Giang Trạm sửng sốt một hồi lâu, mãi mới phản ứng được: “Chiếc DinMA còn lại em mua?”

Giọng nói Bạch Diễn mang theo ý cười, mắt chớp chớp nâng hộp nhẫn lên: “Ừm, tính mua để cầu hôn anh đấy.”

Cậu nở nụ cười hạnh phúc dịu dàng nhìn anh: “A Trạm, anh nguyện ý cưới em chứ?”

Giang Trạm choáng váng.

“Nhưng nhìn A Trạm cũng có ý định cầu hôn em…” Bạch Diễn đặt hộp nhẫn lên khay trà, “Em lo chuyện đụng hàng lắm… Anh đã chuẩn bị xong kế hoạch cầu hôn rồi đúng không?”

Giang Trạm hơi xấu hổ, tùy cơ ứng biến: “Chuyện cầu hôn đàn ông phải chủ động.”

Bạch Diễn nhướn mày: “Làm sao? Em không phải đàn ông à? Omega thì cũng có nam với nữ nhé.”

“Không không, ý anh là…” Giang Trạm ngập ngừng, “Lần trước chuẩn bị không tốt nên để lại ký ức không vui cho em, thế nên anh muốn bù đắp một chút.”

Trong lòng Bạch Diễn vừa chua xót vừa ấm áp, cúi đầu rồi bật cười: “A Trạm, anh đúng là…”

Giang Trạm mờ mịt nhìn cậu.

Cậu cầm hộp đựng nhẫn lên, ngước mắt nhìn Giang Trạm, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đây cũng là điều em muốn nói. Lần trước để lại ký ức không vui cho anh, em muốn bù đắp một chút.”

Giang Trạm ngẩn ngơ, khóe môi cũng cong lên theo: “Trước đó là lỗi của anh mà.”

“Chúng ta ai cũng sai hết.” Bạch Diễn không muốn mở đại hội thú tội với anh, “Lần này chúng ta cùng để lại cho nhau ký ức đẹp đẽ nhất có được không anh?”

Giang Trạm dừng một chút rồi gật đầu, nhưng vẫn nhấn mạnh một câu: “Cho nên anh sẽ là người cầu hôn.”

Bạch Diễn: “…”

Cậu dỗ ngọt dụ người vào tròng cơ mà, sao anh yêu cứng đầu thế?

Bạch Diễn thở dài: “Sếp Giang à, cứ thế này em đành dùng chiêu đoạt mệnh thôi.”

Bạch Diễn lấy điện thoại, tạch tạch đánh chữ.

Điện thoại của Giang Trạm rung lên.





Bạch Diễn cho rằng Giang Trạm đã vào tròng, chẳng mấy chốc lại thấy tin nhắn gửi tới.

Bạch Diễn ngơ ngác, mờ mịt nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm cũng nhìn cậu.

Hai người cùng nhau bật cười.

Cười đủ, Bạch Diễn xua xua tay: “Em chịu thua rồi đấy, xem ra chẳng có cách nào thuyết phục nổi anh.”

Giang Trạm nhìn cậu.

“Không bằng…” Bạch Diễn kéo dài giọng, mắt chớp chớp, “Chúng ta cùng cầu hôn nhau đi.”



Cùng cầu hôn nhau.

Quản gia nhìn Giang Trạm yêu cầu bố trí bối cảnh thì trợn tròn mắt, cẩn thận hỏi hai nhân vật trong cuộc: “Giám đốc Giang và cậu Bạch cùng cầu hôn nhau… Có khác gì nghi thức đính hôn không ạ?”

Cầu hôn là một người dâng nhẫn lên, hỏi xem đối phương có muốn kết hôn cùng mình không.

Hai người đồng thời cầu hôn nhau, sau đó là trao đổi nhẫn, có khác gì đính hôn không nhỉ?

Không, giống đính hôn như đúc!

