Bạch Diễn ngủ một giấc, háo hức mong chờ bình nước hoa VOE của Giang Trạm sẽ tới tay vào hôm sau.

Mãi tới tối, không có một nhân viên chuyển phát nào gõ cửa cả.

Bạch Diễn ấn ấn thang máy, sắc mặt đen sì.

Hay anh giai quên mất rồi?

Khi Bạch Diễn còn đang nghĩ xem có nên bấm thang máy lên trên nhắc khéo Giang Trạm không, điện thoại của cậu rung lên, mở ra là tin nhắn Giang Trạm gửi tới: “Em còn ở công ty không?”

Mắt Bạch Diễn sáng lên: “Còn ạ.”

“Buối tối còn bận gì nữa không?”

“Không có.”

Giang Trạm nhanh chóng reply: “Đứng chờ tôi ở thang máy phía Tây.”

Bạch Diễn mở to mắt, cực kì chấn động.

Nước hoa kia quý đến thế hả, sếp Giang còn phải tự thân vận động làm nhân viên chuyển phát?

Dù sao cũng đang đứng sẵn ở chỗ thang máy, Bạch Diễn dựa lên cửa. vừa ôn chút kiến thức văn hóa vừa chờ đợi.

Tòa nhà có hai thang máy, thang máy phía Đông từng xảy ra sự cố đã được bảo trì vào mấy ngày trước. Bạch Diễn sinh ra bóng ma tâm lý, chấp nhận đi thêm vài bước ra chỗ thang máy phía Tây.

Thang máy dừng lại, cửa phía sau lưng Bạch Diễn mở, cậu thuận đà ngã vào trong.

Giang Trạm chuẩn bị bước ra thì thấy có bóng người nhào vào, não chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã theo bản năng đỡ lấy người nọ.

Bạch Diễn dựa lên cánh tay anh, mở to mắt đáp: “Phản xạ của ngài Giang không tệ nha ~”

Giang Trạm: “…”

Anh nâng Bạch Diễn dậy, hít một hơi lấy bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Nguy hiểm lắm, sau đừng làm vậy.”

Nếu không phải anh đứng sau thì sao? Lỡ như không đỡ kịp thì sao?

Bạch Diễn cười híp mắt: “Em biết chắc chắn Giám đốc Giang sẽ đỡ được em.”

Giang Trạm đứng hình đôi chút, nhìn qua chỗ khác rồi tiếp tục bấm thang máy xuống hầm gửi xe.

Bạch Diễn nhìn Giang Trạm từ trên xuống dưới, không hề thấy bóng dáng vỏ hộp nước hoa đâu.

Giám đốc Giang có đỏm dáng quá không, chẳng lẽ còn phải cất binh nước hoa trong cặp da?

Hừm hừm, có hơi bình dân quá không?

Bạch Diễn nhớ tới chiếc khuyên tai khiến cậu và Giang Tram xoắn xuýt một hồi, quyết định không phạm phải sai lầm nữa, trực tiếp hỏi: “Nước hoa của em đâu sếp Giang ơi?”

Giang Trạm liếc cậu một cái rồi nhanh chóng quay đi, ho khan một tiếng: “Chút nữa đưa cho em.”

Bạch Diễn ngộ ra ý anh: “Giám đốc Giang muốn đưa em đi đâu?”

Giang Trạm ho khan: “Đi thì biết.”

Bạch Diễn ôm cánh tay dựa lên thành thang máy, nhìn con số chầm chậm giảm dần, trong lòng y như lạc vào rừng sương mù.

Anh giai định chơi trò gì đây?



Sau khi ngồi lên xe của Giang Trạm, bọn họ cùng nhau dừng chân tới tòa nhà cao nhất Hải Thị.

Ở tầng cao nhất tòa cao ốc này chính là nhà hàng bàn xoay trên không độc nhất vô nhị, có một không hai cả nước.

Hành lang thủy tinh, bậc thang trong suốt, y như một bàn ăn xoay tròn kiểu tàu lượn siêu tốc.

Nơi này cũng được mệnh danh là thánh địa hẹn hò khiến các cặp đôi tim đập thình thịch.

