Quản gia tiễn bác sĩ Hứa về nhưng vẫn không yên tâm, thuận theo lên tầng ba rồi nghe thấy tiếng “sầm” một cái, giống như cửa bị sập lại.

Quản gia lo lắng đi nhanh hơn, đi tới khúc ngoặt thì thấy Giang Trạm đang đứng trước cửa phòng ngủ của Bạch Diễn, trên mặt mang theo vẻ mờ mịt.

Quản gia thử dò hỏi: “Thưa Giám đốc Giang?”

Giang Trạm hoàn hồn, thu hết cảm xúc, dửng dưng chỉ “Ừm” một tiếng.

“Sao ngài lại ở đây?” Quản gian nhìn cửa đóng chặt, “Cậu Bạch khiến ngài khó chịu ạ?”

Giang Trạm tính đẩy cửa rồi khựng lại, coi như chưa có gì buông ra: “Không, Bạch Diễn ngủ rồi.”

Anh xoay người, bắt đầu dặn dò: “Đừng để ai quấy rầy em ấy, bác chuẩn bị bữa trưa đi.”

Quản gia nhanh chóng nhận lệnh, đi phía sau Giang Trạm, ngập ngừng nhưng vẫn hỏi thêm: “Thưa Giám đốc Giang, cậu Bạch… Là cái người cậu Tứ yêu thích đúng không?”

Giang Trạm im lặng, sau đấy gật đầu.

“Chuyện này…” Quản gia giật giật khóe môi, “Có chút không ổn nhỉ?”

Trong đầu quản gia xoay mòng mòng quanh kịch bản máu chó anh em cãi cọ đấu đá nhau.

Giang Trạm nhìn ông: “Giang Độ không xứng với Bạch Diễn.”

Quản gia trầm mặc một hồi lâu.

Ông là người nhìn Giang Độ lớn lên thật, nhưng ông phải thừa nhận Giang Độ không xứng với cậu Bạch là sự thật… Không, Giang Độ không xứng với bất kì ai mới đúng.

Trọng điểm không phải chỗ này.

Quản gia trơ mắt nhìn Giang Trạm mặc kệ tình nghĩa anh em đứng về phía Bạch Diễn, muốn nói nhưng lại thôi đành nuốt xuống.

Đúng là sắc đẹp hại nước hại dân!

Cậu Bạch mị lực lớn cỡ nào mới có thể khiến cả hai anh em nhà họ Giang mê như điếu đổ?



Bạch Diễn nằm ườn trên giường, má vẫn đỏ hây hây, đau đầu day day huyệt thái dương.

Cậu khuyên can đủ đường, làm nũng bán manh cũng làm rồi, chả hiểu kiểu gì anh giai tâm vẫn lặng như nước, cứng y như ván sắt ôm cậu an ủi.

An ủi con mẹ nó chứ an ủi!

Bạch Diễn nhịn lắm mới không dùng găng tay chích điện Giang Trạm, giận dỗi đẩy anh ra ngoài trước.

Cậu muốn tìm chuyện khác làm cho khuây khỏa, lên mạng lướt lướt đọc thông tin về buổi biểu diễn của mình.

Hoàng Tinh Entertainment xử lý không tồi, cuối buổi diễn mang hình chiếu của cậu lên, không cần lộ mặt cũng có thể thỏa mãn fan hâm mộ.

Hiện tại trên internet đều là những lời khen có cánh về sự đặc sắc của buổi diễn, không ai chú ý tới chuyện cậu biến mất giữa chừng.

Bạch Diễn yên tâm, nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Mạnh Đan.

Mạnh Đan đang làm việc nhanh chóng bắt máy: “Thế nào, sức khỏe đã ổn chưa?”

Bạch Diễn giật mình, chắc thư ký Phương cũng thay cậu giải thích rồi: “Vâng, em chỉ sốt nhẹ thôi.”

“Đang ở bệnh viện nào thế?”

Bạch Diễn suy nghĩ: “Em đang ở nhà.”

Mạnh Đan im lặng rồi bật cười: “Tiểu Trương hôm qua tới nhà cậu ở, làm gì có ai.”

