Bạch Diễn từng ở lại biệt thự họ Giang vài lần nên hết sức quen thuộc, sáng hôm sau thức dậy tự mình mò đến phòng ăn.

Người trong phòng ăn đều chứng kiến cảnh Bạch Diễn và Giang Trạm dày vò nhau đêm hôm đó, thấy Bạch Diễn tự dưng về đây cũng hơi gượng gạo.

Bạch Diễn lại thoải mái chào hỏi: “Chào bác quản gia, lâu rồi không gặp.”

Quản gia im lặng lén lút trừng mắt lườm một người hầu nhìn chằm chằm Bạch Diễn, mỉm cười hòa ái với cậu: “Lâu rồi không gặp cậu Bạch.”

Bạch Diễn nhìn một vòng, bàn ăn bày bữa sáng tinh xảo nóng hổi nhưng Giang Trạm lại mất hút: “Giám đốc Giang đâu rồi ạ?”

Quản gia cũng mờ mịt theo: “Có lẽ đêm qua ngài ấy thức khuya, để tôi bảo người hầu lên gọi.”

Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân lại gần, Bạch Diễn quay lại nhìn rồi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Giang Trạm mặc một bộ đồ ngủ màu cam nhạt, tóc tai tùy tiện để rối mù nhưng lại trông vô cùng khỏe khoắn, tóc mái rủ xuống trông trẻ ra hẳn vài tuổi.

Bạch Diễn nhớ ngày trước Giang Trạm dù ở nhà cũng mặc đồ tối màu, tóc cũng chải ngược gọn gàng, vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.

Tự dưng lại nổi hứng đổi tạo hình, trẻ trung ghê.

Bạch Diễn nháy mắt: “Sao sếp Giang lại đổi tạo hình thế?”

Giang Trạm xấu hổ xốc lại cổ áo: “Tâm huyết dâng trào.”

Quản gia vui vẻ khen không dứt: “Giám đốc Giang trông trẻ hơn nhiều, đã khuyên ngài nên mặc đồ của người trẻ tuổi nhiều hơn.”

Giang Trạm đón nhận ánh nhìn tò mò của Bạch Diễn, nhịn không nổi lại muốn sửng cồ lên, kéo ghế ngồi xuống: “Ăn cơm đi đã.”

Bạch Diễn nhìn Giang Trạm từ đầu đến chân, bỗng bật cười: “Trông anh trẻ hơn nhiều thật.”

Cậu biết tỏng vì sao anh giai tự dưng nổi hứng muốn nổi xì-tai rồi nhé.

Chắc cái câu “lão khọm già” của Triệu Hạo đã khiến trái tim anh giai chảy máu.

Tạo hình Giám đốc quyền lực thường ngày của anh giai trông rất khí thế, nhưng hơi già thật…

Giang Trạm biết mình đã bị Bạch Diễn nhìn thấu, nĩa trong tay đứng hình, tằng hắng rồi bất mãn nói: “Anh chưa ba mươi đâu.”

Bạch Diễn cười híp mắt ngồi xuống: “Vâng, sếp Giang vẫn trẻ lắm.”

Giang Trạm giờ mới thả lỏng.

Ăn xong bữa sáng Bạch Diễn phải đi đóng phim, Giang Trạm bất đắc dĩ quay về với vai Giám đốc chững chạc, sánh vai bên Bạch Diễn ngồi cùng một chiếc xe.

Bạch Diễn chưa thi bằng lái riêng, đành phần tài xế hết.

Bạch Diễn bật cười: “Hình như chúng ta đâu có cùng đường?”

Đoàn làm phim quay ở ngoại thành, văn phòng của Hoàng Tinh Entertainment ở trung tâm thành phố, ngược đường nhau hoàn toàn,

Giang Trạm nghiêm mặt: “Vì vấn đề an toàn.”

Trước kia Bạch Diễn toàn đi xe công ty phân cho đến đoàn làm phim, lần này đi xe riêng hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.

