Mạnh Phàm cảm thấy như được tái sinh, cảm xúc bị kìm nén suốt 5 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có thể giải tỏa được.

Nếu một người phụ nữ khác khiến anh phải chờ đợi như vậy, Mạnh Phàm đã đưa cho cô ta một khoản tiền và nói: “Biến đi, biến mất trước mặt tôi, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Nhưng Lục Lộ thì không thể. Cô là cô cả nhà họ Lục, phía sau còn có lão gia tử nhà anh chống lưng. Vì vậy sự tức giận và phiền muộn của anh chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Hứa Trí Hiên từng nói với anh rằng, chờ đợi một người phụ nữ là một điều đau khổ nhưng ngọt ngào. Khi bạn nghĩ về cách cô ấy ăn mặc cho bạn xem, khi bạn nhìn thấy vẻ ngoài thanh tú hơn bình thường của cô ấy, mọi cơn tức giận của bạn sẽ bị dập tắt bởi sự dịu dàng của cô ấy.

Mạnh Phàm trước kia không hiểu ý tứ của những lời này, lúc đó chỉ nghe thấy ba điều: thứ nhất Hứa Trí Hiên là một tên đào hoa và có nhiều mánh khoé; thứ hai, anh ta có rất nhiều thời gian, bởi vì anh ta đã đợi hơn 100 người phụ nữ; và điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, anh ta là một nhà thơ.

Nhưng hôm nay anh đã hiểu thêm một điều, Hứa Trí Hiên quả là một vị thần thánh. Rốt cuộc anh ta cần phải tự kiềm chế bản thân như thế nào mới có thể nhịn được nóng nảy không mắng chửi đánh người, mà cười ngọt ngào nhìn bọn họ mà không có ý kiến? Anh chỉ biết đợi năm giờ đồng hồ, anh rất muốn ăn thịt người, đặc biệt là thịt của người phụ nữ tên Lục Lộ trước mặt.

Lục Lộ nhìn vào đôi mắt đang bốc hỏa của Mạnh Phàm, cô vui mừng khôn xiết. Mặc dù cô không thể hiện gì trên gương mặt, nhưng trong lòng thì lại sướng sắp bay lên trời. Cô bình tĩnh: “Chúng ta có thể bắt đầu thảo luận về hôn nhân.”

Mạnh Phàm nhanh chóng vỗ tay, quản lí kiêm thư ký riêng của Mạnh Phàm – Tiểu Vương, kéo cơ thể mệt mỏi đưa tới một bản kế hoạch cung kính đưa cho anh.

“Cô Lục, tôi đã lên kế hoạch sơ bộ cho hôn lễ và chuẩn bị trước khi kết hôn. Cô có thể thay đổi tùy theo sở thích của mình.”

Lục Lộ ném tập tài liệu sang một bên mà không thèm nhìn: “Tôi không đến xem những thứ này. Huống hồ, những việc này chỉ cần giao cho nhân viên là được rồi. Chúng ta chỉ cần đi chụp ảnh cưới thôi. Nếu người của anh ngay cả những việc này cũng không thể làm tốt, còn cần người làm gì nữa? “

“Vậy thì, cô Lục, chiều nay cô định làm gì? Cô có biết cô đã làm tôi lỡ mất mấy hợp đồng rồi không?”

“Anh có thể gặp ai đó để đánh giá và phân tích một chút. Một buổi chiều anh nghỉ việc, tổn thất bao nhiêu tài sản, có thể nói với tôi. Miễn là kết quả không bị sai lệch quá lớn, tôi sẽ đền bù hợp lý. Nhưng tôi tin rằng tổn thất sẽ không quá một đô la.”

Lục Lộ nói, nhấp một ngụm Coca. Sau khi uống hết, cô mới nhận ra rằng đây là Coca chứ không phải trà tốt nhất mà mình muốn. Trước kia mỗi khi cãi nhau với mẹ, cô đều uống trà để bình tâm.

Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

Mạnh Phàm dám lấy tiền của cô, cô cũng dám dùng tiền đổ trở về. Dù sao, cho dù não của Mạnh Phàm không bình thường, anh ta cũng không dám lập danh sách. Muốn niêm yết thì không cần tính toán, đưa thẳng danh sách vào tay ông Mạnh, lúc đó còn không biết là ai bồi thường đâu.

“Vậy hôm nay sao cô lại ở đây hả bà cô? Khi nào đến chụp ảnh, đăng ký, kết hôn thì gọi điện trực tiếp luôn cho rồi!” Mạnh Phàm rõ ràng đã đến giới hạn, gọi cô bằng bà cô luôn rồi.

Lục Lộ cũng không tức giận, dù sao cô cũng 25 chứ không phải 52, những người khác còn nói họ ghen tị với tuổi trẻ của cô.

“Tôi chỉ có ba yêu cầu. Anh chỉ cần gật đầu, không cần hôn lễ, chúng ta trực tiếp đi đăng ký.”