Giang Trạm nghiêm túc sửa chữa: “Là cùng cầu hôn nhau, không phải đính hôn.”

Bạch Diễn cười tươi như hoa gật đầu.

Quản gia: “…”

Thôi, hai người hạnh phúc là được.

Giám đốc Tinh Hải muốn đính hôn, à không, cùng cầu hôn nhau chính là việc lớn, quản gia hỏi Giang Trạm xem có muốn mời khách không.

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn.

Giang Trạm không sao, thế nhưng có thể đây chính là cú shock lớn với sự nghiệp đang lên của Bạch Diễn.

Bạch Diễn suy nghĩ, sau đó xoa xoa cằm: “Bao giờ kết hôn hẵng mời khách. Cho mấy cô cậu fan nhà em chút thời gian đi.”

Chuyện xảy ra vài tháng gần đây quá nhiều, suýt thì cậu quên mất.

Buổi tối hôm ấy, Bạch Diễn call video cho Mạnh Đan: “Chị Mạnh à, em muốn come out.”

Mạnh Đan mặt không biến sắc: “Ồ?”

Bạch Diễn hơi ngạc nhiên: “Em tưởng chị phải bật ngửa ra đó chứ.”

“Chị đoán từ trước rồi.” Mạnh Đan cười lạnh lùng, “Cậu ngẫm lại xem, bao lâu rồi cậu không chịu update Weibo với livestream? Debut chưa được một năm đã muốn rút lui, chỉ mình cậu mới có cái gan ấy nhỉ!”

“Ai bảo em muốn giải nghệ.” Bạch Diễn không giận, cười híp mắt đáp, “Em chỉ hơi bận thôi mà.”

Mạnh Đan không tin: “Cậu bận gì? Bận chim chuột với ngài Giang à?”

“Bận giải quyết hai công ty trên danh nghĩa của em.”

Mạnh Đan biết chuyện Bạch Diễn mở công ty, nhưng cụ thể ra sao không rõ, chỉ coi như Bạch Diễn đang cầm tiền đi đầu tư: “Chuyện gì cần cậu ra tay?”

Cứ làm nũng với Giám đốc Giang là xong hết mà?

“Một cái là doanh nghiệp kinh doanh sản phẩm công nghệ cạnh tranh với Tinh Hải, một cái khai thách thị trường nước hoa Tinh Hải chưa nhúng chàm.” Bạch Diễn thở dài, “Không phải em lười muốn trốn việc đâu, haiz, em có được nghỉ đâu.”

Mạnh Đan: “…”

Bạch Diễn lại lên cơn điên gì đây?

“Chị Mạnh à, chị có biết dạo này chị xấu tính lắm không?”

Mạnh Đan nhậm chức Chủ tịch Hoàng Tinh Entertainment, ngày đêm cần mẫn làm việc. Trước kia cô còn muốn dùng đức thu phục người, sau đó nhận ra không có uy thì chả trấn được ai.

Cô không có hào quang uy quyền như Giang Trạm, chỉ có thể đi theo con đường táo bạo hơn.

Mạnh Đan day day mi tâm, ngẫm lại mình nghỉ ngơi cũng chả đủ, khẽ thở dài: “Chuyện cậu come out… Cậu thử nghĩ lại xem? Thứ Giám đốc Giang cho cậu thật sự rất hấp dẫn, nhưng có đáng để cậu vứt hết sự nghiệp của mình không?”

Bạch Diễn cố ý liếc mắt nhìn Giang Trạm đang cạnh bên ngoài khung hình, cười híp mắt trả lời: “Chưa nhắc đến chuyện sự nghiệp của em có tiêu tan hay không, chỉ nói đến Giám đốc Giang thôi, em không nghĩ anh ấy là loại người ấy.”

“Biết mặt, nhưng ai biết lòng.” Mạnh Đan hừ một tiếng, “Cậu nhìn cậu Tứ họ Giang em, dù sao cũng là anh em ruột…”

Ống kính run lên, trước mặt là Giang Trạm.