Bạch Diễn chẳng quan tâm, chào Giang Trạm ngồi ghế sau rồi sải bước vào đoàn làm phim.

Tiểu Trương và các trợ lý khác đã chờ sẵn, thấy Bạch Diễn vội nhào tới: “Cậu vẫn ổn chứ Bạch Diễn?”

Bạch Diễn ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Tiểu Trương nhìn hai bên rồi thì thầm: “Nghe chị Mạnh kể hôm qua cậu đụng phải fan tư sinh quá khích?”

Bạch Diễn minh bạch: “Công ty đã biết rồi?”

“Chị Mạnh hôm qua nhận tin, báo cho chúng tôi chuẩn bị tinh thần làm tốt công tác dư luận.” Tiểu Trương gãi gãi đầu, vẫn không yên tâm, “Cậu bị thương không?”

Bạch Diễn nở nụ cười: “Yên tâm, tôi không sao.”

Cậu trấn an Tiểu Trương, trợ lý khác nhanh nhẹn báo cáo sự việc tiếp nối đêm qua.

Giang Trạm tự mình ra tay, chuyện Bạch Diễn đụng fan tư sinh không lộ ra ngoài. Đụng độ fan tư sinh gây ra rất nhiều bê bối, đặc biệt là nghệ sĩ có hình tượng tốt đang nổi tiếng như Bach Diễn, cậu không cần nổi lên nhờ tranh cãi. Có thể đè xuống thì nên tận lực đè xuống.

“Chị Mạnh đã lấy một bức ảnh và lời khai làm bằng chứng, dù cho dư luận dậy sóng thì bên có lợi vẫn là chúng ta, xin cậu Bạch hãy an tâm.”

Bạch Diễn gật đầu: “Mọi người vất vả quá.”

Trợ lý mỉm cười: “Đây là công việc của chúng tôi mà.”

Bạch Diễn đi trang điểm, Tiểu Trương ở một góc ghen tị nhìn vị trợ lý dùng đôi ba câu đã báo cáo xong toàn bộ sự kiện, so sánh mình và bản thân, cảm thấy mình quá vô dụng.

Trợ lý kia xử lý xong công việc, đi về chỗ Tiểu Trương.

Tiểu Trương căng thẳng đứng dậy, nhanh chóng xốc lại tinh thần.

Trợ lý kia bình tĩnh nhìn Tiểu Trương: “Từ hôm nay cậu đi theo tôi, tôi sẽ dạy cho cậu nghiệp vụ của trợ lý chuyên nghiệp, kể cả nghiệp vụ của người đại diện.”

Tiểu Trương không kịp chuẩn bị, mờ mịt hỏi: “Tại sao?”

“Về tình thì cậu Bạch tín nhiệm cậu hơn.” Trợ lý kia bình bình giải thích, “Nghệ sĩ có chuyện riêng tư chỉ tin tưởng giao cho người họ tín nhiệm, cậu phải nhận trách nhiệm ấy.”

Tiểu Trương chớp chớp mắt, khó tin nổi nổi dò hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn lấy được lòng tin của Bạch Diễn?”

Trợ lý kia mỉm cười: “Cậu Bạch tin tưởng tôi thì tốt quá, nhưng Giám đốc Giang phái tôi đến bên cậu ấy để công việc cậu ấy thuận lợi hơn, không phái tôi đến gây lục đục đấu đá nội bộ.”



Bạch Diễn hôm nay chỉ quay nửa ngày, quay xong thì bắt xe đến phòng thí nghiệm.

Pheromone mô phỏng đầu tiên đã được tổng hợp thành công, dựa theo đo lường của hệ thống AI và thí nghiệm mô phỏng kết hợp với pheromone của cậu, hiệu quả hẳn sẽ không thua kém gì nghiên cứu trước kia của cậu.

Tính toán chút, kì động dục sắp tới rồi.

Bạch Diễn tính toán thử hiệu quả của pheromone mô phỏng này vào kì động dục.

Kỳ động dục trước kia đều quấn lấy Giang Trạm, với quan hệ hiện tại thì không thích hợp lắm.