“Đính chính một chút, em có nói là nhà em đâu?” Bạch Diễn đáp, “Em đang ở nhà Giám đốc Giang.”

Đầu dây phía Mạnh Đan vang lên tiếng “choang choang” như vừa có thứ gì vỡ, im mất một lúc mới tiếp tục: “Cậu đang ở chỗ nào cơ?”

“Em ở nhà Giám đốc Giang.”

“…”

Mạnh Đan hít một hơi: “Cậu và ngài ấy…”

“Em và ngài ấy là quan hệ công việc thuần khiết.” Bạch Diễn không chút do dự, “Đại khái bệnh viện không có chỗ đậu máy bay trực thăng nên mới phải đưa em về biệt thự nhà họ Giang trước á.”

Trước đó có quan hệ không đứng đắn, bây giờ thì phủi bằng sạch.

Mạnh Đan: “…”

Giọng nói đầu dây bên kia có chút uể oải: “Cậu cẩn thận đừng để ai bắt gặp, chị sẽ xử lý bên này.”

Tối hôm qua, thành viên S.N Gray cũng tận mắt chứng kiến cảnh Giang Trạm ôm Bạch Diễn.

Bạch Diễn nhướn mày: “Vậy thì kính nhờ chị Mạnh nha.”

Mạnh Đan quan tâm hỏi han thêm vài câu, hỏi Bạch Diễn bao giờ có thể về công ty.

Bạch Diễn đánh giá sơ sơ tình trạng thân thể mình: “Chắc phải vài ba ngày nữa ạ.”

Lần này Giang Trạm không quá phối hợp nhưng tốt xấu đây cũng là nhà họ Giang, chỗ nào cũng lưu lại mùi hương trên cơ thể Giang Trạm, so với tự mình chịu trận thì thoải mái hơn một chút.

Chẳng hiểu anh giai đang nghĩ gì nữa, tự tin chắc chắn lúc “ấy ấy” đã làm cậu khó chịu, khiến cậu tức nổ phổi xém chút nữa banh chân khoe đóa hoa diễn một màn “tự sướng” cho anh sáng mắt ra.

Chẳng lẽ bị chuyện cậu sốt nhẹ hù cho ngu người rồi?

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Diễn cũng hết giận dỗi.

Hôm qua kỳ động dục tới vô cùng mãnh liệt nhưng lý trí vẫn còn đó. Cậu thấy sự lo lắng trên khuôn mặt Giang Trạm suốt dọc đường về không phải giả dối, sự tự trách buổi sáng hôm nay khi lỡ “lên giường lúc cậu ốm yếu” cũng vậy.

Bạch Diễn nhìn bức tường lớn đối diện phòng ngủ, bỗng nở nụ cười ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cơ thể cậu khi kỳ động dục tới…

Từng có người trong gia tộc lợi dụng kỳ động dục của Omega tiến hành giáo dục, nhốt Omega vào phòng tối rồi không cho thuốc ức chế. Đa số Omega không thể chịu nổi đòn đánh tâm lý lẫn sinh lý ấy, quật cường mấy cũng không thể chặt đứt đốt sống lưng đi.

Bạch Diễn đưa tay lên, vuốt ve lên nốt ruồi son đỏ bừng sau gáy.

Ngẫm lại, Giang Trạm dù suy nghĩ linh tinh, thế nhưng nhìn thấu lại rất đơn thuần.

Nếu bọn họ thay đổi thân phận và địa vị, Bạch Diễn không ngại chuyện yêu đương với anh. Giang Trạm không phải Alpha, không cần đánh dấu cũng có thể khiến Bạch Diễn sướng tê người, quá tuyệt vời.

Chỉ tiếc là sức chịu đựng trên giường hơi cùi bắp.

Bạch Diễn giờ mới đánh giá phòng ngủ cho khách.

Quét dọn sạch không có một hạt bụi, chăn đệm và ga trải giường đều là đồ mới tinh, không có mùi lạ, đúng là phong cách của sếp Giang rồi.

Bạch Diễn mặc pyjama dựa lên đầu giường, khoác thêm áo vest bên ngoài.