Nhiều người cười cợt hẹn hò ở đây một là ăn xong chia tay, hai là tình bền đến khi nước chảy đá mòn – vì không phân biệt nổi tim đập thình thịch vì sợ hay vì động lòng với người đối diện…

Bạch Diễn ngồi xuống, mắt to tròn ngạc nhiên ngắm nhìn mây tía xa xa: “Phong cảnh đẹp ghê.”

Giang Trạm ngồi phía đối diện, môi mím chặt, trông có vẻ căng thẳng.

Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn mang menu lên.

Bạch Diễn không rõ tại sao hôm nay Giang Trạm lại mời cậu ăn cơm, cơ mà thôi kệ vì cậu khá hứng thú với nền ẩm thực của thế giới này, được ăn chùa chẳng tội gì từ chối, chăm chú xem menu chọn món.

Chưa quyết định được món nào ngon để gọi, cậu nghe thấy giọng nam rắn rỏi bên phía đối diện đang lạnh lùng hỏi: “Nơi này… Em có sợ không?”

Bạch Diễn ngẩn người ngẩng lên, vừa vặn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Giang Trạm.

Cậu hiểu ý Giang Trạm ngay, gõ nhẹ lên thủy tinh trong suốt, mỉm cười: “Giám đốc Giang đừng lo, em không sợ độ cao.”

Ở thế giới của cậu, tàu con thoi và phi thuyền là phương tiện giao thông phổ biến, không còn mấy người mắc chứng sợ độ cao.

Giang Trạm dường như hơi thất vọng, nhịn không được hỏi tiếp: “Hay là… Đổi địa điểm nhé?”

Bạch Diễn ngạc nhiên đặt menu xuống: “Giám đốc Giang à, đây là địa điểm ngài chọn mà?”

Giang Trạm trầm mặc: “Tôi sợ em không thích.”

“Em thích.” Bạch Diễn cười híp mắt, “Địa điểm ngài chọn tốt lắm.”

Giang Trạm không phản đối.

Bạch Diễn giống như vừa ngộ ra thứ gì thú vị, nháy nháy mắt: “Giám đốc Giang sợ độ cao ạ?”

Giang Trạm bỗng cứng còng cả người: “Không.”

Bạch Diễn bán tín bán nghi nhìn anh, ngẫm lại chỗ này cũng là Giang Trạm đặt bàn, anh hẳn sẽ không đặt chân tới nơi mình không dám tới, không để bụng nữa, gọi nhân viên lên chọn vài món.

Nhân viên phục vụ ghi lại: “Hay vị muốn gọi những món này ạ?”

“Không, ngoài mấy món này thì lên hết đi.” Bạch Diễn cười híp mắt như bé cáo hư hỏng, “Tất cả đều muốn ăn thử.”

Cậu nhân viên này làm ở đây cũng khá lâu rồi, sóng to gió lớn gì cũng kinh qua, nụ cười trên mặt không hề nhạt bớt: “Từng này có thể hai vị sẽ dùng không hết…”

“Ăn không hết thì đóng gói mang về.”

Nhân viên phục vụ nhìn Giang Trạm như dê béo lên thớt, cung kính lui xuống.

Giang Trạm: “…”

Anh gõ gõ lên bàn, giữ sự bình tĩnh đáp: “Không được lãng phí.”

Bạch Diễn ngẩng đầu: “Sếp Giang cố lên nha ~”

Giang Trạm: “?”

“Em phải giữ dáng, không được ăn quá nhiều.” Bạch Diễn vẫn cười híp cả mắt vào, “Ngài ăn nhiều hơn chút đi, đỡ mất công mang nhiều hộp về quá, mệt lắm.”

Giang Trạm: “…”

Nhà hàng này ở địa điểm vô cùng kích thích, giá cả lại đắt đỏ nhưng vẫn kín bàn, chứng tỏ đồ ăn không hề tệ.

Bạch Diễn đã quen dùng đũa, món nào cũng khiến cậu gắp vui vẻ, vứt quách chuyện “giữ dáng” ra chuồng gà, chỉ lo ăn uống thỏa thích.

Cậu ăn lưng lửng bụng rồi mới để ý Giang Trạm nãy giờ mới gắp vài miếng, vẻ mặt cũng không tươi lắm.

“Giám đốc Giang không khỏe?”

Giang Trạm cụp mắt, vẻ mặt vạn năm không đổi: “Không sao.”

Bạch Diễn nhíu mày.

Nhìn cái kiểu kia, có mà không có chuyện gì mới là lạ ấy.