Bạch Diễn đóng chặt chai pheromone mô phỏng nhét vào ba lô, đề phòng bất cứ khi nào.

Trở về nhà họ Giang, Bạch Diễn nghe được tiếng đàn dương cầm vọng lại.

Cậu khẽ nhíu mày.

Nếu cậu nhớ không lầm, trong biệt thự họ Giang không hề có dương cầm.

Tuy cậu ruột Thi Bá Thương của Giang Trạm là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, thế nhưng Giang Trạm đâu có theo con đường nghệ thuật, trong biệt thự họ Giang cũng không có nhạc cụ.

Bạch Diễn suy nghĩ, men theo tiếng đàn lên tầng hai, đứng lại cạnh gian phòng kế phòng tập thể hình.

Trước kia sử dụng vào mục đích gì không rõ, hiện đã dọn dẹp sạch sẽ, chính giữa đặt một chiếc dương cầm màu trắng tinh khôi.

Giang Trạm ngồi trên ghế chơi đàn, cau mày nhìn cầm phổ, ngón tay cứng còng lướt trên từng phím đàn lò dò gõ từng đoạn đứt quãng.

Bạch Diễn chăm chú lắng nghe, đây chính là.

Bạch Diễn tựa lên khung cửa, im lặng nghe Giang Trạm chầm chậm chơi xong bảnhoàn chỉnh, mỉm cười vỗ tay: “Chơi không tệ nha.”

Giang Trạm ngẩn ngơ, ngón tay vô ý nhấn một cái tạo nên âm thanh chói tai.

Anh tằng hắng, giữ bình tĩnh đứng dậy: “Hôm nay về sớm thế.”

Bạch Diễn vuốt vé khung đàn, mỉm cười: “Đàn chậm nhưng không hề sai nốt nào.”

Sự căng thẳng trong mắt Giang Trạm vơi đi đôi chút.

Bạch Diễn ngồi xuống, hai tay đặt lên phím đàn, nước chảy hoa trôi chơi một khúc.

Âm nhạc dịu dàng chảy xuôi, Giang Trạm nghe đến mê mẩn, nốt cuối cùng chấm dứt mới bừng tỉnh: “Đây là khúc nào?”

“Mới viết đó.” Bạch Diễn thả tay xuống, “Lúc trước tập thể dục em cho anh nghe rồi còn gì.”

Giang Trạm nhớ khi ấy hai người ở chung, vẻ mặt cũng trở nên ấm áp, sau đó lại nghiêm nghị: “Anh mua đàn rồi, muốn nhờ em dạy đánh.”

Bạch Diễn ngạc nhiên: “Sao sếp Giang lại tự dưng muốn học chơi đàn dương cầm?”

“Sắp đến sinh nhật cậu rồi, anh muốn chơi bản nhạc em thổi ngoài nghĩa trang cho ông ấy nghe.” Giang Trạm không hề dấu diếm, “Mỗi ngày 30′ thôi, được không?”

Bạch Diễn nghĩ một hổi, ngước mắt nhìn Giang Trạm rồi gật đầu đồng ý.

Sắc mặt Giang Trạm bỗng trở nên bừng sáng.

Bạch Diễn nhìn theo phím đàn, hỏi Giang Trạm: “Dạo này công việc của sếp Giang thong dong nhỉ?”

Trước kia Giang Trạm phải gồng mình xử lý công việc ở cả Tinh Hải và Hoàng Tinh, làm tăng ca đến nửa đêm là chuyện cơm bữa, tại sao gần đây lại rảnh như thế?

Giang Trạm ho khan: “Công việc ở Hoàng Tinh anh đang dần bàn giao cho Chủ tịch kế tiếp, Tinh Hải thì vẫn ổn.”

Bạch Diễn hứng thú: “Chủ tịch Hoàng Tinh Entertainment đã xác định rồi?”