Đây là áo Giang Trạm cởi đêm qua, Bạch Diễn vùi vào hít mùi thơm, xỏ dép bước xuống.

Mở cửa, đúng lúc gặp quản gia ở ngoài.

Quản gia định gõ cửa thì sững sờ: “Cậu Bạch sao lại xuống nhà làm gì, cậu đã khỏe chưa ạ?”

Bạch Diễn nhớ mặt ông lão hiền hòa này, mỉm cười đáp: “Cháu vẫn ổn, có chuyện gì không bác?”

“Bữa trưa đã chuẩn bị xong, Giám đốc Giang muốn hỏi cậu ăn dưới phòng ăn hay mang lên phòng ngủ ạ?”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Xuống phòng ăn đi.”

Quản gia nhìn Bạch Diễn mặc pyjama rộng rãi khoác thêm áo vest của Giang Trạm thì muốn nói rồi thôi, im lặng dẫn cậu xuống phòng ăn.

Tay nghề đầu bếp họ Giang không có gì bàn cãi, Bạch Diễn vô cùng hạnh phúc.

Ăn xong, Bạch Diễn nhìn Giang Trạm: “Xin lỗi vì đã quấy rầy một đêm, em nghĩ mình nên về nhà rồi.”

Giang Trạm ngẩn người, đặt xuống cốc nước ấm đang uống dở, vô thức nhíu mày: “Hôm nay đã về luôn?”

“Sao thế, ngài không nỡ để em đi à?”

Bạch Diễn nháy mắt.

Giang Trạm thẹn quá hóa giận: “Không cần mơ mộng hão huyền.”

Sau đấy anh nói thêm một câu: “Cơ thể em chưa ổn, ở lại vài hôm đi.”

Bạch Diễn dựa lên ghế, nhẹ nhàng buông tay: “Nhưng ở đây ngài đâu có cho em thuốc.”

“Em muốn thuốc nào?” Giang Trạm nghĩ Bạch Diễn đã quen tự uống thuốc, nghiêm túc nói, “Tôi bảo người đi mua.”

Bạch Diễn đứng dậy, chầm chậm tiến tới ngồi xuống bên cạnh Giang Trạm, cánh tay khẽ chạm lên bả vai anh, giọng nói mang theo sự quyến rũ: “Ngài là thuốc của em đấy.”

Quản gia mang trà đến, thiếu chút nữa đập vỡ bộ ấm chén.

Ông không giống thư ký Phương nhìn mãi thành quen, cung kính rót trà cho Bạch Diễn.

Giang Trạm vẫn ngồi im, mặt đỏ ửng lên.

Bạch Diễn nhìn vậy thì thích lắm, cái tay hư hỏng còn định luồn xuống vuốt ve, ngẫm lại có hơi quá quắt nên thôi.

“Tôi biết em nghĩ gì…” Giang Trạm không ngẩng lên, chỉ thấp giọng nói, “Em không cần làm vậy, yên tâm, tôi biết…”

Bạch Diễn đột nhiên nổi cáu: “Anh biết cái con khỉ khô ấy!”

Giang Trạm: “…”

Bạch Diễn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Giám đốc Giang à, khi chúng ta lên giường em rất thoải mái, em không khó chịu. Em không biết ngài não bổ thứ gì, cơ mà giữa thứ ngài não bổ và sự thật, ngài chọn tin cái nào?”

Quản gia đã có tuổi ôm ngực, nhanh chóng đuổi mấy người giúp việc xung quanh cũng đang tò mò ra ngoài.

Giang Trạm hiển nhiên mờ mịt ngây ngốc một lúc: “Em không khó chịu?”

“Đương nhiên là không!”

“Nhưng mà…” Giang Trạm mím môi, có hơi do dự, “Bình thường nếu không chuẩn bị sẽ khiến em đau đớn, trước kia tôi cái gì cũng không biết, khiến em chịu khổ rồi…”

Bạch Diễn: “…”

Đây cũng là sai lệch về sinh học của Omega và đàn ông bình thường sao?

