“Giám đốc Giang ơi?”

Bạch Diễn đành phải hỏi lại: “Ngài thật sự biết em muốn gì không đấy?”

Giang Trạm ho khan, hơi xấu hổ liếc thư ký Phương một cái, cảnh cáo nói: “Đang có người khác ở đây.”

Phương Trình nói đúng, Bạch Diễn đây là đang xấu hổ?

Hay em ấy sợ mang đến phiền phức cho mình nên từ chối?

Không thể hiểu nổi chuyện Bạch Diễn chân trước từ chối thiệp mời, chân sau lại ám chỉ muốn cùng anh “ấy ấy”…

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn với vẻ mặt thỏa mãn, xen thêm chút cẩn thận và thẹn thùng.

Bạch Diễn: “…”

Anh giai lại não bổ thứ gì nữa rồi, sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt là lạ như thế?

“Giám đốc Giang à, thứ em muốn là nước hoa của ngài.”

Cậu nhấn mạnh.

Giang Trạm cúi đầu, khoát khoát tay: “Biết rồi, em cứ từ từ.”

Đến lượt Bạch Diễn đau đầu: Anh giai à, anh có chắc là anh hiểu đúng ý thằng em này không vậy?

Cậu chưa kịp dò hỏi thêm, Giang Trạm lại bắt đầu làm việc, phất tay ra hiệu cho cậu có thể đi.

Bạch Diễn nhớ tới lần trước trong thang máy muốn hỏi về mẫu nước hoa VOE của Giang Trạm, quay đi quay lại đã không theo nổi mạch não kì diệu của anh.

Lẽ nào Giang Trạm cố ý không nói tiếng người, trả thù chuyện cậu từ chối thiệp sinh nhật?

Bạch Diễn nghĩ Giang Trạm không nhỏ nhen tới độ ấy, chỉ nghĩ mạch não của anh khác người chút thôi.



Vài ngày trôi qua, sinh nhật Giang Trạm cũng đến.

Bạch Diễn đứng trước gương sửa lại mái tóc.

Ngoại hình của cậu vốn đã đủ chói mắt, mấy lần trước stylish và make-up artist đều không nỡ xuống tay, chỉ chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo cho cậu thôi.

Lần này chấp nhận nhờ vả của Thi Bá Thương đến tiệc sinh nhật của Giang Trạm tấu một khúc nhạc, Bạch Diễn mặc áo đuôi nhạn mới đặt may, chải chuốt xong xuôi mới ra khỏi cửa.

Thi Bá Thương đã gọi điện cho cậu trước, biết cậu không vướng bận gì mới điều xe tới đón.

Bạch Diễn quen hưởng thụ rồi, đương nhiên sẽ không từ chối.

Bữa tiệc lần này mang mục đích tuyên truyền thay Hoàng Tinh nên không tổ chức ở dinh thự họ Giang, mà là bao cả trung tâm tổ chức tiệc lớn nhất Hải Thành.

Bạch Diễn hơi thất vọng. Cậu cứ nghĩ Giang Trạm sẽ tổ chức sinh nhật ở nhà riêng cơ, biết đâu còn thỏ thẻ dò hỏi được thông tin về nước hoa đặc chế từ quản gia hay bảo mẫu gì gì đó.

Trước cổng trung tâm tiệc trang hoàng bằng tông vàng – xanh lục bảo là hai tiếp tân, tao nhã lễ phép kiểm tra thiệp mời rồi chỉ đường cho khách nhập tiệc.

Bạch Diễn đi tới, mắt hai cô gái sáng như đèn pha ô tô.

Đứng lâu ơi là lâu, chưa từng thấy anh đẹp trai nào đẹp như Bạch Diễn.

Tinh xảo nhưng không yếu đuối, con ngươi màu xám sũng nước mang theo ý cười nhàn nhạt, thâm thúy tựa trời đêm, cư xử lễ độ mang theo khí chất quý tộc trời sinh.

Cô tiếp tân hơi ngẩn người, kinh ngạc nhận ra mình đang hơi vô lễ nhìn chằm chằm khách mời, nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu: “Chào ngài, cho tôi xem thiệp mời của ngài nhé?”

Bạch Diễn đưa thiệp ra.