Bút trong tay Mạnh Đan “lạch cạch” rơi xuống.

Giang Trạm nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Tôi và Giang Độ không giống nhau. Tôi yêu Bạch Diễn, tôi sẽ dùng cả đời để trân trọng em ấy.”

Mạnh Đan tưởng mình lén lút nói xấu ông chủ sẽ bị ăn gậy, ai dè cũng chỉ có thế.

Cô sửng sốt một hồi, sau đó mới đáp: “Tôi tin ngài rồi.”

Giang Trạm hài lòng trả điện thoại cho Bạch Diễn.

Bạch Diễn cười nghiêng ngả.

Mạnh Đan cắn răng: “Sao cậu không nhắc chị Giám đốc Giang cũng ngồi đó?”

“Em quên.” Cậu cười híp mắt, “Anh ấy không trách chị đâu.”

Mạnh Đan giật mình, tự xốc lại tinh thần. Giám đốc Giang công tư phân minh, tâm lý sợ hãi trong cô chẳng còn gì, chỉ trừng mắt lườm Bạch Diễn.

Giang Trạm tự dưng chen ngang, Mạnh Đan cũng nhận ra mình không cần lo lắng cho Bạch Diễn nữa.

Cô day day mi tâm: “Hai người tính bao giờ công khai?”

“Cứ từ từ.” Bạch Diễn nhớ ra vài tháng tiếp theo mình phải dưỡng thai, không muốn làm chuyện dư thừa, “Come out trước đã.”

Dựa theo thói quen của Bạch Diễn, có khi lên Weibo viết status “Tôi thích đàn ông” là xong chuyện.

Mạnh Đan kiên quyết yêu cầu cậu nghe theo sắp xếp, bắt đầu chèo lái dư luận.

Nói đi cũng phải nói lại, idol như Bạch Diễn lộ xu hướng tính dục hay chuyện yêu đương đều là mồ chôn sự nghiệp. Bọn họ bán thiết lập tính cách, fan bạn trai bạn gái chiếm 90%, một khi bị đưa ra ánh sáng sẽ có vô số người thoát fan.

Thứ làm nên tên tuổi Bạch Diễn là giọng hát và tiếng đàn, tuy đi theo hướng idol nhưng độ nổi tiếng lại theo hướng ca sĩ.

Idol sẽ cân nhắc chuyển mình, đa số sẽ chọn làm diễn viên, rất ít người chọn ca sĩ. Ca hát dù sao cũng yêu cầu cao hơn diễn xuất.

Mạnh Đan tính toán sau phi vụ này Bạch Diễn sẽ mất không ít fan, vừa đau lòng vừa chuẩn bị công tác dư luận.

Đầu tiên là cắt ghép video của Bạch Diễn từ khi debut tới giờ, đặc biệt là MVtự công tự thụ, tuyên truyền dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

Sau đó là các buổi phỏng vấn và livestream, nhấn mạnh vào tính cách kiêu ngạo khó thuần.

Cuối cùng là các cp gán ghép, bỏ tiền mời mọc không ít họa sĩ về vẽ doujinshi.

Fan không biết công ty định làm gì, tay bắt đầu lướt web ngắm nhìn dung nhan động lòng người của Bạch Diễn, đảng cp lại càng được dịp mừng như điên. Ai biết kẻ nào bày mưu, nhưng có đường ăn ai lại không vui?

Bạch Diễn xem qua nhiệt của vài cp, cái nổi nhất lại là cậu và Phạm Dương.

Motif quá kinh điển đối thủ cạnh tranh hóa thành cún con la liếm, Phạm Dương lại là Thái tử gia nhà Thiên Hoa, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, quá phù hợp với anh chị em thích đu cp.

Mấu chốt ở chỗ Phạm Dương vô cùng phối hợp, cứ lên Weibo là lại tâng bốc Bạch Diễn, còn forward lại doujinshi fan vẽ, fan gào khóc “chính chủ bón cơm chó”.