Cậu quay về sẽ tìm hiểu thêm về cấu tạo cơ thể đàn ông nơi này sau vậy.

Bạch Diễn nhanh nhảu lấy cớ vô cùng hợp lý: “Em đã tự mình làm rồi.”

Giang Trạm ngẩn người: “Tại sao?”

“Vì em mơ ước sắc đẹp của sếp Giang chứ sao.”

“…”

Anh ngẫm lại, sao cứ sai sai: “Thế còn hôm qua?”

Hôm qua là buổi diễn, chắc em ấy không rảnh rỗi tự mình chuẩn bị đâu nhỉ?

“Em mời ngài tới còn gì.” Bạch Diễn bịa chuyện vô cùng logic, “Em muốn chơi ‘trò chơi mạo hiểm’ sau buổi diễn với ngài thôi mà.”

Giám đốc Giang đáng thương chỉ biết há hốc mồm nhìn Bạch Diễn.

Qua một lúc lâu, trên mặt anh đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Kh-không biết xấu hổ!”

Bạch Diễn nghiêng đầu: “Giám đốc Giang không thích hả? Nếu ngài không thích…”

Cậu cúi đầu, hai tay nâng má Giang Trạm lên, mỉm cười dịu dàng: “Ngài phải nhanh chóng thích nghi thôi chứ sao.”

Giang Trạm đẩy Bạch Diễn lùi ra một chút, đỡ trán che đi con mắt của mình, mím môi đáp: “Em thật sự… Không hề khó chịu?”

“Không có thật mà ~” Bạch Diễn lại nhào tới, “Hay là, để em chứng minh cho ngài thấy nhé…”



Quản gia đứng chờ ngoài cửa phòng ăn sớm đã cứng đờ.

Ông vội vàng đuổi sạch người hầu quanh đó đi, nhắc nhở trong vòng một tiếng tiếp theo không được tới khu nhà ăn. Ông nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, tự mình xách một tấm biển “đang sửa chữa” đặt bên ngoài.

Đuổi xong đám người kia đi, quản gia mới ngồi xuống phòng khách, thả lỏng xoa xoa sống mũi.

Chủ nhân nhà họ ngày xưa sạch đến mức chẳng có tình người, đụng đến cậu Bạch lại chơi bời kinh khủng khiếp!

Giang Độ có mang tình nhân về nhà thì cũng không dám giữa ban ngày ân ái tuyên dâm trong phòng ăn!

Theo khía cạnh nào đó, quản gia lại thấy có chút vui vẻ.

Ông làm việc cho họ Giang vài chục năm, nhìn ba đứa nhóc nhà họ Giang từ ba củ khoai nhỏ thành người lớn, trừ trung thành với chủ nhân thì còn có tình cảm dành cho hậu bối.

Giang Hoán đang đi học không nói, Giang Độ và Giang Trạm đều tới tuổi cập kê rồi.

Giang Độ thích chơi bời, tâm tính không có, nhà họ Giang chỉ cần Giang Trạm vẫn còn đó thì Giang Độ cứ việc vô lo vô nghĩ.

Giang Trạm thì không giống.

Năm đó họ Giang chia năm xẻ bảy, bờ vai gầy của Giang Trạm gánh cả Tập đoàn Tinh Hải vọt lên, bước từng bước dưới áp lực để có ngày hôm nay.

Trọng trách càng nặng, Giang Trạm càng thêm cô độc.

Giang Trạm không còn thời gian nghỉ ngơi, lúc nào cũng chỉ có công việc. Phu nhân tự sát, Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không thể chịu nổi người khác kế bên.

Quản gia từng tưởng tượng nếu như bên cạnh Giang Trạm có người chắc mỗi ngày phải dùng đều mười mấy bình xịt khử mùi, nhàn rỗi không có gì làm sẽ đi tắm.

Bên người anh giờ đã có người sánh đôi, thế nhưng lại khác xa thứ ông nghĩ.

Cậu Bạch vừa kiêu ngạo vừa tùy hứng, cơ thể luôn có mùi hương thảo nhàn nhạt.

