Bạch Diễn mong chờ sự hồi đáp của Giang Trạm.

Giang Trạm nhìn vẻ mặt Bạch Diễn, nhìn không ra điểm kì lạ gì, bật laptop lạnh lùng đáp: “Em hỏi cái này làm gì?”

“Giám đốc Giang chê nước hoa của em khó ngửi mà?” Bạch Diễn xích lại gần hơn, trên môi nở nụ cười, giọng nói mang theo chút háo hức, “Em muốn mua nước hoa giống Giám đốc Giang.”

Giang Trạm nhìn cậu lần nữa, vẻ mặt hòa hoãn hơn.

Xem ra Bạch Diễn rất để ý anh, Giang Trạm cũng không thừa nước đục thả câu: “Nước hoa VOE.”

Giang Trạm xịt nước hoa của VOE không phải vì anh thích, đúng hơn vì anh có thể chấp nhận mùi hương này. Khứu giác quá mức nhạy cảm, tinh dầu nước hoa nhàn nhạt thoáng qua cũng đủ gay mũi với anh, vậy nên Giang Trạm mới ghét cay ghét đắng người khác xịt nước hoa thơm nức.

Nước hoa của anh dùng để che dấu cảm nhận khi tiếp xúc với người khác, che dấu mùi mồ hôi vân vân…

Mùi hương thảo trên người Bạch Diễn quá nồng dường như khiến khứu giác của anh không còn quá nhạy cảm, phải chăng do kích thích mấy hôm nay nên anh cũng không còn khó chịu nữa.

Bạch Diễn được nước lấn tới, cả người kề lên Giang Trạm, tham lam hít một hơi mùi trên người Giang Trạm.

Tắm rửa xong thì mùi nước hoa trên người Giang Trạm cũng phai nhạt bớt, Bạch Diễn hờn dỗi lần nữa dính lên, hít một hơi.

Giang Trạm nhìn người đẹp giờ như bé cún con nằm nhoài lên người mình khò khè hít hà, bối rối hạ cánh tay xuống, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngồi yên.”

Bạch Diễn dụi dụi trên bả vai anh.

Dù đã biết nhãn hiệu nước hoa nhưng phải sau thời kì động dục mới dùng được, giờ vẫn phải dựa vào Giang Trạm.

Mùi hương gỗ tràn vào khoang mũi, khiến cậu thỏa mãn, cũng khiến cậu khát khao.

Cậu ôm cánh tay Giang Trạm, tội nghiệp ngẩng lên: “Giám đốc Giang ơi, em muốn…”

Giang Trạm đối diện ánh mắt kia, suýt thì buột mồm “được”, cảm giác eo mỏi lưng đau đã kéo anh về thực tại.

Giang Trạm tập trung lên màn hình laptop, lạnh nhạt vô cùng: “Tôi phải làm việc.”

Bạch Diễn mếu máo, nhìn thái độ kiên quyết của Giang Trạm, không thể làm gì khác ngoài ghé bên cạnh, ôm lấy cánh tay Giang Trạm.

Giang Trạm bật laptop nhưng không làm việc luôn, anh nghĩ lại về chính mình trước.

Rõ ràng anh nên ở nhà nghỉ ngơi, tự dưng chạy đến khách sạn làm gì?

Hơi nặng lời dạy dỗ Bạch Diễn, thấy đôi mắt xinh đẹp kia sũng nước lại mềm lòng…

Bạch Diễn thay đổi 180 độ, biết làm nũng, biết khóc nhè, thoạt nhìn như đang giả vờ nhưng vẻ ngoài của Bạch Diễn y như búp bê sứ tinh xảo, dù hờn dỗi chảy nước mắt hay mỉm cười đều rất tự nhiên, không hề tỏ vẻ.

Giang Trạm nhìn sang chỗ Bạch Diễn, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng kia thì nhanh chóng đánh mắt qua chỗ khác.

Hình như anh đang quá nuông chiều Bạch Diễn thì phải?

Trước khi Bạch Diễn xuất hiện, làm gì có ai dám dựa dẫm anh như vậy? Làm gì có ai dám đòi hỏi anh tùy tiện như vậy?