Bạch Diễn không thèm đáp lại, fan hâm mộ tặng cho Phạm Dương danh hiệu “Đệ nhất đẹp trai (fan cuồng) cún con công”.

Bạch Diễn kéo rất xa, mãi không thấy cp với Giang Trạm.

Mặt Giang Trạm chua lè như uống chục vại dấm.

Bạch Diễn buồn cười chọt chọt má Giang Trạm: “Anh yêu chấp gì trẻ con?”

Giang Trạm nghiêm mặt: “Anh không giận.”

Bạch Diễn phụt cười thành tiếng.

Giang Trạm biết mình không gạt nổi Bạch Diễn, hừ một tiếng: “Anh chỉ thấy thằng nhãi Phạm Dương này không có gia giáo tí nào, em từ chối như thế vẫn cố đi cọ nhiệt.”

Bạch Diễn suy tư xoa cằm: “Dựa theo lý giải của em, đầu óc cậu ta xài không nổi thôi.”

Thấy Bạch Diễn không hùa theo Giang Trạm nói xấu Phạm Dương, sắc mặt anh thối hơn không ít: “Em thích kiểu ấy à?”

Bạch Diễn nhìn Giang Trạm từ trên xuống dưới, cười híp mắt đáp: “Không, em thích đàn ông thông minh như sếp Giang.”

Giang Trạm thoáng thả lỏng.

Giang Độ ngồi ở ghế sofa đối diện, nhìn Bạch Diễn trấn an anh trai chỉ bằng một câu nói thì nhịn không nổi: “Anh à, cốt khí của anh đâu hết rồi?”

Sắc mặt Giang Trạm dành cho Giang Độ không hề tốt: “Bài tập làm xong rồi chứ?”

Giang Độ héo: “Đang làm ạ.”

Bạch Diễn cười cười: “Công việc của tôi đã giải quyết xong, sau nghi thức đính hôn sẽ kiểm tra bài tập của cậu Tứ. Cậu Tứ làm không xong bài tập tôi giao, haha…”

Giang Độ: “…”



Đơn phương cầu hôn biến thành “cùng cầu hôn nhau”, Giang Trạm và Bạch Diễn làm ổ bên nhau, bàn xem nên làm nghi thức ở đâu.

Hai người lựa chọn cặp nhẫn “Đến từ biển sâu”, Giang Trạm đề nghị cử hành trên du thuyền.

Bạch Diễn suy nghĩ rồi nói: “Khi em tới, em bị Mạnh Châu tập kích trên du thuyền đó.”

Giang Trạm lặng lẽ gạch bỏ sự lựa chọn này.

“Biển không thích hợp… Bầu trời thì thế nào?”

Bạch Diễn khẽ run lên.

Cậu nhớ Giang Trạm sợ độ cao, sợ tốc độ.

Cử hành trên trời, vận động các thứ, nói trắng ra là chơi nhảy dù.

“A Trạm, anh chắc chứ?”

Giang Trạm gật đầu, lấy bản đánh giá mình tìm được ra: “Có một công ty mở dịch vụ vận động trên không, gần đây có làm ăn với Tinh Hải nên anh có giới thiệu chi tiết đây.”

Bạch Diễn nhìn đến mục nhảy dù, ván trượt trên không, đủ thứ trò chơi trên không rồi nhíu mày.

Giang Trạm biết Bạch Diễn lo lắng gì, khẽ ho khan: “Anh không sợ độ cao mà.”

“A Trạm à, sợ độ cao dù không phải bệnh tật nhưng đặt trong hoàn cảnh quá mức kích thích có thể dẫn đến shock, ngất xỉu linh tinh đấy.” Bạch Diễn sợ hãi, “Đặc biệt là vận động mạo hiểm, em không muốn chưa kết hôn đã phải góa chồng đâu.”