Cậu ở bên Giang Trạm cũng được một thời gian rồi, cũng hiểu một chút về con người anh.

Anh giai thích chơi trò não bổ, có chút sĩ diện nhưng tư duy logic lại đơn thuần tới mức ngoài ý muốn.

Bạch Diễn quyết định không vạch trần, chỉ buông đũa xuống: “Em ăn cũng khá no rồi, hay là…”

Giang Trạm mở to mắt, trong đáy mắt còn có ánh sáng lấp lánh, sau đấy lại cưỡng ép bản thân trở nên nghiêm túc lại, gật đầu: “Chúng ta về thôi.”

“Từ từ đã.” Bạch Diễn duỗi ngón tay đong đưa qua lại trước mặt Giang Trạm, “Ngài có quên gì của em không?”

Giang Trạm mím môi, ho khan: “Không quên.”

Anh gọi phục vụ lên, dặn hai câu.

Pháo hoa nhanh chóng nổ sáng rực chỗ bọn họ đang đứng, tựa như mưa sao băng rơi xuống, đẹp vô cùng. Khách dùng bữa xung quanh cũng phải ngạc nhiên ngẩng lên.

Một thứ lấp lánh màu vàng chậm rãi hạ xuống trong khói pháo hoa, dừng lại trước mặt Bạch Diễn.

Trên máy bay không người lái kia là một hộp quà nhỏ bọc gấm.

Bạch Diễn: “…”

Anh giai chịu chơi đấy.

Giang Trạm cầm lấy hộp quà kia rồi đẩy về phía Bạch Diễn, sắc lam của trời đêm xuyên qua thủy tinh, chiếu lên đáy mắt khiến anh dịu dàng hơn nhiều: “Cảm ơn em đã viết khúc nhạc ấy cho tôi.”

Bạch Diễn không ngờ cái người ban nãy còn sợ độ cao như Giang Trạm lại có thể dịu dàng tới vậy với cậu, ngẩn ngơ mất một lúc sau đó mới hoàn hồn, mỉm cười nhận quà: “Không cần đâu ạ, ngài Thi đã chuyển cho em một khoản lớn rồi.”

Nói đi nói lại cậu vì mục đích cao cả bao nhà máy điện để sạc cho hệ thống AI nên mới đánh đàn, cũng bởi chưa chắc đã tìm được chiếc khuyên tai còn lại trong thời gian ngắn.

Giang Trạm cứng đờ, sau đó cũng bình tĩnh lại: “Vẫn phải cảm ơn em.”

Bạch Diễn suy nghĩ, dựa trên phong tục thế giới này, nếu như từ chối tấm lòng người khác thì quá vô lễ.

Với mạch não kì diệu của anh giai thì chưa biết nhá, ai biết anh giai nghĩ gì, quà kia có phải nước hoa thật không?

Nghĩ như vậy, Bạch Diễn cứ y như kiến bò chảo nóng nhìn hộp quà.

Hộp quà chỉ to bằng hai lòng bàn tay chụp lại, không quá nặng. Bên ngoài có bọc một lớp bảo hộ nên gấm không nhiễm mùi khói pháo, còn ngửi được mùi tinh dầu thơm thoang thoảng.

Bạch Diễn nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn Giám đốc Giang.”

“Chúng ta đi thôi.”

Giang Trạm như trút được gánh nặng ngồi trong xe, lẳng lặng bình ổn nhịp thở.

Bạch Diễn vẫn một lòng để ý như vậy, thậm chí còn viết một khúc ca chan chứa tình cảm – Giang Trạm biết âm nhạc không biết nói dối. Bạch Diễn nhiệt tình chủ động, anh cũng cần có qua có lại.

Vậy nên anh muốn hẹn hò một buổi với cậu.

Chưa có kinh nghiệm nên anh đành tham khảo ý kiến kẻ hoa cỏ đầy mình như Giang Độ, hỏi Giang Độ nếu muốn theo đuổi Bạch Diễn thì sẽ làm gì.

Giang Độ bị nhốt mấy hôm thì uể oải mất sức sống, thầm nghĩ Giang Trạm lần này đang thử thách sự trung thành trong tình cảm thì xốc lại tinh thần, vui vẻ nói cho Giang Trạm nghe về nhà hàng bàn tròn trên không hiện đại.