“Cuối cùng cũng nói được câu ra hồn. Điều kiện gì?”

“Thứ nhất, tất cả mọi việc liên quan đến hôn lễ đều do nhà trai chịu trách nhiệm. Ngay cả việc viết và in, phát thiệp mời. Hơn nữa, hai nhà Mạnh Lục liên hôn, hôn lễ phải lớn chưa từng có, cả bầu trời toàn tiền, pháo hoa nổ không ngừng nghỉ.”

“Cô xác định cái việc nhỏ như vậy cũng gọi là điều kiện?”

“Tôi tin tưởng tài năng của anh mà!”

“Được thôi!”

“Thứ hai, vì sức khỏe sau này của tôi, tôi mong anh Mạnh có thể cho tôi xem giấy khám sức khỏe tiền hôn nhân để chứng minh rằng thể chất của anh hoàn toàn ổn và phù hợp để kết hôn. Tôi không muốn mắc bệnh truyền nhiễm gì đâu.”

” Chết tiệt! Cô nói lão tử có bệnh? Lão tử so với ai đều khỏe mạnh hơn! Ông đây không làm!

“Bỏ đi.”

“Chết tiệt!! Cô tưởng tôi muốn kết hôn với cô lắm chắc??? Tôi chưa muốn kết hôn với một người bị bệnh tâm thần đâu!”

Mạnh Phàm trong bộ vest đen tức giận bỏ đi, để lại Lục Lộ ngồi tại chỗ. Cô nhếch miệng, uống một hớp Coca. Ừm, thứ này không tồi!

————Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com——————————–

Mạnh Phàm “ được” Mạnh Triết áp tải đến bệnh viện vào ngày hôm sau.

“Chết tiệt! Con không bị bệnh! Tại sao con phải đến bệnh viện chỉ vì người phụ nữ đó?”

“Tiểu tử thối! Không bị bệnh cũng có thể đi kiểm tra. Tiểu cô nương làm như vậy là đúng. Hôm qua ta đã tra rồi, khám sức khỏe trước hôn nhân cũng thể hiện trách nhiệm với cô dâu tương lai của con đó! “

Vest đen số 1 hiểu ra: Tôi nói thế nào mà ông già phải kéo tôi bằng được để  đi học cách đánh máy ngày hôm qua, hóa ra là như vậy.

Số 2 ra hiệu: Ừ … Bây giờ là thời đại máy tính, dù lạc hậu đến đâu thì cũng phải biết gõ, đúng không?

Số 1: Hôm qua ông ấy đã vô tình chuyển tiếng Trung sang tiếng Anh mà ông ấy không chuyển lại được. Trên thực tế, Sogou rất tiện lợi, chỉ cần nhấn lại phím Shift.

(*Sogou: phầm mềm đánh chữ Trung Quốc)

Số 2: Ồ! Mình nói tại sao khi gõ luôn chuyển sang tiếng Anh và phải chuyển hết các phương thức nhập mới chuyển về tiếng Trung, hóa ra là do mình vô tình nhấn phím Shift!

Số 1: …

Một đám mù mà!

Mạnh Phàm bị kéo đi lấy một vài ống máu, một ít nước tiểu và đo chiều cao, cân nặng, huyết áp và nhịp tim của mình. Sau khi cuộc tổng kiểm tra kết thúc, một số cuộc kiểm tra đặc biệt đã được thực hiện.

” Tại sao lại bắt tôi cởi quần áo?”

“Không phải ông thấy tôi soái quá nên không kiềm được lòng mình chứ? Đúng là lão già rồi còn háo sắc.”

“Mẹ kiếp! Các người đều xấu xa, đừng cóđụng vào tôi!!!”

“Mẹ kiếp! Đem móng vuốt của các người bỏ ra!”

Cuối cùng, sau khi một số bác sĩ tham gia bị Mạnh Phàm, người đang vật lộn đánh đập, báo cáo khám nghiệm được đưa ra suôn sẻ. Kết quả xác nhận, Mạnh Phàm có sức khỏe tốt và hoàn toàn có thể đảm đương nhiệm vụ cách mạng cao cả đó là kế thừa dòng họ.

Sau khi tất cả kết quả kiểm tra được đưa ra vào buổi tối, Mạnh Phàm gọi điện cho Lục Lộ, nội dung như sau:

“Hôm nay tôi đã khám sức khỏe!”

” Đại ca à, nhìn góc dưới bên phải màn hình máy tính của anh.”  

“Sao?” 

“Ba giờ sáng, dù có bị AIDS thì ngày mai anh cũng có thể nói chuyện.”   

Tắt điện thoại, rút ​​phích cắm pin rồi ném trở lại giường ngủ tiếp…   

“Tôi không mắc bệnh AIDS—”   

Tiếng la hét của Mạnh Phàm vang khắp biệt thự.  

Ngày hôm sau, người hầu ngồi xổm trong góc tán gẫu với nhau—

A: Hôm qua Mạnh thiếu đi khám sức khỏe, nghe nói khám rất chi tiết, đến cả quần áo cũng bị lột sạch. 