Giang Độ biến Hoàng Tinh Entertainment thành nồi cháo heo, người được việc chẳng có một ai, Giang Trạm lên nắm quyền, vừa chạy theo sau chùi mông cho Giang Độ vừa khảo sát tìm ra người kế nhiệm.

Nửa năm trôi qua, anh giai đã tìm được ứng viên rồi?

Bạch Diễn nghĩ một hồi, chớp chớp mắt dò hỏi: “Là chị Mạnh sếp nhỉ?”

Giang Trạm ngẩn ngơ: “Sao em biết?”

“Chị ấy mang danh là người đại diện của em, thực tế em chẳng gặp chị ấy được mấy lần.” Bạch Diễn liên hệ Mạnh Đan đều qua điện thoại, không có mấy cơ hội bàn bạc trực tiếp, “Chị Mạnh là người có thâm niên, năng lực lẫn lý lịch đều có, trở thành người kế nhiệm cho anh cũng không lạ.”

Khi dẫn Bạch Diễn đi tiệc rượu lần trước, Giang Trạm biết Bạch Diễn có kiến thức nhất định về kinh doanh, khóe môi nở nụ cười: “Hơn nữa, trong mấy năm Giang Độ tại vị, dưới trướng Mạnh Đan không xảy ra chuyện rối ren gì.”

Đây là lý do chính anh chọn Mạnh Đan.

Bạch Diễn nâng hai tay lên: “Em cứ nghĩ sếp Giang sẽ nói anh ấy đang vì em nên mới làm vậy.”

Giang Trạm liếc mắt: “Em sẽ không thích.”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Ồ? Sếp Giang tự tin khẳng định điều ấy?”

“Đương nhiên.” Giang Trạm hiếm thấy lộ ra vẻ kiêu ngạo thường ngày trước kia, khẽ hừ một tiếng, “Công tư phân minh mới khiến em thích anh, cũng là lý do anh thích em.”

Bạch Diễn bật cười.

Đã lâu không thấy Giang Trạm như vậy, Bạch Diễn cũng thấy hơi nhớ nhớ.

Nếu đã thích, Bạch Diễn dạy Giang Trạm đánh một đoạn ngắn.

Gian Trạm không học qua trường lớp nghệ thuật, dù sao anh cũng được Thi Bá Thương dạy dỗ nhiều năm, thường thức về âm nhạc vẫn có. Bạch Diễn nhìn Giang Trạm cố gắng chầm chậm đánh từng nốt, giúp Giang Trạm sửa chữa động tác.

Hai người ngồi sát vào nhau, Bạch Diễn ngửi được hương nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể anh, hương chanh xen lẫn hương gỗ thấm vào tim gan, khiến cậu phấn chấn hẳn.

Bạch Diễn vui vẻ cùng Giang Trạm đánh một khúc nhạc, bỗng thấy có gì đó sai sai.

Trước kia khi sắp đến kỳ động dục, ngửi được hương nước hoa của Giang Trạm tuyến thể sẽ có phản ứng, hệ thống AI cũng cảnh báo biến hóa nồng độ hormone.

Giang Trạm và cậu đã dính lấy nhau nửa tiếng, sao sau gáy không có động tĩnh?

Bạch Diễn hơi nhíu mày, hỏi hệ thống AI: “Đo lường nồng độ hormone.”

Hệ thống AI nhanh chóng cho kết quả: “Nồng độ adrenalin, ΩII trong cơ thể chủ nhân thấp hơn mức bình thường, rất bình thường,”

Lông mày Bạch Diễn nhíu lại.

Đây chính là điều bất thường.

Mùi hương của Giang Trạm bỗng nhiên mất hiệu lực?

Bạch Diễn nghĩ một hồi rồi mở miệng: “Anh đổi nước hoa à?”

Giang Trạm ngẩn ra, không hiểu lý do vì sao hơi xấu hổ, thề thốt phủ nhận: “Anh không.”

Bạch Diễn nhướn mày.

Giang Trạm tằng hắng, lấy điện thoại ra gõ chữ.

