Tưởng Kỳ Kỳ đang uống nước, suýt thì sặc lên mũi.

Cô Cao nghĩ Bạch Diễn chỉ đùa, cạn lời tháo tai nghe: “Em về xin người đại diện là được, đừng đùa cô.”

Bạch Diễn sờ cằm, gật đầu.

Dựa theo trước kia, kỳ động dục sẽ tới vào ngày kia, thế nhưng không hiểu do dạo này tiếp xúc với Giang Trạm nhiều hơn hay như nào, hít nước hoa hơi nhiều, biểu đồ hormone lên xuống thất thường hơn trước, kỳ động dục cũng tới sớm hơn.

Đến xế chiều hôm nay, cậu thậm chí còn cảm nhận được cảm giác ngứa ngứa sâu trong cơ thể, tuyến thể cũng nhột nhột, không biết sẽ động dục khi nào.

Bạch Diễn không muốn trải qua kỳ động dục trong phòng tập, ai biết sẽ xảy ra thứ gì.

Nhắn Chu Thắng Hoa xin nghỉ vài ngày, Bạch Diễn cân nhắc xem nên trải qua kỳ động dục lần này thế nào.

Đóng kín cửa ở nhà là một biện pháp, vấn đề là kỳ động dục kéo dài 3-5 ngày, dài thì cả tuần, kết thúc thì đúng lúc lên sóng. Không có thuốc ức chế cũng không có Alpha trấn an, tinh thần và thể lực của cậu đều chạm đáy, lần đầu ra mắt quá kém cỏi.

Bạch Diễn lướt lướt điện thoại, bắt đầu suy nghĩ.

Thuốc ức chế khỏi hi vọng, lựa chọn còn lại…

Tối hôm ấy, Giang Trạm đang làm việc thì nhận được lời nhắc của thư ký Phương: “Thưa Giám đốc, cậu Bạch gửi tin nhắn ạ.”

“Nhắn cái gì?”

Sắc mặt thư ký Phương là lạ, ho nhẹ: “Cái này… Ngài nên tự xem thì hơn.”

Trên điện thoại của Giang Trạm là tin nhắn thoại.

Giang Trạm nhấn nhận, thư ký Phương nhanh chóng sủi tăm.

“Giám đốc Giang tối mai có nhu cầu sinh lý không? Rất mong có thể cùng ngài trải qua một buổi tối vui vẻ.”

Giọng nói của cậu trai kia trong trẻo, ngôn từ lại vô cùng phóng túng, y như đang bàn xem tối ăn gì, không hề phát hiện có vấn đề.

Giang Trạm mặt đen như đít nồi.

Ký hợp đồng bao dưỡng được hai ngày, khóa huấn luyện đầu tiên còn chưa hoàn thành.

Muốn bán nhan sắc một bước lên tiên, không muốn luyện tập?

“Từ chối.”

Giang Trạm lạnh mặt đáp.

Giang Trạm nghĩ từ chối thì cũng chẳng sao, ngày hôm sau gặp lại Bạch Diễn đang ung dung nghịch điện thoại ở dưới hầm gửi xe chờ anh.

Nhìn thấy Giang Trạm. Bạch Diễn vẫy vẫy tay: “Chào sếp Giang.”

Giang Trạm âm trầm: “Hôm nay em có lớp đấy.”

“Em xin nghỉ.” Bạch Diễn cất điện thoại, không hề để ý vung tay, “Sau này sẽ học bù mà.”

Giang Trạm híp mắt.

“Giám đốc Giang à, em rất muốn cùng ngài trải qua một tối.” Bạch Diễn chớp chớp mắt, trong con ngươi màu xám chỉ có Giang Trạm, sau đấy lại chỉ chỉ vào mình, “Hay ngài thích buổi sáng? Ban ngày cũng ok, em háo hức lắm…”

Thư ký Phương lùi về sau, coi như điếc.

Giang Trạm đáp: “Không biết xấu hổ…”

“Vâng, không biết xấu hổ.” Bạch Diễn tiến thêm một bước, gần tới mức sắp kề lên người Giang Trạm, ngửi hương nước hoa trên người anh, thỏa mãn thở ra một hơi, “Đêm nay ngài dạy em biết xấu hổ là thế nào nhé?”

Mùi trầm hương tựa pheromone rót vào khoang mũi, mang tới cảm giác mát mẻ, giải tỏa cảm giác trống rỗng trong cơ thể, khiến mặt cậu khẽ ửng hồng.

Khúc nhạc dạo động dục vang lên, Bạch Diễn ngày càng khao khát khí tức trên người Giang Trạm.

Ở khoảng cách gần Giang Trạm cũng có thể ngửi mùi hương thảo hơi nồng trên người Bạch Diễn, khuôn mặt ửng hồng và ánh mắt khao khát kia cũng lọt vào tầm mắt anh.

Giang Trạm im lặng thở ra một hơi, điều chỉnh hô hấp của chính mình, duy trì vẻ mặt vạn năm không đổi: “Em cứ chờ đấy.”

Nói xong sượt qua Bạch Diễn, tiến vào thang máy.

Khi vai kề vai, Bạch Diễn nhẹ nhàng vươn tay về phía ngực Giang Trạm, ngón tay khẽ gẩy một cái, một tấm thẻ phòng rơi vào túi áo sơ mi của anh.

Giang Trạm chưa kịp ú ớ gì, Bạch Diễn tự giác nhường đường, giọng nói lớn hơn một chút: “Em sẽ chuẩn bị nhiều thứ hay ho, chờ ngài tới thôi.”

Giang Trạm dừng bước, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tùy em!”