Tiếp tân kiểm tra, không thấy vấn đề gì trả thiệp về, cung kính: “Mời cậu Bạch ạ.”

Bạch Diễn nhập tiệc, tiếp tân nãy giờ đứng cạnh chọt chọt cô vài cái: “Chị Hân có biết người kia là thiếu gia nhà nào không?”

Khí chất kia không phải bắt chước kệch cỡm cho có, chắc chắn là con nhà giàu.

Cô gái được gọi là chị Hân hơi cả giận: “Sao em lại bàn tán sau lưng khách mời?”

“Em chưa gặp được ai đẹp như thế ấy! Cơ mà nhìn anh ấy cứ quen quen…”

Chị Hân suy nghĩ một lúc rồi mắt sáng như sao: “Chị nhớ rồi, là cái cậu… Hát bàiấy.”

“Nghệ sĩ à?”

“Chị chỉ nhớ mang máng thôi… Nhìn không ra…”



Thi Bá Thương mời Bạch Diễn đến đánh đàn nhưng thiệp mời vẫn ghi cậu là khách. Bạch Diễn nhìn tiệc rượu vẫn chưa khai, tới quầy trà bánh lấy chút đồ ngọt lót dạ.

Bạch Diễn đi vào, không thiếu con mắt đổ dồn lên cậu.

Dung mạo sắc sảo, khí chất xuất chúng, vô cùng thu hút người khác.

Bạch Diễn trước kia hấp thụ không ít ánh sáng, nhanh chóng có người nhận ra cậu là ai, biết rồi thì há hốc mồm.

Có thể tiến vào bữa tiệc này, một là cấp cao trong Hoàng Tinh, hai là nhân vật số má trong giới kinh doanh và người thân thiết với Giang Trạm, không ngờ một nghệ sĩ vừa debut như Bạch Diễn cũng có thiệp mời.

… Hay là, đây là bạn đồng hành của ai đó dẫn theo?

Nhanh chóng có người mỉm cười với cậu: “Bạch Diễn à, lâu rồi không gặp.”

Bạch Diễn ngẩng đầu, nháy mắt nhận ra cô gái xinh đẹp nhã nhặn này là ai – Chị cả Đàm Mạn Mạn của Hoàng Tinh Entertainment.

“Chị Đàm đấy à, lâu rồi không gặp.”

Đàm Mạn Mạn ngồi cạnh Bạch Diễn, vén tóc bên tai lên, thân thiện tán dương: “Bộ vest đuôi nhạn này hợp với em lắm.”

Bạch Diễn mỉm cười: “Chị cũng thế ạ.”

Đàm Mạn Mạn lấy một ly cooktail từ khay của phục vụ, không uống mà chỉ đặt trước mặt.

Bạch Diễn nhận ra Đàm Mạn Mạn dù tươi cười nhưng cứ ủ rũ thiếu sức sống, không hề có tinh thần.

“Chị Đàm hôm qua ngủ không ngon?”

Đàm Mạn Mạn ngẩn người, bật cười thành tiếng: “Cậu nhìn ra hả?”

Bạch Diễn nhíu mày.

“Cái này…” Đàm Mạn Mạn cúi đầu uống một hớp, thở dài, “Cơ thể khó chịu thôi. Chị không muốn đi xã giao tí nào, đành phiền cậu ngồi ké ở đây, mong là không có tay phóng viên nào chụp được.”

Tốt xấu cũng là chị cả Hoàng Tinh, tham gia tiệc sinh nhật sếp lại chui ra ngồi riêng một góc, đảm bảo sẽ bị thêm mắm dặm muối.

Bạch Diễn không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: “Chị cứ tự nhiên.”

Nói xong nghiêng cười làm bộ đang nói chuyện với Đàm Mạn Mạn nhưng lại nhắm mắt im không nói gì, trong đầu nhớ lại bản nhạc chuẩn bị lên diễn.

Đàm Mạn Mạn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, tinh thần phần chấn hơn nhiều, ngạc nhiên nhìn Bạch Diễn.

Cô là bảo bối trấn cửa của Hoàng Tinh, nghệ sĩ Hoàng Tinh một là đỏ mắt ghen tị, hai là sống chết cướp tài nguyên của cô, ba là nịnh bợ mong cô có thể nâng đỡ ít nhiều trong giới.