Giang Trạm mỉm cười dịu dàng: “Em yên tâm, vì em nên anh sẽ không đánh cược chính mình đâu. Anh nói rồi, anh không sợ độ cao, anh sợ người anh yêu ở trên cao.”

Bạch Diễn nhướn mày.

“Anh biết, A Diễn của anh là người mạnh mẽ nhất trên đời này.” Giang Trạm khẽ vuốt ve tóc mai của Bạch Diễn, giọng nói trầm trầm, mang theo sự tin tưởng tuyệt đối, “Anh tin em có thể tự bảo vệ chính mình, vậy nên anh muốn cùng em trải qua cảm giác ở trên cao nhìn xuống hơn.”

Bạch Diễn chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn anh: “Cũng đúng.”

Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Em nghĩ, thật ra cũng không phải lo. Nếu anh gặp nguy hierm, em sẽ bảo vệ anh. Anh cứ yên tâm tận hưởng bầu trời đi.”

Giang Trạm ngẩn ra.

Từ khi còn nhỏ, anh đã cố gắng trở thành một người đứng ra che mưa chắn gió sừng sững.

Thời niên thiếu bảo vệ người mẹ yếu đuối, lớn lên bảo vệ tập đoàn chia năm xẻ bảy.

Lần đầu tiên có người nói với anh: Em sẽ bảo vệ anh.

Giang Trạm ôm Bạch Diễn vào lòng, dịu dàng thì thầm: “Ừ, anh tin em.”



Bọn họ quyết định tổ chức buổi “cùng cầu hôn nhau” tại khu ván trượt trên không.

Quản gia sợ hãi: “Giám đốc Giang? Cậu Bạch?”

Ông luôn lo lắng cho họ, nhịn thì nhịn nhưng vẫn phải khuyên nhủ: “Hai người có suy nghĩ lại không?”

Bạch Diễn thấy là lạ: “Suy nghĩ gì cơ ạ?”

Quản gia mới biết Bạch Diễn đang có em bé. Giang Trạm tín nhiệm nhất trong nhà không phải anh em Giang Độ – Giang Hoán, mà là ông quản gia già chăm sóc làm bạn với anh từ nhỏ.

Quản gia miễn cưỡng tiếp nhận sự bất đồng về cấu trúc cơ thể của Bạch Diễn, sợ hãi xong lại thấy vui mừng.

Ông nhìn Giang Trạm lớn lên, biết tính cách Giang Trạm, không mong chờ chuyện Giang Trạm yêu rồi kết hôn, càng không nghĩ đến ngày Bạch Diễn xuất hiện. Bạch Diễn là đàn ông nhưng ít nhất Giang Trạm không phải cô độc cả đời, không quan tâm đến chuyện con nối dòng nữa.

Như nhà họ Giang hiện tại vậy, chẳng cần có con cái dưỡng già.

Biết Bạch Diễn có em bé, quản gia mờ mịt một hồi lâu, sau đó xốc lại tinh thần mong chờ sinh mệnh mới chào đời.

Đàn ông mang thai, so với phụ nữ chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn.

Cậu Bạch đã vậy rồi còn đi chơi trượt ván trên không!

Quản gia uyển chuyển hướng đến bụng dưới của Bạch Diễn: “Thưa cậu Bạch, cậu nên chú ý đến thân thể mình…”

Ông hận rèn sắt không thành thép nhìn Giang Trạm.

Giám đốc Giang đúng là, biết mình sợ độ cao đã đành, sao đến cơ thể cậu Bạch cũng không để ý?

Bạch Diễn biết cơ thể mình ra sao chứ, có hệ thống AI theo dõi sát sao rồi. Hơn nữa cậu là người xuyên việt từ thời đại tinh tế tới đây, mấy thứ trò chơi mạo hiểm trên không đã là cái đinh.

Khóe mắt Giang Trạm lóe lên sự tự tin: “Bác yên tâm.”

Quản gia mờ mịt.