Quan hệ giữa bọn họ hẳn nên là giao dịch tình tiền, không nên mềm lòng, cũng không cần phải nhường nhịn.

Đáy lòng Giang Trạm bỗng nổi gợn sóng.

Tuy Bạch Diễn là người khóc lóc van xin, thế nhưng thực tế anh mới là người bị dắt mũi nãy giờ.

Quyết tâm phải dạy dỗ chấn chỉnh Bạch Diễn, Giang Trạm nghiêm mặt: “Tôi phải làm việc, em ngủ tiếp đi.”

Bạch Diễn thoáng ngạc nhiên.

Giang Trạm lạnh như tiền, mắt nhìn Bạch Diễn như con koala ôm cánh tay mình, ý gì thì ai cũng biết.

Trong lòng đã chuẩn bị tinh thần chỉ cần Bạch Diễn tiếp tục nhõng nhẽo, anh sẽ nhân cơ hội dạy cho cậu một bài học.

Ai ngờ Bạch Diễn không hề nhì nhằng, ngoan ngoãn đứng dậy, đi về hướng cầu thang được hai bước rồi ngoảnh lại: “Giám đốc Giang ơi.”

Giang Trạm ngẩng lên.

Bạch Diễn chớp chớp mắt: “Em có thể mượn một thứ không?”

“Mượn cái gì?”

Bạch Diễn tới chỗ giá treo áo ngoài cửa, ôm áo vest của Giang Trạm vào lòng, trên mặt nổi mây hồng: “Cái này nè…”

Giang Trạm giữ vững lại nhịp thở, một lần nữa cúi đầu xuống laptop trên bàn, nhàn nhạt đáp lại: “Tùy em.”

Bạch Diễn ôm lấy áo vest vui vẻ rời đi.

Giang Trạm mở một tệp tài liệu, không hiểu sao không tài nào tập trung nổi. Tùy tay click lên một file trống, mười ngón gõ lạch cạch một hồi, lẳng lặng mắng một câu: “Không biết xấu hổ là gì.”

“Giám đốc Giang ơi ~”

Tầng dưới có tiếng gọi lên.

Giang Trạm ngẩng đầu: “Lại cái gì nữa?”

Bạch Diễn ló ra nửa khuôn mặt, mỉm cười: “Ngài chú ý thân thể nhé.”

Giang Trạm chưa nói gì, cậu đã chạy biến đi rồi.

Giang Trạm: “…”



Nguyên ngày chủ nhật, thư ký Phương chỉ chực chờ sếp Giang ra lệnh.

Dựa theo thói quen làm việc trước kia, nghỉ ngơi một ngày xong, đến chủ nhật sếp Giang sẽ yêu cầu chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vào ngày thứ hai, giờ là lúc làm tăng ca.

Nhưng cả ngày chủ nhật qua đi, điện thoại của anh im như thóc, avatar của Giang Trạm trong mạng nội bộ Tinh Hải vẫn là một màu xám xịt.

Thư ký Phương chơi bida cả một buổi trưa, tới chạng vạng thì bật ngửa. Kì lạ ghê, hôm qua sếp Giang ôm bé yêu mọng nước xinh đẹp trong ngực vẫn yêu cầu mang laptop đến làm việc, hôm nay lại offline cả ngày, không hề đưa ra chỉ thị nào.

Chẳng lẽ Karls mất kết nối internet rồi?

Thư ký Phương cứ mơ mơ màng màng, mãi đến tối Giang Trạm mới gửi tin nhắn qua: “7h30 sáng mai tới Karls đón tôi, mang theo một bộ vest mới.”

Sáng sớm ngày thứ hai, thư ký Phương đúng giờ tới trước cửa phòng Nhân ngư, gõ gõ cửa.

Một phút sau, Giang Trạm ra mở cửa, dính phía sau là Bạch Diễn ngáp ngắn ngáp dài.

Tóc Bạch Diễn vẫn rối bù, bàn tay bé nhỏ níu níu ống tay áo sơ mi Giang Trạm, xoa mắt lẩm bẩm: “Hôm qua làm đến rạng sáng, hôm nay sao ngài đi sớm thế?”