Bạch Diễn vừa debut, thiếu nhất là sự chỉ dẫn của tiền bối, thế nhưng lại không nói chuyện với cô.

Đàm Mạn Mạn thở ra một hơi, lấy gương chải chuốt lại, muốn đứng dậy thì ánh mắt chạm phải ai cách đó không xa, mặt biến sắc nhắc nhở Bạch Diễn: “Đứng dậy ngay cho chị.”

Bạch Diễn vẫn đang đắm mình trong giai điệu, mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Đàm Mạn Mạn liến thoắng: “Người kia có ham muốn đặc thù, hình như đã để ý em rồi, em…”

Cô chưa kịp dứt lời, sau lưng Bạch Diễn truyền đến giọng lười biếng: “Chị Đàm à, nói xấu người khác sau lưng không tốt đâu nhé.”

Bạch Diễn quay lại, vừa vặn nhìn thấy một người mặt mũi ôn hòa, trên mặt treo nụ cười, đứng lại cạnh bọn họ.

Chú ý tới Bạch Diễn, người nọ nho nhã lễ độ: “Chào em, tôi là Phạm Hằng từ Tập đoàn Thiên Hoa.”

Bạch Diễn chỉ để ý mấy thứ cậu hứng thú, tập đoàn này tập đoàn nọ cậu chẳng quan tâm. Đối phương rất lễ phép, Bạch Diễn cũng khách khí nâng ly: “Chào ngài.”

“Thanh danh cậu Bạch gần đây truyền đi không ít.” Phạm Hằng bỏ qua Đàm Mạn Mạn, cười nói với Bạch Diễn, “Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên không hề tầm thường.”

Bạch Diễn nhìn Đàm Mạn Mạn.

Đàm Mạn Mạn vẫn mỉm cười, vẻ mặt lại ẩn ẩn bất an, cho cậu một cái nhìn sắc bén.

Phạm Hằng nở nụ cười vô hại, Bạch Diễn biết thừa gã giả dối độ nào rồi.

Dù sao thì cậu vẫn có ấn tượng tốt hơn về Đàm Mạn Mạn.

Bạch Diễn tới để khiến Giang Trạm ngạc nhiên, không muốn gây sự trong tiệc sinh nhật của anh, lễ phép đứng dậy: “Chị Đàm đang không khỏe, tôi xin phép dẫn chị ấy tìm chỗ nghỉ ngơi.”

Đàm Mạn Mạn đặt ly cooktail xuống: “Chị lại phiền cậu nữa rồi.”

Bạch Diễn chưa kịp đi, trước mắt xuất hiện một cánh tay.

Phạm Hằng chặn cậu lại, mỉm cười đáp: “Có phục vụ rồi, em đừng lo lắng.”

Bạch Diễn nhìn gã.

“Tôi và cậu Bạch vừa gặp đã quen, chúng ta ngồi xuống tâm sự chút được không?”

Bạch Diễn nhíu mày, chậm rãi đặt ly rượu xuống, kéo găng tay lên, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa: “Được thôi.”

Cậu không muốn gây chuyện, là phiền phức cứ bám theo cậu.

Đàm Mạn Mạn nhìn nụ cười của cậu, trong lòng hơi hốt hoảng.

Cô nhớ tới tiệc rượu tại Hoàng Tinh, Tần Hạo bị xử đẹp bằng một cái chạm.

Nếu như cậu ấm Thiên Hoa cũng mất khống chế ở đây…

Quá đã mắt.

Theo lý thuyết, một nghệ sĩ mới chập chững như Bạch Diễn sẽ không đủ can đảm đối diện với tay lão luyện trong giới kinh doanh.

Trực giác mách bảo Đàm Mạn Mạn, Bạch Diễn chính là kiểu người không sợ trời không sợ đất, không ai có thể khiến cậu phải chịu thiệt thòi.

Đàm Mạn Mạn lo cho Phạm Hằng hơn là lo cho Bạch Diễn.

Đề phòng hình ảnh kia trở thành thật, Đàm Mạn Mạn hắng giọng, cố gắng đổi đề tài: “Bạch Diễn à, Giám đốc Giang để ý em lắm đấy, chị dẫn em đi một vòng làm quen với tiền bối ngành âm nhạc.”

