Không vì tiền, cũng không vì tài nguyên.

Giang Trạm nhớ đến cái ngày kí hợp đồng vào một tháng trước.

Anh cho rằng Bạch Diễn muốn tài nguyên, đưa cho cậu kế hoạch bồi dưỡng, không nghĩ rằng Bạch Diễn sẽ tuân thủ theo đúng hợp đồng. Anh bắt đầu tự hỏi, người như vậy tại sao lại muốn bị bao dưỡng?

Bạch Diễn đã nói gì nhỉ?

“Em thấy hứng thú với ngài Giang hơn đấy.”

Ngồi ở vị trí cao, Giang Trạm biết thừa nam nữ muốn bò lên giường anh, thậm chí muốn bước một chân vào nhà họ Giang nhiều vô số, nhưng anh cũng rõ những kẻ đó đang nhắm tới “Giám đốc Tập đoàn Tinh Hải” và “Gia chủ họ Giang” mới đúng.

Bạch Diễn thì không.

Ở chung với nhau từng ấy thời gian, Giang Trạm khẳng định trong mắt Bạch Diễn chỉ có chính anh, không phải tiền tài hay quyền lực anh có.

Chân tâm khiến chân tâm rung động, Giang Trạm hối hận rồi. Giá như hai người có thể gặp gỡ một cách bình thường hơn, quan hệ giữa bọn họ sẽ không vặn vẹo thành một bản hợp đồng bao dưỡng như bây giờ…

Giang Trạm ngây ngốc đứng ngoài cửa, mãi tới khi âm nhạc dừng lại mới tỉnh ra, định xoay người rời đi thì gặp Bạch Diễn cũng khoác áo ra về.

Bạch Diễn vừa tập nhảy xong, áo phông trắng ướt mồ hôi chuyển thành trạng thái bán trong suốt, tóc mai nhỏ nước, một tay đỡ khung cửa nghiêng đầu nhìn Giang Trạm: “Giám đốc Giang nửa đêm tìm em có việc gì vậy?”

Giang Trạm có thể ngửi được một mùi hương thảo tươi mát, giống như Bạch Diễn khi tập nhảy, không hề biết mệt mỏi là gì.

Rõ ràng anh cực kì ghét tinh dầu thơm và nước hoa, mùi hương thảo trên cơ thể Bạch Diễn hết lần này tới lần khác phá tan ranh giới, anh bỗng thấy… Mùi hương này khá dễ chịu.

Giang Trạm khẽ nín thở, theo bản năng muốn lùi về sau nhưng lại cảm thấy làm thế không ổn, mím môi che mặt, không biết nói gì.

Anh cũng không hiểu mình ma xui quỷ khiến thế nào lại tới phòng tập của Bạch Diễn.

Bạch Diễn nhíu mày, tiến thêm một bước, tay nhẹ nhàng chạm lên ngực Giang Trạm, chớp chớp mắt, hít một hơi, thì thầm dịu dàng: “Giám đốc Giang muốn đi khách sạn với em không?”

Ngón tay cậu còn mang theo hơi ấm sau khi vận động, cách lớp âu phục mơn trớn trên ngực anh, để lại một vệt mùi hương thảo vô hình.

Trái tim Giang Trạm nhịn không nổi đập lỗi vài nhịp.

Anh nhớ tới mấy ngày khổ cực làm trâu cày, ngày hôm sau người nhũn chân run, há mồm muốn từ chối: “Không…”

Bạch Diễn ngẩng lên, lộ ra phần cổ trắng trẻo, trong con ngươi xám tràn ngập sự hứng thú: “Không ư? Lẽ nào… Ngài muốn… Ở chỗ này?”

Cậu nhìn xung quanh rồi thu tay về, nháy nháy mắt: “Ngài chịu chơi thật đấy.”