Bạch Diễn cũng ngạc nhiên, điện thoại rung lên, mở ra thì là tin nhắn của Square World.

Bạch Diễn khó hiểu nhìn Giang Trạm, vẫn mở ra đọc.







Câu này vừa gửi, trước mặt Bạch Diễn nhiều hơn một cái bóng.

Giang Trạm duỗi tay, khẽ ho khan: “Em ngửi thử.”

Bạch Diễn hơi buồn cười nhưng vẫn chiều theo cúi đầu hít một hơi, lông mày lại nhăn tít: “Không có thật.”

Mùi hương vẫn vậy, cảm giác kích động rạo rực, máu chảy cuồn cuộn trong cơ thẻ Bạch Diễn lại không còn.

Sắc mặt Giang Trạm cũng đanh lại, môi mím thành một đường.

Bạch Diễn có pheromone mô phỏng trong tay rồi nên không lo, lông mày cũng giãn ra, mỉm cười với Giang Trạm: “Hay VOE đưa đợt hàng được đổi công thức cho Giám đốc Giang?”

Giang Trạm nghiêm mặt: “Của tôi là đặt chế tác riêng.”

Bạch Diễn bắt đầu suy diễn linh tinh: “Xưởng sản xuất bắt nạt khách hàng, cung cấp hàng kém chất lượng?”

Giang Trạm mím môi: “VOE và Tinh Hải có lịch sử phát triển không sai biệt lắm, coi như anh đang bàn chuyện thu mua với bên ấy, không đến nỗi tự lấy đá đập chân…”

Nói đến đây Giang Trạm nhận ra mình vừa nói hớ, thức thời im mồm.

Bạch Diễn nghe rõ ràng, ngẩn người một lúc rồi bật cười thành tiếng: “Sếp Giang thu mua VOE hả?”

Giang Trạm muốn giấu cũng chả giấu nổi nữa, đành nghiêm túc thừa nhận: “Có kế hoạch, nhưng trước mắt chưa thành công.”

Bạch Diễn nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết vì sao anh thu mua VOE, dở khóc dở cười: “Công tư rõ ràng của sếp lớn đâu rồi?”

Giang Trạm hừ nhẹ: “Tinh Hải muốn phát triển thêm lĩnh vực kinh doanh, chưa từng nhúng tay vào công nghiệp nước hoa thì tính toán mở rộng thị trường ra thôi.”

Bạch Diễn buồn cười, nhưng nhận ra mình cũng không khó chịu với cư xử “công tư không rõ ràng” của Giang Trạm.

Bạch Diễn ngẩn tò te, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Con người mà…

So với cái này, Bạch Diễn càng tò mò lý do tại sao Tinh Hải chưa thể thu mua VOE thành công.

Bạch Diễn đã điều tra qua nhãn hiệu này. Họ chỉ nhắm vào thị trường high-end, số lượng không nhiều, quảng cáo lại càng không, dựa vào khách hàng cố định để phát triển và tự tuyên truyền. Sản phẩm của họ có chất lượng vô cùng tuyệt vời, giới nhà giàu gần như ai cũng đặt hàng sản phẩm chế tác riêng.

Lướt qua lịch sử phát triển của VOE, Bạch Diễn cứ thấy là lạ: VOE chỉ muốn im ỉm bán sản phẩm chứ không hề muốn quảng cáo phô trương, không lỗ là được.

Nhắc đến đây Giang Trạm cũng chả muốn nói, thế nhưng vẫn giải thích: “VOE trả lời không muốn được đầu tư phát triển thị phần, không chấp nhận bất kì tập đoàn nào tham gia.”

Bạch Diễn nhíu mày: “Chẳng lẽ họ không muốn nâng cao thị phần?”

Giang Trạm nghiêm mặt lắc đầu: “Không.”

“Thoạt nhìn mục tiêu không phải kiếm tiền.” Bạch Diễn nhíu mày, giọng nói mang theo nụ cười, “Giám đốc Giang tính sao giờ?”