Câu nói này dùng để cảnh cáo Phạm Hằng mới đúng, Bạch Diễn được Giang Trạm ưu ái, nên biết khó mà lui.

Phạm Hằng miễn cưỡng nở nụ cười.

Đám minh tinh kia còn biết, chẳng lẽ gã không biết?

Giang Trạm y như người không biết yêu đương là gì, bắt tay xong phải đi tắm mất ba ngày, đời này có khi phải ôm thuốc sát khuẩn mãi mãi, thế nhưng lại thưởng thức một nghệ sĩ?

Chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp không bối cảnh, gã và Giang Độ có thể xem như cùng một giuộc, chơi bời từng ấy năm, Giang Trạm có khi còn nể tình gã là bạn thân của em trai nên coi như không có gì.

Bạch Diễn duỗi tay.

Phạm Hằng nhìn đôi tay vừa thon dài vừa tinh xảo kia, đáy mắt lóe lên tia khô nóng, theo bản năng muốn nắm lấy.

“Rẹt rẹt!”

Phạn Hằng trợn mắt.

Cảm giác tê dại như chơi ma túy truyền từ tay lan ra toàn thân, gã nhũn nhèo nhèo bất động tại chỗ, hàm răng lạch cạch va vào nhau, mắt suýt thì rớt ra ngoài.

Dòng điện chạy qua, Phạm Hằng cả người ngứa ngáy khó chịu, hận không thể gãi mỗi chỗ một lần.

Gã muốn rút về, Bạch Diễn lại nắm chặt tay gã, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng: “Tay ngài Phạm đẹp ghê, thích hợp đánh đàn lắm đấy.”

Đánh cái đầu mày, thứ ôn dịch!

Phạm Hằng há mồm muốn nói gì, sau đó lại cảm nhận thêm một dòng điện cường độ cao hơn trước, kích thích đến dại cả người.

C-còn nữa?

Liên tục vài lần, Phạm Hằng nghĩ cơ thể không còn là của gã nữa rồi.

Đau đớn khiến con người sợ sệt, so với đau đớn tức thời thì dằn vặt lâu dài lại càng khó chịu hơn.

Phạm Hằng phải mất một lúc mới đứng lên được, mãi mới cảm nhận được máu lưu thông, loại bỏ sự tê dại, cảm giác như có hàng vạn con kiến đang bò thì vẫn còn đó.

Sự thỏa mãn vui vẻ bay đi, Phạm Hằng nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy, một bên âm thầm chửi bới mình phải dạy cho thằng ôn dịch này một bài học!

“Các người đang làm gì?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Bạch Diễn liếc mắt, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Chủ tịch tiền nhiệm, cũng là em trai Giang Độ của Giang Trạm.

Trong ấn tượng của Bạch Diễn, Giang Độ và Phạm Hằng là cá mè một lứa với nhau cả, im lặng điều chỉnh dòng điện, chờ phản ứng của Giang Độ.

Đàm Mạn Mạn nhìn Phạm Hằng nắm tay Bạch Diễn, mặt biến sắc muốn kéo cậu chạy thật xa, nghĩ thầm Phạm Hằng vã quá chờ không nổi nữa, bất chấp vẻ nhã nhặn muốn cứu Bạch Diễn.

Thấy Giang Độ, Đàm Mạn Mạn lấy thân mình chắn cho Bạch Diễn: “Chào ngài Giang, lâu rồi không gặp.”

“Chào chị Đàm.”

Giang Độ nhìn Phạm Hằng nắm tay Bạch Diễn, mặt đanh lại: “Anh đang làm cái gì đấy?”

Bạch Diễn nhận ra Giang Độ không có ý nói đỡ hay bênh Phạm Hằng, tính buông tay ra.

Phạm Hằng lảo đảo hai bước, vật xuống quầy bar, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Độ: “Quản người nhà cậu cho tốt! Đêm nay không giáo huấn nó, anh đây không mang họ Phạm nữa.”

Mặt nạ lễ độ bị xé nát, tay chân run rẩy không dám ngồi xuống, ngồi xuống lại phải chịu cảm giác kiến cắn vừa đau vừa ngứa.