What? Làm cái gì đến rạng sáng cơ?

Thư kí Phương nhanh chóng cúi đầu, lỗ tai lại vểnh lên hóng hớt.

Giang Trạm mặt đen sì, lạnh lùng đáp: “Im mồm ngay không thì bảo!”

Bạch Diễn hờn dỗi mím môi.

Thư ký Phương đưa một bộ vest mới tinh thơm tho cho Giang Trạm, ánh mắt lơ đãng nhìn qua Bạch Diễn.

Bạch Diễn khoác áo vest của sếp Giang, tay áo vắt vẻo trước ngực. Áo vest phẳng phiu không biết trải qua dày vò gì nhăn nhăn nhúm nhúm, khó trách sếp lại yêu cầu mang đồ mới sang.

Sắp xếp lại một chút, một đoàn người cùng nhau lên xe.

Thư ký Phương liếc trộm qua gương chiếu hậu. Giang Trạm nhắm mắt dưỡng thần, bên dưới là hai quầng thâm nhàn nhạt, sắp mặt không ổn lắm, nhìn còn hơi tiều tụy.

Bạch Diễn tuy ngáp ngắn ngáp dài nhưng tinh thần khác hẳn, khoác áo vest của sếp Giang vui vẻ nghịch điện thoại, thần thái vui vẻ sáng sủa.

Chà…

Lòng nhiệt huyết muốn đào sâu hơn của thư ký Phương nổi lên, lý trí lại nhắc nhở anh tò mò về đời tư của sếp Giang chẳng khác gì tội chết, dời sự chú ý về với công việc hôm nay.

….

Trên đường quay về văn phòng, Giang Trạm bỗng nhắc nhở: “Em đưa quần áo lại đây.”

Thư ký Phương tiếp tục hóng hớt qua gương chiếu hậu.

Bạch Diễn vẫn nghịch di động hăng say, coi như không nghe thấy gì.

Giang Trạm im không nói gì, chỉ mở to mắt lườm một cái, nghiêng đầu cảnh cáo Bach Diễn.

Bạch Diễn giờ mới giật mình “ưm” một tiếng: “Ơ nói em à?”

Giang Trạm nhìn cậu không thân thiện cho lắm.

Bạch Diễn trề môi, ngoan ngoãn nghe lời cởi áo vest xuống.

Trên áo vest có mùi nước hoa của Giang Trạm, nhưng hai ngày trôi qua nên chỉ còn mùi nhàn nhạt, không giúp gì cậu. Bạch Diễn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác “pheromone Alpha ôm ấp” thôi mà.

Không đánh dấu nhau đi chăng nữa, chỉ một chút pheromone của Alpha cũng có thể khiến Omega động dục cảm thấy an toàn, giúp Omega cân bằng cảm xúc.

Nếu không ngại mình quá biến thái, Bạch Diễn muốn lột sạch đồ trên người Giang Trạm ôm về làm tổ.

Xe ngừng lại dưới hầm gửi xe, Bạch Diễn xách theo một chiếc túi đựng đồ vest bước xuống trước.

Thư ký Phương nhìn Giang Trạm mặt vô cùng khó ngửi, tri kỉ nhắc nhở: “Sếp Giang khó chịu ạ? Có muốn xếp lịch với bác sĩ sau giờ làm không ạ?”

Giang Trạm trợn tròn mắt, lập tức từ chối: “Thôi khỏi…”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ xe có tiếng cộc cộc gõ cửa, Bạch Diễn cười tươi như hoa ở ngoài ló vào.

Giang Trạm mặt lạnh như tiền.

“Tối nay em lại ở khách sạn chờ ngài.” Cậu cười tủm tỉm, “Không gặp không về.”

Giang Trạm: “…”

Nhìn Bạch Diễn cười khúc khích sải bước rời đi, Giang Trạm hít một hơi, tiếp tục cuộc trò chuyện với thư ký Phương: “Không cần chờ đến lúc ấy đâu, giờ đi luôn đi.”