Giang Trạm không tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Vẻ mặt quản gia trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Giám đốc Giang không vương bụi trần cuối cùng cũng có chút giống người bình thường.

Cậu Bạch vất vả rồi, đợt khi cậu ấy rời đi ông sẽ nhắc nhở Giang Trạm thu liễm cái nết lại, hiếm lắm mới có người ở bên thì đừng dọa người ta chạy mất dép.



Lần tiếp theo nhìn thấy Giang Trạm đã là bữa tối.

Cậu Bạch vốn phải yếu đuối mong manh lại tinh thần sáng láng, Giám đốc Giang đi sau mặt tái mét vừa đi vừa đỡ eo.

Bạch Diễn đi lại như gió nhận trà táo đỏ của người hầu, muốn cúi đầu uống nhưng nghĩ thế nào lại đưa cho Giang Trạm: “Ngài uống đi, cho ngài bồi bổ thân thể.”

Giang Trạm mím môi, im lặng ngồi xuống ghế salon.

Quản gia định can giải thích Giang Trạm không uống thứ gì ngoài nước lọc, chỉ thấy Giang Trạm chần chừ nhưng vẫn nhận tách trà táo đỏ kia.

Quản gia nuốt lời mình định nói xuống.

Mờ mịt đánh giá sự tương phản giữa hai người, trong đầu quản gia một mảnh lộn tùng phèo.

Chuyện gì đã xảy ra?

Sao khác xa những gì ông nghĩ thế này?

Lẽ nào… Giám đốc Giang nằm dưới?

Nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi trong nhà ăn…

Thế này là thế nào?

Quản gia vừa lo lắng vừa đề phòng nhưng vẫn không chấp nhận nổi chuyện người đứng đầu nhà họ Giang lại ở dưới, mặt khác lại lo lắng cho cơ thể Giang Trạm.

Bữa tối hôm ấy quản gia chuẩn bị cho Giang Trạm rất nhiều món bổ dưỡng, sắc mặt Giang Trạm vừa đen vừa xấu hổ.

Quản gia chuẩn bị mấy thứ này cho anh làm gì, chẳng lẽ… Ông ấy cũng cảm thấy anh là hàng xài không tốt?

Quản gia nheo mắt nhìn Giang Trạm, nội tâm chua xót: Giám đốc Giang đứng ngồi không yên, ngài ấy nằm dưới thật rồi.

Chẳng trách Giám đốc Giang giữ mình trong sạch, giữ mặt mũi nên không muốn lộ ra mà thôi.

Bạch Diễn không biết nội tâm quản gia phong phú cỡ nào, chỉ mỉm cười ám chỉ với Giang Trạm: “Đêm nay chúng ta lại ngủ chung chứ sếp Giang?”

Giang Trạm đang ăn bánh táo suýt thì nghẹn, nghĩ cũng không buồn nghĩ nghiêm túc đáp: “Hôm nay tôi nhiều việc nên sẽ ngủ lại thư phòng, em về ngủ trước đi.”

Bạch Diễn tiếc nuối nhún vai nhưng cũng không cưỡng cầu: “Tiếc quá à.”



Giang Trạm muốn giữ Bạch Diễn ở lại thêm vài ngày, Bạch Diễn cũng muốn ở bên Giang Trạm hít hà cho qua kì động dục nên không từ chối.

Giang Trạm ăn tối xong về thư phòng làm việc, Bạch Diễn đi dạo trong vườn hoa sau biệt thự họ Giang.

Người hầu trong biệt thự không nhiều nhưng ai cũng rất chăm chỉ, cây cỏ hoa lá tỉa tót vô cùng gọn gàng, ghế dài ven đường cũng không nhiễm hạt bụi.

Trong vườn hoa có một đài phun nước lớn, nước trong veo tuôn ra men theo đường ống tưới cho cây cối xung quanh.

Không khí Hải Thị không tệ, buổi tối có thể ngắm nhìn trời sao.

Bạch Diễn ngồi lên ghế đá cạnh hồ nước, ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời.

Thế giới của cậu có nền khoa học kỹ thuật phát triển hơn nơi này nhiều, con người cũng đã đặt chân được lên vũ trụ. Phi thuyền đi đâu cũng có.