Giang Độ nghiêm túc: “Thưa ngài Phạm Hằng, nghệ sĩ Hoàng Tinh chịu sự bảo hộ của công ty, tới tham gia tiệc đều là khách của anh trai tôi.”

Phạm Hằng ngạc nhiên, cau mày nhìn Giang Độ: “Cậu ổn không? Nó là đồ chơi của cậu à?”

Bạch Diễn không hiểu lắm “đồ chơi” ở đây mang ý gì, nghe qua thì không tốt đẹp lắm, hơi nâng tay phải lên.

Phạm Hằng nhớ lại tra tấn ban nãy, trong mắt lóe lên sợ hãi, thức thời im mồm không nói gì.

Giang Độ quyết tâm nghe lời anh trai, thay đổi trở thành người chững chạc hơn, đang được đà nhiệt tình, công tư phân minh có chút phong thái của Giang Trạm: “Anh là kẻ muốn dây dưa không ngừng, tiếp tục quấy rầy khách của chúng tôi, chỉ còn nước mời bảo vệ vào.”

Phạm Hằng trợn mắt, không ngờ thằng bạn cùng từng mình xằng bậy lại thay đổi hoàn toàn.

Chỗ này là địa bàn của nhà họ Giang, Thiên Hoa lại không sánh bằng Tinh Hải, Phạm Hằng cắn răng đáp: “Được lắm!”

Nói xong vịn lên quầy bar, lảo đảo rời đi.

Bạch Diễn không quen Giang Độ, Đàm Mạn Mạn thì sững sờ.

Cô biết Giang Độ, đam mê tửu sắc không chịu làm việc đàng hoàng, tụ tập theo đám bạn xấu gieo tai vạ khắp nơi, kẻ như vậy cũng có thể trở nên đứng đắn?

Giang Độ xoay người, đúng lúc chạm phải ánh mắt Bạch Diễn.

Bản thân vừa giúp Bạch Diễn giải vây, người bình thường sẽ cảm ơn chứ nhỉ? Bạch Diễn lại trông hơi thất vọng, giống như mình vừa làm mất niềm vui của cậu.

Giang Độ không nghĩ nhiều, nói với Đàm Mạn Mạn hai câu, ánh mắt lưu luyến nhìn Bạch Diễn.

Bạch Diễn là người đẹp hiếm thấy, Giang Độ nam nữ đều ăn, thế nhưng chưa từng gặp ai đẹp như vậy.

Ngày rời Hoàng Tinh chưa kịp ra tay, cải tà quy chính rồi vẫn thấy ngứa ngáy.

Đàm Mạn Mạn im lặng bước hai bước, nhanh chóng mở miệng giải vây: “Chị hơi khó chịu, xin phép đi trước nhé.”

“Chị Đàm cứ tự nhiên.”

Trong hội trường có không ít phòng nghỉ.

Đàm Mạn Mạn kéo Bạch Diễn rời đi, thở phào nhẹ nhõm. Bạch Diễn vẫn như trang giấy trắng không hiểu cái gì vừa xảy ra, cô khẽ thở dài nhắc nhở: “Sau này em tránh xa đám người ấy một chút, bọn họ…”

Cô lắc đầu, không dám nói tiếp.

Bạch Diễn từng từ chối Giang Độ, đương nhiên hiểu Đàm Mạn Mạn đang ám chỉ cái gì. Đàm Mạn Mạn giúp cậu giải vây, còn nhắc nhở cậu cẩn thận, cậu cũng vui vẻ đáp: “Em cảm ơn chị Đàm.”

Đàm Mạn Mạn mỉm cười, sắc mặt hơi trắng, đưa tay lên xoa bụng.

Bạch Diễn chú ý tới hành động của cô: “Chị Đàm khó chịu chỗ nào, đi nghỉ trước nhé?”

Đàm Mạn Mạn mặt tái đi, mỉm cười tự giễu: “Chị đến ngày thôi ấy mà.”

Bạch Diễn nhíu mày, bống nhiên thốt lên: “Đến ngày?”

Trong thế giới của cậu, có người gọi kì động dục của Omega là “đến ngày”…

Nhưng ở đây không có kì động dục, “đến ngày” là cái gì?