Giang Trạm: “…”

Yết hầu run rẩy lên xuống, xua tan hình ảnh không dành cho trẻ em trong đầu, bắt đầu nghiêm túc kiểm điểm đàn ông là thứ sinh vật nhớ ăn không nhớ đánh.

Chưa được bao lâu đã quên trái đắng, chỉ nhớ rõ niềm vui khi được ăn thịt.

Bạch Diễn dán lên hít một hơi thật sâu, cảm nhận được cơ thể căng cứng của Giang Trạm, bỗng nhiên đoan chính đứng thẳng: “Giám đốc Giang vất vả rồi, ngài nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm nha.”

Giang Trạm: “???”

Anh đang lo không biết giờ gọi thư ký Phương thuê phòng còn kịp không, đột nhiên lại nói cái câu này là sao?

Bạch Diễn đã qua kỳ động dục, hít được một hơi thì sung sướng vô cùng, tạm thời không có ham muốn xác thịt.

Cậu tập nhảy cả ngày hơi mệt rồi, huống chi Giang Trạm lên giường cũng không tận hứng gì hết, không động dục nếu không phải làm thì không làm.

Nhưng Giang Trạm đã tự mình đưa tới cửa rồi, lợi dụng xong đá người ta đi cũng hơi bạc bẽo ha…

Bạch Diễn nghĩ lại, đưa ra lời mời với anh: “Giám đốc Giang dục cầu bất mãn, hay em mời ngài ăn khuya nhé?”

Giang Trạm thẹn quá hóa giận, đang nghĩ cách rời đi thế nào sao cho ưu nhã bỗng ngu cả người.

“Sếp Giang ơi?”

Giang Trạm làm việc đến giờ này cũng đã ăn qua bữa khuya rồi, nhìn ánh mắt lấp lánh của Bạch Diễn ma xui quỷ khiến gật đầu.

Bạch Diễn làm động tác mời: “Đi thôi.”

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn chỉ vào phòng tập thì nhíu mày: “Đi ăn khuya?”

Anh hình như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt bỗng trở nên là lạ, xen lẫn xấu hổ và chống cự: “Sao có thể như vậy!”

“Giám đốc Giang chắc không nỡ để em như thế này ra ngoài đúng không?” Bạch Diễn chỉ chỉ bộ đồ ướt đẫm dán lên cơ thể, “Em đi tắm, ngài chờ chút đi.”

Ờ nhỉ…

Giang Trạm đứng hình, nhìn đi chỗ khác, hơi thở không khống chế nổi trở nên dồn dập.

“Tất nhiên, nếu ngài muốn tắm chung thì em cũng chiều ~”

Giang Trạm: “…”

Trong phòng tập có một cái vòi hoa sen nhỏ, chỉ đủ cho một người.

Giang Trạm ngồi ở chỗ đặt hai cái ghế, nghe tiếng nước ào ào, im lặng nhìn bức tường trước mặt tự trấn an bản thân.

Chắc mình bị điên thật rồi, nửa đêm chạy tới phòng tập của Bạch Diễn, còn muốn cùng em ấy đi ăn khuya.

Do ánh mắt Bạch Diễn quá mong chờ?

Người là của anh, anh lại không quá cưng chiều Bạch Diễn, Bạch Diễn lại cẩn thận từng chút tuân theo hợp đồng.

Bạch Diễn hơi tùy hứng cũng không sao mà…

Trong phòng ngập tràn mùi hương thảo, y như có sinh mệnh quấn quanh anh, từng sợi tơ nhỏ thâm nhập vào khoang mũi, khiến anh nhịn không nổi hơi khô miệng.

Để phân tán lực chú ý, Giang Trạm nghĩ sang chuyện khác.

Mùi hương đi.

Nước hoa nhãn hiệu gì có thể lưu hương lâu như thế?

Trong phòng không có chai lọ gì, với kinh nghiệm của anh muốn nồng như này phải vung 7 8 bình may ra mới đủ.