“Anh mua đứt quyền sử dụng loại nước hoa này.” Giang Trạm nghiêm mặt, “Ngoài anh ra, không một chỗ nào có thể xuất hiện nó.”

Bạch Diễn phụt cười.

Giang Trạm thì không.

Bạch Diễn đối với việc này cũng không nghĩ nhiều: Pheromone mô phỏng tới tay, hiệu quả của nước hoa cũng không mãnh liệt như xưa.

Giang Trạm lại rất để ý, không luyện đàn, đẩy cửa bước ra ngoài.

Bạch Diễn ngồi im tại chỗ, đánh một khúc rồi cũng đi theo.

Đến tận bữa tối sắc mặt Giang Trạm cũng không hề dễ chịu, xem ra không tìm được nguyên nhân nước hoa mất hiệu lực.

Bạch Diễn tâm trạng không tệ, bữa tối ăn bon mồm phải gấp ba trước kia mới thỏa mãn dừng đũa: “Đầu bếp nhà sếp Giang tay nghề ngày càng tốt.”

Giang Trạm thấy Bạch Diễn vui vẻ cũng vui lây, vẫn nhắc một câu: “Đừng ăn uống vô độ.”

Anh cũng liếc quản gia một cái.

Quản gia nhận lệnh, phát thêm chút tiền thưởng cho đầu bếp.

Bạch Diễn xoa xoa bụng rồi giật mình, sao lại ăn nhiều thế nhỉ?

Cậu tự kiềm chế tốt lắm, vậy nên chị gái Mạnh Đan mới không khắt khe chuyện giữ dáng, chắc lâu rồi không ăn chực nhà anh giai nên mới ăn nhiều như thế.

Bạch Diễn uống một hớp nước ép hoa quả tươi, nghĩ rồi quyết định lên nhà tập thể dục.

Giang Trạm cũng đi theo.

Anh đeo tai nghe, vừa chạy bộ trên máy vừa nghe báo cáo phân tích của thư ký cấp cao trong Tập đoàn Tinh Hải.

Sau cái lần suýt bắt được nhược điểm của tên hacker kia, hắn giống như bốc hơi khỏi trái đất.

Giang Trạm không yên tâm, xử lý công việc càng cẩn thận hơn trước.

Kẻ kia không chỉ nhắm vào Tinh Hải, gã còn theo dõi Bạch Diễn.

Mỗi ngày trôi qua chưa thể gô cổ gã, Giang Trạm không thể yên tâm.

Công việc không còn quá bận rộn, Giang Trạm đang muốn tranh thủ ở chung bồi đắp tình cảm với Bạch Diễn… Bạch Diễn lại mất sạch hứng thú với nước hoa anh dùng!

Giang Trạm từng hận nước hoa mình phải sử dụng, chọc ra hiểu lầm lớn như vậy, sau khi nước hoa mất đi sự hấp dẫn của nó lại bất an.

Bạch Diễn từng thừa nhận cậu thích anh, ai biết tình cảm ấy mấy phần bị nước hoa ảnh hưởng, yêu thích kéo dài được bao lâu?

Ngẫm lại mà xem, ngày hôm ấy Bạch Diễn vô cũng lạnh lùng rời đi, lồng ngực Giang Trạm lại bị xiên cho vài nhát nhói đau.

“…Trước ảnh hưởng của giông bão, công ty công nghệ mới nổi lên không hề ít, đáng chú ý có Ahapura, Bạch Trụ…”

Giang Trạm bị một cái tên hấp dẫn: “Bạch Trụ?”

Bạch Diễn không giấu diếm anh chuyện mở công ty. Giang Trạm cũng qua account Square World giúp cậu phân tích ứng dụng thực tiễn của hệ thống AI, nhớ rõ công ty của Bạch Diễn là “Bạch Trụ”.

Thời gian thấm thoát chưa bao lâu, Bạch Trụ đã đẩy sản phẩm lên kệ rồi?

Giang Trạm tạm dừng báo cáo, duyệt qua vài sản phẩm trong catalogue của Bạch Trụ.