Thế nhưng, nhân loại vẫn không thể chinh phục vũ trụ.

Vũ trụ rộng lớn không điểm dừng, chứa đựng hàng vạn ngôi sao, dùng cả tiềm lực của nền văn minh cũng chỉ có thể thám hiểm một phần nhỏ mà thôi.

Bạch Diễn nhìn ngôi sao, nhẹ nhàng mở to mắt.

Cậu thậm chí còn nghi ngờ thế giới của cậu và thế giới này ở chung một vũ trụ, khoảng cách tinh hệ quá lớn nên mới hoàn toàn tách biệt.

Thời kỳ động dục đến, Omega trở nên đa sầu đa cảm cũng dễ hiểu.

Ở nơi này không ai bám lấy cậu, không ai áp bức cậu. Bạch Diễn vô tình thả lỏng bản thân, để mặc cho tưởng tượng của mình lan tới chuyện tình cảm, suy nghĩ mênh mang.

“Cậu Bạch đấy ạ?”

Một giọng nói xuất hiện bên cạnh.

Bạch Diễn hoàn hồn: “Bác quản gia.”

“Cơ thể ngài vẫn chưa ổn, buổi tối hơi se lạnh, nên cẩn thận.”

Quản gia đưa cho cậu một cái áo bông mỏng.

Bạch Diễn cảm ơn rồi khoác lên, khẽ nhíu mày nhìn quản gia đứng đó: “Bác muốn tâm sự với cháu chuyện gì thế?”

Quản gia bị nhìn thấu xấu hổ ho khan: “Là thế này… Tôi đã làm việc cho họ Giang vài chục năm, lần đầu tiên thấy Giám đốc Giang dẫn người về nên muốn trò chuyện chút.”

Bạch Diễn chỉ xuống chỗ trống cạnh mình: “Bác ngồi xuống đây đã.”

“Ngài đừng nhìn chủ nhân nhà tôi bây giờ trông mạnh mẽ như vậy, thực tế ngày xưa ngài ấy vừa mềm mại lại vừa dịu dàng.” Quản gia ngồi thẳng lưng, hoài niệm chút chuyện cũ, “Thậm chí còn rất mau nước mắt.”

Bạch Diễn không tài nào tưởng tượng ra hình ảnh Giang Trạm nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng hứng thú: “Thế ạ? Vậy thì tại sao ngài ấy lại trở thành con người hiện tại?”

Quản gia thở dài: “Vì phu nhân qua đời.”

Bạch Diễn nhớ tới hôm cùng Giang Trạm ăn khuya có nghe anh nhắc tới, mẹ của anh đã nhảy lầu tự sát ngay trước mặt con mình.

Quản gia để ý dường như Bạch Diễn cũng biết chuyện này rồi: “Chuyện của phu nhân để lại bóng ma tâm lý không hề nhỏ cho Giám đốc Giang, sau đấy ngài ấy không khóc nổi nữa.”

Quản gia than thở: “Đôi lúc tôi nghĩ, có khi nào phu nhân xuống suối vàng rồi sẽ hối hận không?”

Bạch Diễn cân nhắc dùng từ: “Mẹ của Giám đốc Giang… Bà ấy vì sao lại từ bỏ cuộc sống của mình ạ?”

“Cũng không phải bí mật gì, chỉ sợ Giám đốc Giang đau lòng nên ít ai dám nhắc lại.” Quản gia do dự, “Vì cha ngài ấy ngoại tình.”

Bạch Diễn kinh ngạc nhíu mày.

Cậu cũng không quá ngạc nhiên. Thế giới nào cũng vậy, có tiền có quyền còn chung thủy chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, vợ chồng giới quý tộc còn tranh cãi to nhỏ, Bạch Diễn xuất thân từ gia tộc lớn không hiếm lạ.

Cậu chỉ kinh ngạc vì mẹ Giang Trạm lựa chọn tự kết liễu chính mình.