Coi như Bạch Diễn hâm hấp, em ấy cũng không đến mức mỗi ngày xịt nước hoa lên sàn nhà.

Giang Trạm xoa xoa mũi, ánh mắt nhìn lên áo khoác đang vắt trên ghế.

Quần áo của Bạch Diễn cũng tỏa ra thứ mùi thơm ấy.

Giang Trạm khẽ nhíu mày.

Khứu giác của anh rất nhạy cảm, có thể ngửi được những mùi người khác không ngửi ra.

Bạch Diễn mồ hôi đầm đìa, theo lý thuyết trên quần áo phải mang theo mùi mồ hôi mới đúng, trong phòng lại không có thứ mùi chua chua ấy, cách cái áo khoác kia gần vậy cũng không ngửi được gì.

Giống như… Mồ hôi của Bạch Diễn cũng ướp tinh dầu hương thảo.

Giang Trạm thấy ý nghĩ này quá nực cười.

Thư ký Phương đẩy cửa vào, thấy sếp Giang đang chăm chú nhìn áo khoác của cậu Bạch, khóe miệng còn treo nụ cười tà ác.

Thư ký Phương: “…”

Anh ta ho khan nhắc nhở: “Thưa Giám đốc Giang.”

Thư ký Phương vốn đã xuống hầm lấy xe, nhận được tin nhắn của sếp thì mờ mịt chạy lên.

Giang Trạm có bác sĩ gia đình kiêm chuyên gia dinh dưỡng lập thực đơn, ngoại trừ tăng ca vô độ thì nếp sống vô cùng quy củ, rất ít khi muốn ăn ngoài. Ai ngờ lần này Giang Trạm muốn ăn đêm với Bạch Diễn, cũng là phá giới lần đầu.

Thư ký Phương tri kỉ search trước 7 8 địa điểm nổi tiếng, đều là nhà hàng yên tĩnh sạch sẽ, chỉ chờ Giang Trạm ra lệnh lôi ra.

Bạch Diễn lau tóc đi ra, cười híp mắt: “Em mời Giám đốc Giang.”

Một chữ “mời” nhắc lại ký ức lúng túng trong bữa tối ăn chung với Thi Bá Thương, khiến anh cảnh giác ngẩng đầu: “Để tôi.”

Bạch Diễn ngoài ý muốn giật mình, nhìn Giang Trạm trân trân, không giành quyền thanh toán, chỉ tiếc nuối đáp: “Giám đốc Giang trên giường chịu chủ động thế này thì tốt quá.”

Giang Trạm: “…”

Thư ký Phương chỉ ước mình là thằng câm điếc, cũng ước giá như mình là bút ghi âm.

Phương Trình không lạ gì cá tính phóng khoáng của Bạch Diễn, nhưng ăn dưa một mình nghẹn muốn chết. Thôi thì việc làm lương cao cũng không dễ tìm, thức thời lùi về sau một bước: “Để tôi đi đặt bàn cho hai người.”



Giang Trạm lựa chọn một nhà hàng Trung Quốc, nổi tiếng với món nướng không khói.

Vệ sinh bên trong rất sạch sẽ, mùi dầu mỡ không nồng, Giang Trạm có thể cho qua nên ghé qua không ít.

Đêm khuya khách không nhiều, nhân viên đưa thực đơn xong sẽ lui xuống ngay.

Thịt tươi cắt lát xếp thành miếng, trong suốt đặt lên bếp “xèo xèo” thơm phức, hai mặt giống như đều đã chín.

Giang Trạm không chịu nổi mùi quá nồng cũng không chối từ nổi mùi thịt nướng ban đêm.

Anh gắp lên một miếng định ăn thì thấy Bạch Diễn vẫn nhìn trân trân, có chút không dễ chịu: “Em sao thế?”

Bạch Diễn nhìn mặt bàn tráng sứ trắng tinh, ly rượu trơn bóng, đũa thon dài, ngả người về sau thản nhiên: “Em không ăn đũa.”

