Giang Trạm đẩy cửa ra, đứng một lúc xác nhận không có thứ gì kì lạ mới thở phào nhẹ nhõm sải bước tiếp.

Trong phòng khách chỉ có một cô gái tầm tuổi 17 18 đang si mê nhìn màn hình TV, nghe thấy tiếng động mới giật mình quay đầu, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Anh Ba về nhà đấy ạ?”

Giang Trạm “ừm” một tiếng, theo thói quen đanh mặt lại: “Lại cắm mặt vào TV?”

Hình tượng Giang Trạm xây dựng hằn sâu vào đầu mấy đứa em, cô gái rụt cổ: “Không ạ, em chỉ nghỉ ngơi tí thôi…”

Giang Trạm biết thừa tính em gái mình, dạy dỗ cũng không nhiều lời: “Giang Độ đâu?”

Giang Hoán bĩu môi: “Anh ấy hiếm lắm mới ở nhà, ai biết đang theo đuổi cô minh tinh nào rồi.”

Giang Trạm gật đầu bước lên thư phòng, đi dạo quanh phòng ngủ của mình một vòng, xác nhận xem có thứ mùi kì quái nào không.

Ngày thường anh đều ở trong biệt thự họ Giang, chỉ khi sửa chữa sàn nhà và mặt tường thì mùi của mấy thứ vật liệu khiến anh chịu không nổi, anh mới thuê một gian trong Karls.

Xác nhận mùi trong nhà không vấn đề, Giang Trạm quay về phòng khách, ngồi trên ghế salon riêng.

Quản gia lớn tuổi tri kỉ bưng lên một cốc nước ấm.

Khứu giác Giang Trạm quá nhạy cảm, bản thân mắc bệnh sạch sẽ nặng không thể chịu nổi đồ uống có vị lạ, chỉ uống nước lọc.

Giang Hoán ho một tiếng, nhích lại gần, mắt lấp lánh, giọng cũng mang theo chút nhõng nhẽo: “Anh trai à…”

Đứa em gái lúc muốn nhờ vả cái gì mới mở miệng gọi “anh trai” ngọt xớt thế này.

Giang Trạm mặt không cảm xúc đặt cốc nước xuống: “Làm sao?”

“Hai ngày trước em xem livestream, Hoàng Tinh gặp chuyện đúng không ạ?”

Giang Trạm liếc mắt nhìn Giang Hoán, khẽ híp mắt: “Thích Bạch Diễn chứ gì?”

Trái tim thiếu nữ của Giang Hoán bị xem thấu, hơi hơi xấu hổ đáp: “Trời ơi, anh Ba có xem buổi livestream ấy không? Bạch Diễn nhào ra khỏi cửa sổ, đẹp trai quá đi mấttt!”

Giang Trạm gật đầu, sau đó nổi cáu: “Nếu anh nhớ không nhầm, buổi livestream trùng với buổi tự học của em nhỉ?”

Giang Hoán: “…”

“Không nói nhiều, cắt một tháng tiền tiêu vặt.” Giang Trạm quay sang nhìn ông quản gia.

Quản gia cũng ho khan một tiếng, cho Giang Hoán cái nhìn thương hại nhưng cũng không giúp được gì.

Giang Hoán muốn dò hỏi chút tin tức lại mất toi một tháng tiền tiêu vặt, suýt thì nhào lên: “Anh, anh có phải anh ruột em không vậy!!!”

“Cùng cha khác mẹ.”

“Em chỉ quan tâm tình hình công ty nhà mình thôi… Chuyện nhảy lầu do công ty sắp xếp thật luôn ạ?” Giang Hoán thay đổi cách thức tấn công, nháy mắt giả bộ đáng thương, “Công ty muốn cho anh hùng cứu người debut? Bao giờ mới tiến hành lăng xê?”

Giang Trạm không ngờ đến cả mình cũng cản không nổi sự nghiệp đu idol của em gái: “Học không lo học, hóng hớt cái gì? Qua vài năm lại có người mới đi lên.”

“Anh hiểu thế nào được niềm vui của đu idol?” Giang Hoán làu bàu, xem ra vẫn không phục, “Còn nữa, lọt vào mắt xanh của em, biết đâu ngày nào lại có tên trong hộ khẩu nhà chúng ta?”