Giang Trạm cứ tưởng thằng em chỉ biết dùng tiền đi đường quyền, ai ngờ nó còn có con bài hay ho như vậy, nhanh chóng gọi thư ký Phương đặt bàn.

… Ai ngờ cái nơi quái quỷ này lại cao đến thế.

Tim Giang Trạm đến giờ vẫn bum ba la bum, tâm trạng cũng phập phồng theo.

Tới khi Bạch Diễn gõ gõ lên cửa kính, anh mới nhận ra cậu chưa có lên xe.

“Giám đốc Giang à, em thấy hình như ngài hơi mệt mỏi.” Bạch Diễn cười cười nhìn Giang Trạm qua lớp kính, ánh mắt rơi trên vô lăng màu xám đậm, “Hay để em lái xe cho?”

Giang Trạm ngẩn người: “Em biết lái à?”

Bạch Diễn vẫn cười tươi như hoa: “Đương nhiên rồi.”

Em, đương nhiên là chưa từng lái qua…

Nhưng Bạch Diễn thèm được lái lắm rồi.

Ở thế giới cũ cậu lén tập lái phi cơ, tàu thủy, phi thuyền, thậm chí là chiến hạm cũng biết ít ít.

Phương tiện giao thông nơi này tuy hơi lạc hậu, nhưng người yêu tự do như cậu thì không thể không yêu tốc độ.

Cậu sớm đã download tài liệu hướng dẫn thông qua hệ thống AI, vừa tranh thủ học tập vừa luyện tập thông qua giả lập của AI, tự tin mình từng có kinh nghiệp điều khiển đủ loại phương tiên nên chắc chắc điều khiển xe hơi cũng có thể điêu luyện y chang tài xế lão luyện.

Chỉ tiếc chương trình học tại công ty quá căng thẳng, cậu không có thời gian đi thi lấy bằng.

Trời cũng nhá nhem tối, anh giai còn là người nhà, Bạch Diễn hơi động lòng.

Giang Trạm không rõ cậu dang nghĩ gì, nhìn Bạch Diễn tự tin thì gật đầu dịch sang ghế phó lái: “Em ngồi đi.”

Bạch Diễn reo lên sung sướng, vui vẻ ngồi lên xe, nhẹ nhàng chạm lên vô lăng, đáy mắt ánh lên sự lưu luyến.

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn đang đắm đuối với con xe của mình, lông mày khẽ giãn ra.

Hình như anh làm kim chủ hơi keo kiệt.

Chim hoàng yến thích xe, hay là sắm liền cho em ấy một cái?



Nửa tiếng sau, con xe màu đen của Giang Trạm phanh kít một phát trước cổng biệt thự họ Giang.

Giang Trạm vịn lên khung xe, mặt trắng bệch cảm nhận xe dừng hẳn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện trán mình đổ toàn mồ hôi lạnh, chân nhũn ra không đứng lên nổi.

Bạch Diễn nuối tiếc vuốt ve vô lăng: “Nhanh như vậy đã tới rồi.”

Cậu còn chưa hết thèm thuồng, phấn khích nhìn Giang Trạm: “Hay là em với ngài cùng nhau đi hóng gió tiếp nhé?”

“Không cần!”

Giang Trạm bật dậy.

Dọc đường đi anh run rẩy vì sợ, nhìn Bạch Diễn đi với vận tốc nhanh nhất, dùng kỹ thuật điều khiển xe đua lao vèo vèo trên đường cái vùng duyên hải!

Nếu không phải bên đường có biển cảnh báo tốc độ, anh nghĩ Bạch Diễn sẽ coi ô tô thành phi thuyền mà phóng!

Giang Trạm dọc đường đã lẩm bẩm tính toán phân chia gia sản ra sao, suy nghĩ nếu mình lỡ có hẻo thì luật sư cũng có cái mà lập di chúc hoàn thành thủ tục chia tài sản.

Sau đấy lại nghĩ có khi nào Bạch Diễn nghĩ anh và cậu không thể bên nhau nên muốn chết chung?

Ý định mua xe cho Bạch Diễn cuốn theo chiều gió, Giang Trạm quyết định, có anh ở đấy thì Bạch Diễn không thể sờ vào vô lăng.

Bạch Diễn thì không biết mình vừa bỏ lỡ thứ gì, nhìn Giang Trạm kiên quyết thì nuối tiếc buông vô lăng, cởi đai an toàn: “Ừm, em đành bắt xe về nhà vậy.”