Giang Trạm ngẩn người, nhớ ra Bạch Diễn từ nước ngoài về, tiếng Trung nói không sõi, cũng không biết dùng đũa.

Anh định ấn chuông gọi nhân viên đưa lên một bộ dao nĩa thì Bạch Diễn lên tiếng trước: “Giờ em sẽ học với Giám đốc Giang, đừng để ý đến em là được.”

Giang Trạm dừng đũa.

Anh ăn đũa hơn 20 năm rồi, lần đầu có người nghiêm túc nhìn chằm chằm, giống như hồi 4 5 tuổi được mẹ dạy dỗ.

Có một số việc nhìn thì bình thường, nghĩ kĩ lại thấy là lạ.

Bạch Diễn lại vô cùng nghiêm túc quan sát.

Giang Trạm ăn được hai miếng, Bạch Diễn đã tự gắp thịt được rồi.

Điều này khiến Giang Trạm khá bất ngờ. Đũa là thứ thông dụng với người châu Á, nhưng đối với ai chưa từng học lại là cả một thử thách.

Bạch Diễn học nhanh như vậy, linh tính của xương khớp hẳn rất cao.

“Trước kia em ăn gì?”

Anh nhớ cơm dưới canteen cho trainee đều là cơm Tàu.

Bạch Diễn đưa một miếng thịt vào miệng, thỏa mãn đặt xuống: “À há, em đều đặt món ở nhà hàng Tây.”

Nghệ sĩ ai cũng muốn khống chế ăn uống, giữ cơ thể cân đối.

Giang Trạm nghĩ Bạch Diễn không biết dùng đũa nên không ăn trong công ty, tốn tiền ăn riêng thì im lặng, suy nghĩ chuyện nhà bếp nên cung cấp thêm dao nĩa.

“Không phiền chút nào.” Bạch Diễn gắp thêm một miếng thịt, chầm chậm nhai nuốt, “Em chê đồ canteen khó nuốt đấy.”

Cậu xuất thân quý tộc, lại là Omega mảnh mai tự phụ nên phải hợp khẩu vị mới ăn, cơm tập thể nuốt không nổi.

Đến thế giới này, nếu bản thân không phải chịu thiệt, Bạch Diễn chắc chắn không ngần ngại.

Chi phiếu Giang Trạm đưa giá trị không nhỏ,đắt hàng như tôm tươi, Bạch Diễn đỡ phải đi bán nhạc phổ.

Bạch Diễn thành thục dùng đũa, cảm nhận hai cái gậy gỗ trên bàn ăn không ngờ lại tiện lợi như thế, đang cắn dở miếng thịt thì nghe Giang Trạm hỏi tiếp: “Ở công ty hiện tại thì sao?”

Bạch Diễn chỉ coi như đây là cấp trên hỏi thăm cấp dưới, thuận miệng đáp: “Không tệ lắm.”

“Người đại diện thế nào?”

Bạch Diễn ngừng tay, bất ngờ nhìn Giang Trạm, mỉm cười với anh: “Giám đốc Giang nghe được gì rồi?”

Giang Trạm bung cúc cổ áo, cảm thấy hơi khó chịu.

“Ừm, nếu như có thể, em muốn một người đại diện có thể toàn tâm toàn ý vì em.” Bạch Diễn nở nụ cười tươi như hoa, ôm ly rượu nhìn Giang Trạm, chớp chớp mắt, “Nếu ngài Giang đồng ý thay em ra mặt, em xin cảm ơn trước.”