Giang Trạm lườm cô bé, cười nhạt: “Em gái yên tâm, ngôi sao bé nhỏ chắc chắn về sau chẳng liên quan gì đến nhà chúng ta hết.”

Tuy giới showbiz có hình tượng vô cùng trong sạch trước công chúng, Giang Trạm biết thừa không ít người không ai chống lưng sẽ bán mình vì tài nguyên. Giống như Giang Độ làm Chủ tịch Hoàng Tinh Entertainment, e rằng đã lên giường với không ít ngôi sao.

Thư ký Phương đi vào, đúng lúc chen ngang một câu: “Giám đốc Giang gần đây hay nghe Khúc luyện tập số 7, hay tiểu thư nghe thử nhé?”

Sau lễ kỷ niệm 10 năm, chiếm spotlight trong mắt công chúng là Bạch Diễn cứu người, trong giới âm nhạc hot nhất lại là màn độc diễn dương cầm của Thi Bá Thương.

Một màn biểu diễn mang phong khách khác xa hiện tại, một mình một kiểu, tựa như bản thân người biểu diễn cũng hòa vào từng tiết tấu.

Đây chính là làn gió mới thổi vào giới âm nhạc đương đại!

Đáng tiếc bản nhạc này do Thi Bá Thương mua lại của người khác, người nọ lại không muốn lộ mặt, đành biết vậy chứ cũng không làm gì được.

“Em chỉ thích đu idol, không đam mê âm nhạc…” Giang Hoán bất mãn vài câu, sau đó lại dính lấy TV, “Ui ui, TV lại phát màn cứu người của Bạch Diễn. Mẹ con ơi, anh iu Bạch Diễn đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mất, đẹp trai hơn Bùi Thâm trước kia bám theo anh Tứ nhiều…”

Hình ảnh bắt đầu từ lúc Tưởng Kỳ Kỳ rơi xuống, sau đó là Bạch Diễn không tiếc thân mình cứu người. Khi cậu bám được vào cửa sổ, truyền thông zoom ống kính, quay từng nét gương mặt cậu.

Giang Hoán pause lại, thở dài: “Độ phân giải cùi bắp cũng không thể lu mờ nhan sắc thịnh thế của Bạch Diễn… Anh Ba, anh nhìn rõ không?”

Cô bé quay đầu, sau lưng chỉ còn quản gia.

Giang Trạm đang ngồi trong thư phòng.

Thư ký Phương để tài liệu lại rồi đi. Giang Trạm quét tan đám sâu mọt mục ruỗng Hoàng Tinh, chức vị bỏ trống không ít, tiếp theo đến giai đoạn chọn người ưu tú lên thay. Hơn nữa trước đó không ít ngôi sao không còn lòng tin với công ty, vừa rồi lại trải qua phong ba thay máu thanh lọc nội bộ, khiến Giang Trạm nhức đầu không thôi.

Anh click chuột, nâng volume lên.

Thanh âm dịu dàng của Khúc luyện tập thứ bảy vang lên.

Tiếng dương cầm trong trẻo như trời đêm, như nước suối, thần kinh Giang Trạm cuối cùng cũng thả lỏng.

Sau khi nghe Thi Bá Thương độc tấu ở lễ kỉ niệm, Giang Trạm rất có thiện cảm với nó.

Anh không tinh tường âm nhạc, Thi Bá Thương dù sao cũng là cậu ruột anh, mẹ anh khi còn sống cũng là nhạc sĩ, mưa dầm thấm lâu tạo cho anh một gu nhất định.

Khúc đàn này dù là phong cách hay nhạc dạo đều hợp gu anh, hiếm thấy sản sinh ra cộng hưởng tâm hồn với anh.

Mấy ngày nay, khi anh cần thả lỏng hay xốc lại tinh thần đều nghe.

Giang Trạm thậm chí còn nổi hứng thú với người sáng tác.

Nhưng Thi Bá Thương nói người sáng tác yêu cầu dấu danh tính, Giang Trạm tiếc thì tiếc nhưng vẫn tôn trọng người nọ, không điều tra thêm.



Bạch Diễm vò đầu bứt tóc trong phòng Nhân ngư của khác sạn Karls.

