ của Bạch Diễn, cô Cao không để ý bảo cậu: “Em hát lại một lần đi.”

Bạch Diễn đứng lên hắng giọng, không nhìn phổ nhạc bên cạnh, cất tiếng hát.