Giang Trạm chưa từng thấy ai cơ hội thuận nước đẩy thuyền độ này, dừng một lúc mới đáp: “Về công ty sẽ nghiêm túc tìm kiếm, cho em một câu trả lời chính xác. Còn nữa…”

Giang Trạm kéo kéo cổ áo, hơi mất tự nhiên điều chỉnh nhịp thở: “Chuyện dư luận dù đã bị đè xuống nhưng chung quy cũng do tôi chưa đủ chu đáo, xin lỗi em. Vấn đề này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Bạch Diễn mười ngón đan vào nhau, nhìn Giang Trạm một hồi lâu, ngoài ý muốn nheo mắt: “Em cứ nghĩ ngài Giang sẽ không bao giờ nhận mình sai.”

Giang Trạm: “…”

Anh đặt đũa xuống, nghiêm túc duy trì hình tượng: “Lần này do tôi gây ra, tôi đương nhiên sẽ nhận sai.”

Bạch Diễn chớp chớp đôi mắt, phần nào nhận ra quy tắc ứng xử của Giang Trạm.

Nói đơn giản, thế giới của anh giai vô cùng trật tự. Trả giá càng nhiều nhận về càng nhiều, ngồi càng cao thì trách nhiệm càng lớn.

Hợp đồng bao dưỡng không trực tiếp ném tài nguyên vào mặt cậu, yêu cầu cậu hoàn thành “huấn luyện” mới có “phần thưởng”.

Bạch Diễn lâu lắm mới gặp tư duy logic đơn giản như vậy, nhịn không nổi vui mừng hẳn lên: “Giám đốc Giang tư duy kiểu ấy, ngài làm thế nào ngồi lên được ghế Giám đốc thế?”

Lời này hơi vô lễ, nhưng Giang Trạm không giận.

Anh im lặng một hồi: “Tôi biết chứ.”

Bạch Diễn không hề coi Giang Trạm là thằng ngốc, trong lòng tường tận: “Phải chăng đó là thế giới lý tưởng của ngài?”

Giang Trạm kinh ngạc ngẩng đầu, Bạch Diễn lại là người có thể nhìn thấu anh.

“Trước kia em cũng vậy, em mơ về một thế giới không còn gông xiềng áp đặt lên người em.” Bạch Diễn nâng ly, thoải mái dựa lên ghế, đối diện với Giang Trạm cau mày, “Sau đó em nhận ra, thế giới dựa vào tưởng tượng chỉ là ảo ảnh vô dụng, bản thân nỗ lực mới có thể biến nó thành hiện thực.”

Lông mày Giang Trạm giãn ra, chỉ “ừ” một tiếng.

“Người chung chủ nghĩa lý tưởng.” Bạch Diễn nâng ly, “Cụng ly ~”

Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ, chần chừ mất một lúc. Anh không muốn cụng ly với ai, cụng ly hai người sẽ giống như môi kề môi hôn gián tiếp, chính là thiên đường dành cho vi khuẩn và mùi lạ.

Bạch Diễn nghiêng đầu: “Giám đốc Giang trên giường đâu có ghét em đến thế nhỉ?”

Giang Trạm: “…”

Anh nhanh chóng cụng một cái, sau đó uống sạch.

Bạch Diễn cười hì hì, uống sạch rượu đỏ. Uống hết thì nghe Giang Trạm hỏi tiếp: “Còn em thì sao?”

“Cái gì…”

“Tại sao lại…” Giang Trạm vốn định hỏi vì sao Bạch Diễn muốn anh bao dưỡng cậu, nhưng lời này quá khó nghe, đổi thành vấn đề khác, “Tại sao em lại lựa chọn Hoàng Tinh?”

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Diễn trượt trên ly thủy tinh trong suốt, duyên dáng uyển chuyển vô cùng quyến rũ, nhất là vào ban đêm: “Thiếu tiền.”

Giang Trạm: “Ừm… Tại sao lại là tôi?”

Trước khi kí hợp đồng, cậu chưa hề mở mồm đòi xu nào.

Bạch Diễn thu tay về, nhìn đầu ngón tay bị ấn hằn hồng hồng còn dính vài giọt rượu đỏ, nở nụ cười dịu dàng: “Đương nhiên là vì Giám đốc Giang rồi.”