Cậu quang minh chính đại đến Karls book phòng, muốn đàng hoàng nói chuyện với anh giai Giang Trạm, ai ngờ phòng Nhân ngư lại trống không.

Không sao, Bạch Diễn đành giở mánh cũ, lần thứ hai tiến vào phòng Nhân ngư, cầu nguyện mình sẽ tìm ra khuyên tai tụ hạt nhân.

Chẳng được tích sự gì hết.

Muốn hỏi nhãn hiệu nước hoa cũng không hỏi được.

Tụ hạt nhân của cậu mất luôn rồi?

Bạch Diễn bóp trán, bắt đầu cân nhắc chuyện dùng tiền “thuê” nhà máy điện nguyên ngày.

Chứng minh thư đã có, thẻ ngân hàng và sim điện thoại cũng làm xong hết rồi.

Chi phiếu Giang Trạm cho cũng đã quy đổi thành tiền, đều chuyển hết vào thẻ. Khoản tiền nọ không hề ít, đủ cho cậu sống xa hoa một thời gian dài, nhưng chuyện nhà máy điện…

Mơ đẹp đấy ~

Bạch Diễn note thêm một mục tiêu cho mình: Kiếm tiền.

Cậu đi tới phòng ngủ, nhìn chiếc giường nơi mình đã từng “vất vả” làm lụng.

Cậu đã từng lén lút nghiên cứu pheromone mô phỏng, thế nhưng chưa từng tự thử nghiệm lên chính mình. Là một “món đồ” quý giá, cậu thường xuyên phải kiểm tra nồng độ pheromone, sử dụng pheromone mô phỏng sẽ gây ra hiện tượng rối loạn, khiến gia tộc cảnh giác.

Làm tình với Giang Trạm là lần đầu cậu biết tới chuyện khoái lạc, dù bị thời kì động dục ảnh hưởng nhưng cảm giác không tồi chút nào.

Chỉ có điều, anh giai Giang Trạm là hàng xài không tốt lắm…

Omega bình thường động dục “làm lụng” ba ngày, năm ngày, thậm chí là cả tuần, anh giai Giang Trạm có một đêm đã héo, chịu không nổi.

Giang Trạm không đủ đô, xem ra đàn ông thế giới này không thể so bì với Alpha rồi.

Bạch Diễn tiếc nuối. Nếu như anh giai Giang Trạm không có vấn đề gì khoản “ấy ấy”, cậu rất vui vẻ bao thêm một cây “gậy massage” hình người không có nhu cầu đánh dấu cậu, giúp cậu an toàn trải qua kì động dục.

Ừ thì, cũng chỉ là suy nghĩ thôi.

Nhìn khí chất anh giai và giá cả phòng ốc tại Karls, người ta không giàu thì cũng quý, mình bao không nổi.

Bạch Diễn mất tiền mất thời gian quay về Hoàng Tinh, Tiểu Trương đang hớt hải tìm cậu.

“Về rồi hả? Có người tìm này.” Tiểu Trương đứng dậy, đưa cho cậu một tờ giấy, “Đến phòng luyện hát nhé.”

Bạch Diễn nhìn qua, khẽ nhíu mày rồi gật đầu: “Ừm, đã rõ.”



Đẩy cửa phòng luyện hát, bên trong là một chú trung niên âu phục giày da, tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, thái dương điểm muối tiêu.

Thi Bá Thương mắt sáng lên nhìn Bạch Diễn: “Lâu rồi không gặp nhỉ cậu Bạch.”

Bạch Diễn mỉm cười: “Vâng ạ, lâu lắm mới gặp ngài Thi.”

“Ha ha, cháu đoán được rồi?”

Bạch Diễn biết ngày lễ kỷ niệm có người diễn Khúc luyện tập số 7, quay về xem qua danh sách một lần thì thấy ảnh chụp Thi Bá Thương, nhận ra người mua nhạc phổ hôm ấy là ai.

“Nghe cháu biểu diễn cho bác nhiều linh cảm lắm, bác định tự mình sáng tác một bản nhạc nhưng thời gian gấp quá không kịp, không thể không chọn Khúc luyện tập số 7 của cháu.” Thi Bá Thương hơi áy náy, “Cháu không muốn lộ diện, chú đành để tên người sáng tác là nặc danh, hi vọng cháu bỏ qua.”