Giang Trạm há miệng, theo bản năng muốn ngăn cản…

Bạch Diễn quay đầu nhìn anh.

Giang Trạm chần chừ: “Để tôi đưa em về.”

“Thế để em lái cho. Giám đốc Giang mai hẵng…”

“Không được.”

Bạch Diễn bĩu môi hờn dỗi: “Thế thì thôi.”

Cậu quơ quơ hộp nước hoa trước mặt Giang Trạm, nở nụ cười vui vẻ: “Hôm nay em vui lắm, cảm ơn Giám đốc Giang nhé.”

Giang Trạm cụp mắt nhìn Bạch Diễn chầm chậm rời đi, trong phút chốc cứ im như trời trồng.

Qua hồi lâu anh mới đưa tay chạm vào khóe miệng khẽ cong lên, khẽ bật cười thành tiếng rồi lái xe vào garage.

Chờ tới khi dừng xe mới thấy sai sai, quên cái gì rồi thì phải…

Thức ăn đóng gói mang về, Bạch Diễn ném hết trên xe của anh.

Dọc đường não anh căng như dây đàn, chỉ lo Bạch Diễn muốn tuẫn tình một xe hai mạng lên trời, khứu giác cũng mất công năng.

Hiện tại thì mùi đồ ăn thơm phức rõ mồn một…

Giang Trạm vịn lên cửa xe, mặt trắng bệch.

Đêm nay ăn cơm trên cao còn bị tốc độ dày vò, thần kinh lẫn dạ dày đều chịu không nổi.

Giang Trạm cố dùng hết dũng khí cũng không thể xách đống đồ ăn ra ngoài, đóng cửa xe rồi gọi quản gia xuống: “Bác cất hết đống đồ trong hộp vào tủ lạnh, mai bàn giao cho Phương Trình gửi Bạch Diễn.”

Quản gia phục vụ nhiều năm cho nhà họ Giang lần đầu tiên thấy chủ nhân mang đồ ăn ngoài về, thiếu chút nữa nghĩ mình nghe lầm.

Không phải Giang Trạm không trân trọng thức ăn, anh chỉ mắc bệnh sạch sẽ nặng thôi, khứu giác nhạy nên đồ hộp đóng gói kín cỡ nào vẫn khiến anh khó chịu.

Lần này là sao?

Đồ ăn nhà ai ngon tới mức Giang Trạm cũng phá giới?

Quản gia kính nể khom người xuống xách đồ, nghĩ xong lại thấy sai sai. Nếu như Giang Trạm thích, tại sao lại dặn dò nhớ nhắc Phương Trình mang cho người tên Bạch Diễn kia?



Quản gia nhìn đống đồ chất đầy tủ lạnh vẫn đang cân nhắc xem có nên báo đầu bếp sau này phục vụ nhiều hơn mấy món này không, Bạch Diễn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nhà mình cẩn thận mở hộp quà của Giang Trạm ra.

Bên trong là một chai nước hoa thiết kế tinh xảo.

Bach Diễn ngửi được mùi hương quen thuộc, hỗn hợp của chanh và gỗ đàn hương.

Cậu nhíu mày.

Bên cạnh cậu là mặt nạ phòng độc, đề phóng nước hoa tác dụng quá mãnh liệt thì dùng nó chống đỡ chút chút.

Bạch Diễn mặc kệ mở nắp, một mùi hương thanh nhã lan tỏa, chính là mùi hương trên người Giang Trạm.

Bạch Diễn sờ lên gáy, lông mày nhíu chặt hơn.

Chưa mở nắp, chỉ có chút mùi nên tuyến thể không phản ứng, hiện đã mở nắp, mùi hương siêu nồng, tuyến thể hơi giật nhẹ.

Có phản ứng.

Nhưng một chút thôi.

Kém xa tưởng tượng của cậu.

Còn chẳng rõ ràng bằng lúc ôm áo vest đang treo bên kia của Giang Trạm.

Thế này là thế nào?

Bạch Diễn chưa từ bỏ ý định, khẳng định đây chính là mùi hương Giang Trạm hay dùng, thậm chí còn nồng hơn trên người Giang Trạm.

Phản ứng lại thua xa khi xịt lên người Giang Trạm.