Đàm Mạn Mạn ngồi xuống ghế sofa, gọi phục vụ hỏi xin một tách trà ấm, sắc mặt dần dịu đi, bật cười nhìn Bạch Diễn đang xoắn xuýt: “Đúng là mấy thằng nhóc, không thèm chú ý tới vấn đề liên quan tới phụ nữ gì hết.”

Bạch Diễn mở to mắt, nhận ra có gì đó sai sai.

Cậu và Đàm Mạn Mạn câu được câu không nói chuyện, trong đầu ra lệnh cho AI tìm kiếm về phụ nữ đến ngày.

Hệ thống AI nhanh chóng đưa kết quả.

Bạch Diễn ra lệnh gửi hình chiếu đến điện thoại, tròn mắt mà xem.

Sao lại như vậy.

Cậu cho rằng thế giới này chỉ không phân ABO, không khác thế giới của cậu lắm.

Nhưng không.

Trong thế giới của cậu, Alpha – Omega – Beta đều có khả năng sinh sản hậu đại, trình độ phân hóa lại không giống nhau. Omega phát dục hoàn thiện nhất; tỉ lệ mang thai cao nhất, Beta xác suát thấp hơn nhưng không phải không thể, vợ chồng Beta kết hôn vài năm không dùng biện pháp tránh thai vẫn sẽ có con; Alpha thì không phát triển khoang sinh sản, tỉ lệ mang thai gần như bằng 0.

Thế giới này không tồn tại khoang sinh sản.

Nam giới không có bộ phận thai nghén nào, phụ nữ mới có nhưng lại không giống với khoang sinh sản của cậu.

Đối lập hoàn toàn, thế giới của cậu không có thứ gọi là kinh nguyệt, ở thế giới này lại rơi hết lên người nữ giới.

Đây không phải mấu chốt.

Mấu chốt ở chỗ, bề ngoài của cậu không khác đàn ông thế giới này, hệ thống sinh sản lại không như vậy, quá trình “ấy ấy” cũng không giống.

Bạch Diễn nhìn sơ đồ giải phẫu nam giới, hít một hơi.

Trừ khi Giang Trạm chưa từng lên giường với đàn ông, nếu không chắc chắn sẽ nhận ra sự khác biệt.

Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ như vậy, chưa lên giường với ai cũng quá bình thường. Nhưng ai biết…

Trong mắt Giang Trạm cậu là gì, một tên quái thai dị dạng? Suy đoán cậu là dân nhập cư tới từ thế giới khác?

Bạch Diễn nghĩ nửa ngày, nghiêng người về phía trước.

Ở thế giới kia, nếu gặp ai không có khoang sinh sản, cậu cũng nghĩ cơ thể người nọ có vấn đề.

Bạch Diễn lắc lắc ly rượu, nhìn chất lỏng màu xanh sóng sánh, rơi vào trầm tư.

Tạm thời Giang Trạm chưa nghi ngờ, không biết về sau có ảnh hưởng không.

Cậu lo lắng cho tương lai.

Chỉ là một nốt nhạc đệm “khác biệt” nhỏ thì không sao, nhưng nếu tuyến thể, pheromone, thậm chí là hệ thống AI bị lộ, hoặc ngày nào nó kiểm tra sức khỏe bắt buộc, có khi cậu sẽ bị giam cầm rồi đưa lên bàn giải phẫu làm vật thí nghiệm.

Đắm mình vào suy nghĩ, điện thoại của Bạch Diễn khẽ rung lên.

Thi Bá Thương gửi tin nhắn, hỏi cậu đang ở đâu, sân khấu đã chuẩn bị xong rồi.

Bạch Diễn xua tan suy nghĩ vẩn vơ, lễ phép tạm biệt Đàm Mạn Mạn.

Cậu còn chuyện khác phải làm.

Ngẫm lại cũng không có gì phải lo nghĩ. Cậu ở thế giới kia còn tự mở phòng thí nghiệm nghiên cứu pheromone mô phỏng được, còn mở công ty riêng chờ cơ hội rời đi? Đều là vì chính mình, thế giới nào cậu cũng có thể tự làm được.