“Không sao.” Bạch Diễn cùng ngồi xuống với Thi Bá Thương, “Cháu bán cho ngài, làm gì với nó do ngài quyết định.”

Chỉ là bài tập về nhà thôi.

“Lần này ngài tìm cháu để làm gì ạ?”

“Ừ, bác cũng xem livestream, nhìn phát nhận ra cháu ngay, cố ý nhờ người sắp xếp một buổi hẹn.” Thi Bá Thương nhiệt tình ngồi xuống, đưa cho Bạch Diễn một nhạc phổ đóng dấu, “Bác có vài câu hỏi về bản nhạc này, cháu giải thích cho bác nhé?”

Lo lắng chuyện Bạch Diễn nghĩ rằng ông đang “mồi chài” cậu, Thi Bá Thương vội vàng nói thêm: “Thù lao cháu tùy ý đưa ra, bác có vài mối quan hệ trong giới âm nhạc và giới giải trí, có thể nói vài câu.”

Tiểu Trương hít một hơi, Bạch Diễn cũng giật mình.

Thi Bá Thương đang hạ mình.

Vị nghệ sĩ dương cầm này thành danh từ thời niên thiếu, phát triển ở nước ngoài, ngoại trừ vài năm nay dậm chân tại chỗ thì hòa nhạc tổ chức đều kín người!

Thi Bá Thương cũng coi như cậu ruột của Chủ tịch Hoàng Tinh, trong nghề không ít người mơ ước được ông dìu dắt.

Nghệ sĩ tài năng như ông giờ này lại ưu ái Bạch Diễn?

Tiểu Trương không hiểu giới âm nhạc, không hiểu vì sao chỉ một phổ nhạc bán ra có thể khiến Thi Bá Thương coi trọng Bạch Diễn tới vậy.

Bạch Diễn lại rõ như ban ngày. Thi Bá Thương không chỉ coi trọng một cái phổ nhạc, ông coi trọng thứ cậu giấu sau lưng, coi trọng kiến thức và phong cách âm nhạc của thế giới cậu sống.

Bạch Diễn gật đầu: “Vâng ạ, nhưng cháu muốn nhấn mạnh thêm một chút. Phong cách này cháu học từ thầy của mình, không phải do cháu tự nghĩ ra. Cháu không cần thu lao đâu.”

Thế giới này chỉ mình cậu hiểu phong cách này.

Bạch Diễn không ăn trái cây không thuộc về mình.

Muốn gặt hái thành công, phải tự tay mình đoạt lấy.

Thi Bá Thương bất ngờ, nhìn Bạch Diễn rồi vẻ mặt cũng đanh lại, nghiêm túc gật đầu: “Được rồi.”

Hai người tiếp tục trao đổi kiến thức âm nhạc, Thi Bá Thương thỏa mãn nhìn tập vở chi chít chữ, thở dài một hơi: “Bác muốn gặp thầy của cháu quá.”

Bạch Diễn chỉ im lặng mỉm cười.

Chờ tới lúc phát triển nhảy vọt xuyên thời không thì được ạ…

“Cậu Bạch cũng rất giỏi.” Thi Bá Thương lâu lắm mới gặp được một cậu bé có thiên phú, dù có thiên phú nhưng vẫn rất chăm chỉ như vậy.

Ông là người có ánh mắt sắc bén. Trong Khúc luyện tập số 7 tuy không chứa nhiều tình cảm nhưng kỹ thuật lại đầy đủ, dù có thiên phú đi chăng nữa thì cũng phải luyện tập vài năm mới đạt trình độ này.

“Lần này bác tới ngoại trừ bàn luận về âm nhạc, bác còn một mục đích khác.” Thi Bá Thương lấy ra một tấm thiệp vàng, “Tháng sau là sinh nhật thằng cháu ngoại bác, nó rất thích Khúc luyện tập số 7 của cậu Bạch. Bác muốn cậu Bạch tới diễn Khúc luyện tập số 7 trong buổi tiệc, thù lao không thể không trả.”

Bạch Diễn hơi ngẩn người.

Cậu không ngại diễn thay, chỉ lười lên sân khấu thôi.

Nhưng vì kế hoạch “nhà máy điện” vĩ đại…

Bạch Diễn tao nhã đáp lại: “Đây là vinh hạnh của cháu ạ.”