Bạch Diễn tìm một bộ quần áo rồi xịt nước hoa lên, hít một hơi, chẳng có gì thay đổi.

Thử qua vài phương pháp, Bạch Diễn đưa kết luận: Nước hoa đóng vai trò như pheromone nhân tạo nhưng hàm lượng cực thấp, nồng độ của nước hoa trên người Giang Trạm cao hơn.

Có thể đây là phản ứng điều hòa sản sinh, không ảnh hưởng đến mùi hương ban đầu, hàm lượng thành phần mỗi chai một khác.

Nếu đây không phải thứ thay thế pheromone nhân tạo, muốn tổng hợp lại vẫn phải dựa vào công nghệ hóa sinh.

Cảm giác hụt hẫng biến mất, đến lúc xốc lại tinh thần thôi.

Nếu tìm ra được loại vật chất nọ, có thẻ sản xuất số lượng lớn.

Bạch Diễn nghiên cứu ở thế giới cũ, kỹ thuật có đấy, nhưng mà… Không có thiết bị.

Thế giới này chỉ có nam và nữ, không có pheromone, phương diện khoa kỹ thua xa thế giới cậu sống.

Hệ thống AI chứa đựng lượng lớn nghiên cứu về pheromone, bản thân cậu cũng từng thí nghiệm về nó, tất cả đều không rời xa nổi máy móc.

Hơn nữa còn gặp trở ngại bất đồng, không phải cứ mua máy móc là xong.

Bạch Diễn xoa xoa cằm, im lặng suy nghĩ.

Cậu có thể lấy thông số thành quả nghiên cứu từ AI ra rồi thuê người xây phòng thí nghiệm, dùng nước hoa trong tay làm vật mẫu nghiên cứu không?

Ngoại trừ pheromone nhân tạo, trong hệ thống AI còn rất nhiều thông tin khác về kỹ thuật, thứ này cũng có thể lấy ra nghiên cứu sản xuất ra thành phẩm, giúp cậu kiếm thêm chút tiền.

Nhưng vấn đề là…

Thứ nhất: Cần tiền, rất nhiều tiền.

Thứ hai: Cậu chỉ có hiểu biết về công nghệ nghiên cứu pheromone mô phỏng, những thứ khác, nhất là hệ thống AI chỉ biết tí da lông.

Biện pháp tốt nhất là mở công ty công nghệ.

Cậu cần tiền và một người hiểu biết về ứng dụng khoa học kỹ thuật.

Bạch Diễn tới đây tầm 2 tháng, về cơ bản đã hiểu rõ trình độ phát triển nơi này.

Sự phát triển về công nghệ AI và tính toán đều rất vượt bậc, nhưng vẫn thua xa thế giới của cậu. Rất nhiều vấn đề nếu có thể tham khảo hệ thống AI của cậu, khoa học kỹ thuật sẽ vọt lên một quãng dài.

Mặt khác, hệ tống AI cần bảo trì định kì.

Tần suất không cần quá cao, nhưng Bạch Diễn và hệ thống AI từng cùng nhau chìm xuống biển rồi lại xuyên vượt thời không, cậu chỉ sợ lỡ như nó hư hại gì.

Trước kia cậu ghét hệ thống tự động hóa của AI, lo lắng chuyện gia tộc dùng AI theo dõi nên đã xóa không ít công năng đi, dẫn tới hệ thống đo lường và tự sửa chữa của nó cũng bị ảnh hưởng theo.

Xem chừng kỹ thuật AI bắt buộc phải đưa ra.

Căn nhắc đến vấn đề an toàn, Bạch Diễn quyết định sẽ lên internet cầu cứu.

AI có thể giúp cậu truy cập nặc danh, không cần lo lắng để lại dấu vết.

Truy nhập nhiều lần nên hệ thống AI có thể nắm được cách truy cập được vào mấy trang web kín, nhanh chóng tìm được một diễn đàn công nghệ các tay to trong và ngoài nước cùng nhau bàn luận, gửi vài tin nhắn cầu cứu cho họ.

Tạm thời vẫn chưa gấp, Bạch Diễn không để lại quá nhiều thông tin, chỉ đề ra chút bề nổi của tảng băng chìm, mang tâm thái Khương Thái Công câu cá kiên nhẫn chờ đợi.

*Khương Thái Công câu cá: Ám chỉ người nguyện ý thì sẽ tự mình tới cửa. Đọc thêm tại đây.