“Phu nhân… Vô cùng si tình, coi tình yêu của mình và lão tổng là tất thảy.” Quản gia kể lại, “Lão tổng và phu nhân vừa gặp đã yêu, yêu nhau điên cuồng rồi kết hôn. Phu nhân gả vào đây cũng coi như hạnh phúc, vài năm sau tình cảm phai nhạt, lão tổng có con riêng bên ngoài. Phu nhân to tiếng vài lần với chồng, thậm chí chấp nhận đưa đứa con riêng kia về nuôi dưỡng như con đẻ, chỉ cần lão tổng chung thủy với bà… Kết quả lão tổng vẫn như cũ lang chạ khắp nơi, phu nhân dùng thuốc vài năm chịu không nổi nữa, nghĩ quẩn rồi…”

Bạch Diễn nhíu mày: “Thế còn cha của Giám đốc Giang thì sao ạ?”

“Lão tổng đi bước nữa, chính là ả tình nhân kia.” Quản gia hơi bi thương, “Đáng tiếc chỉ được vài năm, lão tổng lại có người mới.”

Khóe miệng Bạch Diễn cong lên, rất muốn chửi thề “chó không bỏ được thói ăn cứt”, sợ Giang Trạm mất mặt lại thôi.

“Giám đốc Giang trải qua vài năm vô cùng khó khăn, cha và mẹ kế không quản, chỉ có ngài Thi Bá Thương chăm nom cho ngài ấy thôi.”

Quản gia lắc đầu, nở nụ cười chua chát.

Quản gia cũng chỉ là người ngoài, không tiện xía vào chuyện của chủ nhà, chỉ có thể tận lực bù đắp cho Giang Trạm.

Cậu bé đụng nhẹ sẽ rơi nước mắt ngày ấy dần dần thành người đàn ông chững chạc im lặng gồng mình gánh vác mọi thứ trên vai.

Bạch Diễn im lặng.

Câu chuyện của quản gia không hề nhẹ nhàng, trước mắt Bạch Diễn có thể tưởng tượng ra một bóng lưng quật cường – đó là phong thái lạnh lùng được mài giũa qua hiện thực tàn khốc sau tấm màn che ấm áp, cũng là bóng dáng tự tin không chút nhún nhường chịu thua dòng đời nghiệt ngã.

Bạch Diễn bỗng có chút thương tiếc thay cho Giang Trạm.

“Sau đó thì thế nào ạ?”

“Sau đó…” Con ngươi quản gia co lại, rùng mình giống như sợ hãi khi nghĩ về nó, “Ả tình nhân thứ hai không dịu dàng như phu nhân, cãi nhau với lão tổng rồi hạ thuốc ngủ, tự tay đâm chết lão tổng rồi tự sát.”

Bạch Diễn choáng váng ngây cả người.

Quản gia nở nụ cười châm chọc: “Không biết lão tổng trước khi chết có hối hận không nhỉ? Hai lần hôn nhân đều có cơ hội yên ổn trải qua cả đời, không tới nỗi rơi vào cái kết này. Giám đốc Giang nắm quyền một người oằn lưng, vất vả vô cùng.”

Quản gia nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nói… Giám đốc Giang vẫn còn nhiều mặt không tốt, hi vọng cậu Bạch có thể thông cảm cho ngài ấy.”

Bạch Diễn giờ mới ngẫm ra hình như ông lại hiểu nhầm gì rồi: “Từ từ, bác nghĩ quan hệ giữa cháu và Giám đốc Giang là gì?”

Quản ra ngẩn ngơ: “Không phải hai người đang yêu đương ư?”

Bạch Diễn đính chính: “Không ạ, là bao dưỡng.”

Quản gia: “…?”

Nghĩ một lúc, hình như Bạch Diễn thấy vẫn không ổn lắm. Bao dưỡng ấy hả, Giang Trạm cho cậu được bao nhiêu thứ tốt?

Bạch Diễn tiếp tục đính chính: “Không ạ, là bạn tình.”

Ngẫm lại vẫn thấy sai sai, bạn tình này đâu có thỏa mãn nổi cậu?

“Là bạn tình dùng không quá tốt.”

Quản gia: “…!!!!!”