Đứng cạnh Giang Trạm là một đám nam nam nữ nữ, đều là đối tác kinh doanh.

Giữa những người tuổi trung niên, Giang Trạm trẻ tuổi vô cùng nổi bật, không ít cô gái đi dự tiệc chung với họ lén nhìn anh.

Giang Trạm khi tiếp nhận Tinh Hải vẫn chưa tốt nghiệp đại học, năm ấy 21 tuổi xanh non mơm mởn, thế những vẫn có thể bảo vệ Tinh Hải an toàn khỏi mõm đám cáo già này, còn từng bước từng bước xâm chiếm thị phần, có thể coi như truyền kì giới kinh doanh.

Mấu chốt là Giám đốc Giang năm nay chưa tới 30, tướng mạo anh tuấn, vẫn độc thân.

Độc thân!

Đây chính là kim cương vương lão ngũ ai cũng ao ước.

Ai cũng có quyền mơ mộng, nhỉ?

Đáng tiếc, Giám đốc Giang lại mắc bệnh sạch sẽ.

Chỉ sạch sẽ thôi chưa đủ, Giang Trạm còn không chịu nổi mấy mùi hương xung quanh.

Giống như mùi cơ thể.

Mọi người ít nhiều sau khi vận động đều có một lớp mồ hôi nhàn nhạt, mùi thoáng qua không ai biết.

Mũi Giám đốc Giang lại thính vô cùng, nhịn không nổi quay sang thư ký, thư ký mang tới một bình xịt khử mùi.

Tình cờ thì cũng có vài kẻ đầu đất muốn ra tay…

“Em mời Giám đốc Giang một ly nhé, chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”

Thiếu nữ mặc váy dạ hội xanh đậm cười tươi bước tới, ngón tay sơn màu xanh ngọc mân mê ly rượu, nháy mắt với Giang Trạm.

Sắc mặt Giang Trạm dần biến thành màu gan heo, nín thở.

“Ngài là người đàn ông thành công nhất em từng gặp đấy.” Cô ta dường như không để ý Giang Trạm một ngụm cũng không uống, tự tin xán lại gần.

Trên thế giới nào có mèo chê mỡ?

Đàn ông càng nghẹn lâu, muốn giữ mình cũng khó lắm.

Cô ta rất xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng, gia thế không tồi, đã sớm ngắm trúng vị Giám đốc này.

Mặt Giang Trạm đen như đít nồi, giọng lạnh như băng: “Xin cô Tạ hãy tự trọng.”

Anh nhịn thở sắp chết đến nơi rồi, sao con mụ này vẫn chưa chịu đi?

Cô ta trưng ra vẻ oan ức: “Giám đốc Giang…”

Đến phút này, cô ta mới để ý đến đám người xung quanh đang bu lại xem trò vui.

Giang Trạm hít một hơi, bị mùi nước hoa trên người cô ta làm cho phát điên, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, vô cùng lạnh lùng ra lệnh: “Cút ra ngoài.”

Thư ký Phương thấy một màn này nhanh chóng gọi người kéo cô nàng họ Tạ kia đi, móc bình xịt khử mùi ra phun lấy phun để.

Sắc mặt Giang Trạm giờ mới tốt hơn một chút.

Cô nàng họ Tạ ban nãy còn chưa đi quá xa, trên mặt xanh đỏ đủ cả.

Người xung quanh lộ ra vẻ châm biếm, giống như đang cười cô ta không biết lượng sức.

Giang Trạm dễ câu như thế à, chắc cô ta có cửa?

Thư ký Phương cất bình xịt khử mùi đi, thì thầm nhắc nhở Giang Trạm: “Thưa Giám đốc Giang, màn độc tấu dương cầm do ngài Thi sắp xếp chuẩn bị bắt đầu rồi đấy ạ.”

Từ ngày Bạch Diễn nói không muốn tới, Giang Trạm không quản tiết mục này nữa.

Hai ngày nay anh nhắn tin cho Bạch Diễn, Bạch Diễn chỉ lạnh nhạt đáp lại, kéo tâm trạng anh xuống không phanh.

Dù sao cũng là cậu ruột sắp xếp, tình cảm hai người không tệ, Giang Trạm gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”