Không khác lắm so với kế hoạch Bạch Diễn đề ra, Bạch Trụ bán hệ thống định vị thông minh trên xe và hệ thống AI lắp đặt trong nhà, thân thiện với người sử dụng.

Chất lượng hai sản phẩm này khá ổn, người sử dụng hài lòng đánh giá cao, gặt được chút thị phần.

Dùng tầm nhìn của Giang Trạm phán đoán, không biết sau này Bạch Trụ có phát triển không đều dựa vào tiếp tục đa dạng hóa sản phẩm.

Sao băng vụt qua chẳng lạ lùng trong giới kinh doanh kỹ thuật, đa số chuyên gia đều hiểu biết sâu về một vấn đề, công ty nhỏ muốn vươn lên thì cần có thêm nhiều sự trợ giúp.

Sản phẩm tiếp theo ư…

Con mắt Giang Trạm sáng lên.



“Giám đốc Giang lại giúp em phân tích module kỹ thuật?”

Bạch Diễn trợn tròn mắt nhìn anh.

Giang Trạm ho khan rồi nhấn mạnh: “Là Square World muốn giúp em.”

Bạch Diễn không bắt bẻ, ngạc nhiên nhướn mày: “Sao tự dưng anh lại nghĩ đến việc này?”

Giang Trạm nói: “Trong hợp đồng bàn giao công nghệ bảo mật có điều khoản.”

Bạch Diễn nhớ chứ, trong hợp đồng Giang Trạm ký có điều khoản Square World cung cấp miễn phí viện trợ kỹ thuật, thời hạn cả đời.

Chỉ tiếc bọn họ đang hiểu lầm nhau, thẳng thắn với nhau rồi Bạch Diễn cũng để nó ra sau đầu.

Giang Trạm vẫn nhớ.

Bạch Diễn dựa trên khung cửa, khẽ nheo mắt: “Anh biết trong tay em có bao nhiêu kỹ thuật tân tiến chứ, không sợ bồi dưỡng ra đối thủ cạnh tranh cho Tinh Hải à?”

Tinh Hải là tập đoàn lớn có bề dày lịch sử trăm năm, qua sóng gió vẫn ngồi vững cái ngai con rồng kinh tế quốc nội. Trong từng ấy năm, số lượng người muốn soán ngôi Tinh Hải nhiều vô số, thế nhưng chưa ai thành công.

Bạch Trụ là công ty bé bằng lỗ mũi thành lập vài tháng, Bạch Diễn nói lời này vô cùng tự tin, giống như vượt mặt Tinh Hải chả có gì khó.

Giang Trạm không cười cợt, vô cùng nghiêm túc đáp: “Vậy cũng tốt. Không có đối thủ, Tinh Hải dậm chân tại chỗ, mãi chẳng khá lên nổi.”

Bạch Diễn nghiêng đầu, khóe môi cong lên.

“Tinh Hải gặp đả kích, kẻ địch quá nham hiểm, Tinh Hải luôn nghĩ mình ở đỉnh cao nên không cần tiếp tục đi lên.” Giang Trạm giải thích, “Có đối thủ kề vai sát cánh, cùng nhau tiến lên.”

Bạch Diễn nhìn Giang Trạm. Giang Trạm rất nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh, tràn đầy sự tự tin vô hình, giống như chắc chắn Bạch Trụ có thể sánh vai Tinh Hải cùng nhau phát triển.

Bạch Diễn chạm lên vành tai, tự đưa ra quyết định cho bản thân.

Cậu lùi về sau một bước, làm động tác mời: “Vậy à, kính mời sếp Giang theo em.”

Giang Trạm thấy Bạch Diễn gỡ xuống “tai nghe bluetooth” không rời cậu nửa bước.

“Đây chính là nguồn gốc của mọi công nghệ.” Bạch Diễn nói nhẹ bẵng như chuyện lông gà vỏ tỏi như quét tước, nấu cơm, “Giám đốc Giang sẵn sàng chưa?”