Qua hai ngày, chuyện Giang Trạm “yên tâm” cũng tới.

Bạch Diễn im lặng nhìn lồng thủy tinh vững chắc, bàn điều khiển rộng tầm 1m vuông trước mặt: “Sếp Giang à, đây là ván trượt anh bảo ấy hả?”

Bên dưới có hệ thống phun khí nhỏ, còn có đài điều khiển…

Đây không phải phi hành khí mini à?

Giang Trạm gõ nhẹ lên lồng pha lê, cây ngay không sợ chết đứng hài lòng gật đầu: “Đây là ván trượt.”

Bạch Diễn nhìn qua hướng dẫn sử dụng bản mềm.

Hệ thống phản lực, thiết bị thoát hiểm, toàn bộ đều tự động hóa, đề phòng lồng thủy tinh bị vỡ.

Khá khen, có ngã xuống thì cũng chỉ hơi choáng đầu thôi.

Bạch Diễn nhìn thấy không ít thứ quen thuộc: “Đây là sản phẩm mới của Tinh Hải nhỉ?”

Giang Trạm gật đầu: “Những năm gần đây trào lưu vận động mạo hiểm ngày càng thu hút người tham gia, rất nhiều người muốn thử trải nghiệm nhưng lại sợ nguy hiểm. Sản phẩm Tinh Hải mới nghiên cứu với mục tiêu giảm thiểu rủi ro khi tham gia trò chơi mạo hiểm, nhưng vẫn có thể tận hưởng mọi cảm giác kích thích nó mang lại.”

Bạch Diễn cạn lời: “Anh gọi quách nó là vận động ngắm cảnh đi.”

Giang Trạm không phản bác: “Người có can đảm dám luyện tập, vượt qua bản thân tham gia trò chơi mạo hiểm không nhiều.”

Bạch Diễn nhìn như muốn bỏ về, Giang Trạm giải thích thêm: “Thứ chuẩn bị riêng cho em có thể điều khiển trực tiếp thông qua thiết bị AI của em, thu lại lồng kính bên ngoài là y như ván trượt trên không rồi.”

Bạch Diễn sử dụng hệ thống AI đăng nhập bảng điều khiển, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, đã vậy thì em yêu cầu sếp Giang bồi thường cho em.”

Giang Trạm không chút do dự: “Em nói anh nghe.”

“Mai sếp Giang nghỉ mà nhỉ?” Bạch Diễn mong chờ vươn tay, “Chúng mình có thể ‘ấy ấy’ nguyên ngày rồi.”

Giang Trạm: “…”

Thật ra sau khi Bạch Diễn có em bé thì kỳ động dục cũng biến mất, ngày thường nhu cầu sinh lý cao thì cao, Giang Trạm dậy thì lần hai miễn cưỡng chiều được.

Thế nhưng Bạch Diễn ngày xưa để lại cho anh bóng ma tâm lý quá lớn, mỗi lần thấy cậu mỉm cười ngọt ngào thì thắt lưng anh lại nhói đau.



Lâu lắm mới cảm nhận được sự tự do trên bầu trời, Bạch Diễn vui vẻ xoay tới xoay lui, vui vẻ vỗ vỗ “xe ván trượt”.

Giang Trạm tỉ mỉ kiểm tra lại đồ bảo hộ cho cả hai. Anh tin thiết bị do chính mình tham gia chế tạo nhưng dù sao cũng đang ở vài nghìn mét trên không, Bạch Diễn lại đang có em bé, không thể không lo lắng.

So với chuyện này, anh dường như đã quên chuyện mình sợ độ cao.

Vài ngày trước huấn luyện viên đã cẩn thận dặn dò thứ hai người cần luyện tập khi tham gia trượt ván trên không, bên dưới cũng có đội cứu hộ sẵn sàng tiếp ứng rồi.

Bạch Diễn kiên nhẫn chờ Giang Trạm kiểm tra, đi tới cửa khoang, nhìn biển xanh thăm thẳm bên dưới.