B: Nghe nói rằng Mạnh thiếu đã bị bác sĩ của bệnh viện quấy rối tình dục trong buổi khám sức khỏe ngày hôm qua.   

C: Tôi nghe nói Mạnh thiếu bị bác sĩ trong bệnh viện quấy rối, sau đó phát hiện ra rằng bác sĩ bị AIDS..   

D: Tôi tưởng Mạnh thiếu nghi ngờ mình bị nhiễm AIDS nên mới đến bệnh viện kiểm tra?

E: Sao tôi nghe nói Mạnh thiếu đến bệnh viện khám do ở cùng với người đàn ông bị nhiễm bệnh? Người mà lên báo với Mạnh thiếu đấy!

       …  

N: Tôi nghe nói rằng Mạnh thiếu là người gay và mắc bệnh AIDS.   

M: Làm sao cậu biết?   

N: Anh ấy tự nói vào lúc nửa đêm.   

Lời đồn đã được sinh ra như vậy đó!

————————Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com———————-  

Một bản báo cáo y tế rơi xuống trước mặt Lục Lộ

“Cô hài lòng chưa?”

Lục Lộ cười: “Không ngờ anh lại đi thật. Thật ra tôi chỉ nói đùa thôi. Ai biết là anh không bình thường như thế.”

Mạnh Phàm muốn giết người.

“Tôi đi rồi. Là một cô dâu, cô cũng nên kiểm tra đó, đúng không? Tôi không muốn mắc bất kỳ căn bệnh nào trong cuộc hôn nhân này đâu.”

“Tôi biết anh muốn mà. Tôi đã chuẩn bị rồi. Hôm qua tôi đã kiểm tra rồi.” Cô lấy trong túi ra bản báo cáo bệnh án, nhẹ nhàng đưa cho Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm không thể hiểu thuật ngữ y tế chuyên môn, nhưng tóm lại, anh biết rằng người phụ nữ này đều bình thường và thích hợp để sinh con, đương nhiên, đứa trẻ không có vấn đề.

Đây vốn dĩ không phải kết hôn, giống như giao phối để sinh con thì đúng hơn.

“Được rồi, điều kiện thứ hai là cô hài lòng rồi, còn điều kiện thứ ba thì sao?”

“Tôi hy vọng địa điểm tuần trăng mật có thể do tôi quyết định.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không muốn ngay tuần trăng mật chồng tôi lại ở trên bãi biển ngắm những những người đẹp khác mặc áo tắm. Anh có kế hoạch đi đến Maldives ở đây không? “

” Thế nào? Sợ tôi cần người khác không cần cô?” 

“Ai u ~~ Không cần nói thẳng ra như thế ~~ Người ta hổ thẹn đó”

Sao lại còn làm cái hành động này nữa rồi? Mạnh Phàm rùng mình, nhanh chóng đồng ý yêu cầu của cô, cả hai thống nhất thời gian chụp ảnh cưới và tạm biệt nhau.

Đây là lần thứ ba họ gặp nhau.

Lần đầu gặp Lục Lộ, Mạnh Phàm dùng bữa, bọn họ đã chán ghét chết đi được, dùng lời lẽ công kích lẫn nhau.

Tối hôm đó, Mạnh Phàm đã xuất hiện rầm rộ trên các tờ báo lá cải và trở thành đối tượng YY của nhiều hủ nữ.

Lần gặp thứ hai với Lục Lộ đã khiến một nhóm người đợi cô trong năm tiếng đồng hồ, sau đó làm dấy lên những nghi ngờ nghiêm trọng về thể chất và khả năng của Mạnh Phàm.

Ngày hôm sau, Mạnh Phàm bị ông già đưa đến bệnh viện, bị nhiều bác sĩ lột trần và quấy rối tình dục … Sai rồi, đó là khám sức khỏe tiền hôn nhân.

Lần thứ ba gặp nhau, Lục Lộ đã ném cho Mạnh Phàm một bản báo cáo y tế mà anh không biết đó có phải là sự thật hay không, và nói với anh rằng địa điểm hưởng tuần trăng mật là do cô quyết định.

Lần này diễn ra quá suôn sẻ, Mạnh Phàm cảm thấy hơi khó chịu.

Ai quen Lục Lộ đều biết rằng nếu cô giáng cho bạn một đòn đau ngay tại chỗ, bạn sẽ không sao cả, chỉ cần bạn chịu đòn là được. Nhưng nếu cô không làm gì cả, điều đó chứng tỏ rằng bạn sẽ phải hứng chịu nhiều khổ sở hơn cả một trận đòn.

Cơn đau dài tồi tệ hơn cơn đau ngắn. Lục Lộ thấy rằng tất cả những gì cô đã làm không thể khiến Mạnh gia từ bỏ kế hoạch kết hôn, vậy thì cô chỉ có thể dùng dao mềm từ từ giết người thôi.