Nhưng cậu phải chuẩn bị cho buổi diễn đầu tiên đã.



Sau khi Bạch Diễn trực tiếp, Mạnh Đan ý thức được Bạch Diễn là cậu bé tiềm năng cỡ nào, cố tình tạo áp lực cho cậu, không cần cậu livestream ca hát nữa, thậm chí biểu diễn cũng không cần.

Hai khúc dương cầm làm khán giả hứng thú với cậu, chỉ cần bùng nổ sẽ thu về rất nhiều nhiệt.

Trước đó Mạnh Đan đã bàn bạc lại về hướng phát triển với Bạch Diễn không biết bao nhiêu lần, cô muốn dựa vào sở thích và tài năng của Bạch Diễn vạch ra con đường mới cho cậu.

Bạch Diễn lại cứ khăng khăng muốn theo nghiệp idol.

Mạnh Đan sắp xếp buổi biểu diễn đầu tiên cho cậu.

Nói là biểu diễn, thực chất là vừa nhảy múa, ca hát và đánh đàn dương cầm, kiểm chứng lại công lao tập luyện ngày đêm của Bạch Diễn.

Ca hát và đánh đàn Mạnh Đan không lo, chỉ có phần vũ đạo cần bàn bạc thêm với Bạch Diễn.

“Cậu không thể nhảy solo nổi.” Mạnh Đan thẳng thắn, “Chị biết cậu không thích chung đụng với người khác, nhưng cậu cần có người nhảy phụ đạo phía sau.”

Bạch Diễn hiểu chứ.

Lĩnh vực âm nhạc đều là mưa dầm thấm lâu, học nhảy lại là chập chững từ đầu.

“Thật ra em không bài xích chuyện có bạn nhảy.” Bạch Diễn mở tạp chí, từ từ lật, “Em rất bình dị và dễ gần.”

Mạnh Đan lộ vẻ khó tin.

Bạch Diễn nhún vai: “Em nói thật đấy.”

Cậu bình thường ít giao lưu, chủ yếu do nói chưa sõi, người đủ kiên nhẫn nói chuyện với cậu chả có mấy, cậu cũng lười so đo.

“Ứng viên cho vị trí bạn nhảy đâu?”

Mạnh Đan lật lật danh sách đưa cho Bạch Diễn: “Đây này. Thật ra đây vốn là những người được chọn để debut trong lễ kỷ niệm 10 năm lần trước.”

Bạch Diễn vẫn nhớ, nếu Tưởng Kỳ Kỳ không tự sát làm rùm beng chấn động, Hoàng Tinh sẽ debut một boy group mới toanh.

Thành viên ấy hả…

Bạch Diễn híp mắt.

Bùi Thâm, Tần Hạo…

Ngón tay cậu vuốt ve mấy cái tên thân quen, nhíu mày dừng lại rồi cười như không cười: “Chị đừng nói công ty muốn đẩy em vào cái nhóm này nhé?”

“Trước kia thì có.” Mạnh Đan không phản bác, “Nhưng giờ nhìn lại năng lực mình cậu, độ hot so với tham gia boy group thì hơn nhiều, không thích hợp lắm.”

“Chị khen em à?”

“…Ừ thì cũng đúng.” Mạnh Đan đáp, “Chị biết cậu lo cái gì, công ty đầu tư không ít vào boy group, không dễ buông tha. Cơ hội lăng xê đang ưu tiên cậu, chỉ hi vọng cậu có thể thuận tiện kéo theo họ, sẽ không trói cậu với họ.”

Bạch Diễn đặt danh sách xuống, khẽ mỉm cười: “Nếu như… Có kẻ quấy rầy cản trở em thì tính sao?”

Mạnh Đan ngây người. Cô tiếp nhận Bạch Diễn chưa được bao lâu, chưa biết đến mâu thuẫn giữa cậu và Bùi Thâm.

Mạnh Đan làm việc từng ấy năm trong Hoàng Tinh đương nhiên thấu hiểu vụ đấu đá chìm nổi trong các trainee, không hề do dự đáp: “Sẽ ưu tiên cậu trước.”

Bạch Diễn gật đầu, vỗ tay: “Không thành vấn đề.”

Cậu mong chờ Bùi Thâm lần này có thể nên cơm cháo gì ghê…