Giang Trạm đeo kính bảo hộ, quay sang nhìn Bạch Diễn.

Bạch Diễn mỉm cười, bước một chân thì xe ván trượt đã chờ sẵn.

Cậu nhẹ nhàng nhảy lên cửa, cả ngời như chim ưng mạnh mẽ vút bay lên bầu trời.

Giang Trạm hít một hơi, trái tim đập bum ba la bum, sau đó cũng nhảy lên theo.

Con người sinh ra trên mặt đất kiên cố, chỉ khi chết đi thì linh hồn mới bay về Thiên Đàng.

Giang Trạm cảm giác hồn mình cũng lìa khỏi xác.

Bên tai không có gì ngoài tiếng gió rít gào, cúi xuống cũng xanh cả mặt.

Trước mắt Giang Trạm là một màu xanh trong veo.

Bầu trời hòa với biển rộng, thế giới dần trở nên mơ hồ.

Xung quanh toàn ảo ảnh, chỉ có người nọ là chân thật.

Giang Trạm tỉnh giấc.

Anh nhìn chằm chằm Bạch Diễn trước mặt.

Thình thịch, thình thịch…

Tiếng gió rít thay thế bằng tiếng trái tim loạn nhịp.

Giang Trạm cảm thấy lạ lắm.

Anh tưởng như nhịp tim của mình đã vượt qua cả giới hạn người bình thường, tốc độ lưu thông máu cũng tăng mạnh, thậm chí từng thớ thịt trong cơ thể cũng kêu gào hấp thụ năng lượng.

Đầu gối, mắt cá chân, từng khớp xương đều đau nhói, không phải đau do rèn luyện quá độ, giống đau khi cơ thể phát triển thời niên thiếu hơn.

Giang Trạm không biết mình bị làm sao, anh chỉ biết tinh lực, thể lực lẫn sức chịu đựng của anh tốt hơn một bậc, thoải mái khống chế xe ván trượt, bước từng bước về phía Bạch Diễn.

Bạch Diễn chú ý tới Giang Trạm, nhìn tốc độ Giang Trạm dần tăng lên thì mỉm cười khiêu khích.

So tài một lần nào.

Giang Trạm ngẩn ngơ. Anh vốn chẳng hứng thú gì với thi đấu, giờ như có thêm động lực.

Giang Trạm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốc độ phi hành khí, xông thẳng tới.

Phi hành khí như con rắn uốn éo, quấn quýt lấy nhau.

Chờ tới khi tốc độ dần chậm lại, giọng nói kinh ngạc của Bạch Diễn vang lên trong tai nghe: “Sao hôm nay sếp Giang dũng cảm thế?”

Giang Trạm: “Không thích à?”

Bạch Diễn nở nụ cười: “Thích chứ, sao lại không thích.”

Cậu bắt đầu ám chỉ: “Ở trên giường cũng dũng cảm thế thì tốt quá ~”

Giang Trạm: “…”

Giang Trạm nín thở, chỉnh lại đồ bảo hộ, móc ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong túi ra.

Có trọng lực hút bên dưới, hộp nhẫn vẫn vững vàng trên tay.

Bạch Diễn nhướn mày, làm động tác tương tự.

“Bạch Diễn.” Giọng nói Giang Trạm lớn dần, “Xin em hãy kết hôn với anh!”

“Giang Trạm.” Nụ cười trên môi Bạch Diễn càng tươi, “Xin anh hãy kết hôn với em!”

Trên bầu trời cách vài ngàn mét, trời xanh hoa làm một với biển rộng, mây mù tựa khói pháo hoa quẩn quanh, tiếng gió như tiếng vỗ tay chúc phúc, một cặp đôi hạnh phúc trao nhẫn cho nhau.

Câu chuyện tình yêu của họ sẽ vĩnh viễn được giữ và truyền theo làn gió.