Anh chưa từng gặp ai mặt dày độ này! Ban ngày ban mặt nói lời dâm đãng, ở trước mặt người khác quyến rũ anh.

Giang Trạm là ai, đâu dễ bị yêu tinh lever thấp như vậy mê hoặc?

Thư ký Phương theo sau vào thang máy, ấn nút tới văn phòng Chủ tịch.

Giang Trạm ngẩng lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Bạch Diễn cười tươi như hoa, cố ý vẫy vẫy tay chào.

Giang Trạm nhắm mắt theo bản năng, cho tới khi cửa thang máy đóng lại.

Thư ký Phương nhìn sắc mặt sếp mình, để ý nhận lấy thẻ phòng Giang Trạm ném cho mình, đỡ phải đi nhặt lại.

Nhưng sếp Giang vẫn nghiêm mặt như cũ, hình như quên cái thẻ phòng kia rồi thì phải…



Dù đang ở trụ sở Hoàng Tinh nhưng còn rất nhiều việc tại Tinh Hải cần Giang Trạm thông qua từ xa. Giang Trạm chỉ có thời gian ăn cơm là rảnh rỗi, tăng ca tới sáng là chuyện thường ngày.

Hôm nay khi xử lý xong hết công việc, trời đã tối đen.

Tối thứ sáu không một ai muốn tăng ca, Hoàng Tinh Entertainment cũng vậy. Trừ một vài bộ phận không thể trốn việc tiếp tục ngồi lại, ánh đèn cũng dần tắt ngóm.

Giang Trạm phê duyệt xong vài văn kiện cuối, thở ra một hơi, đưa tay lên day trán.

Thư ký Phương tri kỉ bưng một cốc nước ấm tiến vào đúng lúc.

Giang Trạm uống một ngụm, im lặng không nói gì.

Cả ngày hôm nay làm việc trong tâm trạng bất ổn.

Trải qua quá trình thanh lọc, nồi cháo heo Hoàng Tinh dần chuyển biến tốt hơn, nghệ sĩ và các phòng ban cũng nhận ra cung cách làm việc của anh khác xa Giang Độ, tay làm hàm nhai mới có cơ hội thăng tiến, tất cả đều đang theo quỹ đạo ổn định. Tinh Hải trong tay anh nhiều năm vốn đã mang bầu không khí nghiêm túc, lãnh đạo không ở, xử lý từ xa coi như không vấn đề.

Cho tới ngày hôm nay…

Giang Trạm rũ mắt, lấy thẻ phòng từ trong túi áo ra.

Trên tấm card mỏng manh khắc tên khách sạn Karls, hình nhân ngư màu lam in hoa văn dập chìm, liếc mắt đủ hiểu đây chính là thẻ phòng tổng thống Nhân ngư cao quý.

Giang Trạm còn ngửi thấy một mùi hương thảo nhàn nhạt.

Không hiểu Bach Diễn dùng nước hoa gì lưu hương lâu tới vậy, thẻ phòng ở trong túi áo cả ngày cũng không hề phai mùi.

Do ảo giác hay do thứ gì, anh luôn cảm thấy mùi hương kia y như chủ nhân của nó vậy, cứ quấn quýt không buông, nhắc nhở anh đang có người mong ngóng.

Giá phòng tại Karls không hề rẻ mạt. Giang Trạm thừa sức chi trả, đối với người bình thường chi chục vạn cho một đêm là quá xa hoa.

Khách sạn Karls còn là sản nghiệp của Tinh Hải.

Bạch Diễn chỉ vừa debut, lợi nhuậncòn chưa chia, chỉ có miệng ăn núi lở.

Dưới tình huống ấy lại cắn răng thuê phòng Nhân ngư.

Giang Trạm nhìn chằm chằm, im lặng không nói gì.

Thư ký Phương hiểu ý tiền lên ho khan nhắc nhở: “Thưa Giám đốc Giang, đã muộn lắm rồi ạ, chúng ta nên về chứ?”

Giang Trạm ngẩng lên.

Thư ký Phương khôn khéo: “Cậu Bạch cam tâm chi một khoản lớn, xem ra cậu ấy rất quan tâm ngài đấy. Điều kiện tại Karls cũng không tồi..”

“Cậu là thư ký của ai?”

“Đương nhiên là của ngài rồi.” Thư ký Phương hắng giọng, thành khẩn vô cùng, “Nhưng kể từ tháng trước, đã nửa tháng rồi ngài chưa nghỉ phép, tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi…”

Giang Trạm day thái dương: “Tôi không cần nghỉ phép.”

Nhưng em thì có sếp ơi!!!

Thư ký Phương gào thét trong lòng.

Là thư ký của Giang Trạm, Giang Trạm làm thì anh cũng không được nghỉ. Tuy tiền lương cao, dù làm 007 anh cũng không nỡ bỏ nhưng anh không giống Giang Trạm vô dục vô cầu, anh không muốn làm máy móc.

Anh cũng muốn nghỉ ngơi thả lỏng mà…

Thư ký Phương mong sếp Giang cũng nhiễm thói đam mê sắc đẹp, quân vương bỏ bê triều chính một tí thôi.

Thư ký Phương vẫn đang cân nhắc nên khuyên nhủ ra sao, Giang Trạm bỗng phẩy tay đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”

Giang Trạm tắt máy tính, kéo lại cà vạt, im lặng nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài rồi đi ra khỏi cửa.

Đi qua khu vực bàn làm việc, Giang Trạm nhẹ nhàng thản nhiên nhét tấm thẻ phòng kia vào túi.

Thư ký Phương mắt lấp lánh, nhanh chóng gửi tin cho tài xế.