Khi Mạnh Phàm đang nổi trận lôi đình, Tô Cảnh lại thong dong tự tại mà thưởng trà, tâm trạng rất tốt!

Lịch sử tình bạn của anh với Mạnh Phàm có thể nói là lịch sử chiến tranh đẫm máu và nước mắt. Nhưng cả máu và nước mắt đó đều là của anh. Đó là lúc anh bị chó cắn khi lên ba, bị ngã từ trên cây cao xuống khi lên năm, bị cướp và đánh khi lên mười. Về phần Mạnh Phàm, là một “ông anh” hơn anh hai tuổi. Anh là người chạy đầu tiên khi thấy chó. Khi trèo cây, anh đã nói chỉ cần anh nhảy xuống, anh ấy sẽ đỡ được nhưng cuối cùng lại trượt tay. Khi bị cướp, chính anh không chịu trả tiền, cuối cùng người bị ăn đòn lại là anh.

Có thể nói, để quen biết Mạnh Phàm, Tô Cảnh đã tích nghiệp suốt 8 kiếp rồi.

Vì vậy, việc cạo trọc đầu này, trong thâm tâm của Tô Cảnh cũng không phải  bất lực và kháng cự như thể hiện trước mặt Lục Lộ. Thật ra, sâu thẳm trong lòng anh thầm vui mừng và hoan hô. Mạnh đại ngốc, cuối cùng anh lại kết hôn với khắc tinh của mình rồi. Ahahaha … khụ khụ khụ! Bị sặc rồi.

Không chỉ Tô Cảnh, cả đám người Lâm Thiệu Dương, bọn họ đều nhất trí tin rằng Lục Lộ là người tung ra tin đồn đồng tính của Mạnh Phàm, nhưng bọn họ vẫn che giấu giúp cô. Bọn họ đều hi vọng  Mạnh đại ngốc sau khi cưới sẽ bị nữ nhân này chỉnh. Lúc đó, bọn họ có thế yên tâm tìm phụ nữ được rồi ha ha ha…

Nếu ai mà còn không biết bạn bè là gì thì đây, đây chính là bạn bè đó! Bọn họ luôn nghĩ cách để biến cuộc sống hạnh phúc của bạn trở nên đen tối. Tất nhiên, điều này cũng là bởi vì cuộc sống của họ đã rơi vào tình trạng khốn khó kể từ khi gặp Mạnh Phàm…

Điều quan trọng nhất để xem xét phẩm chất của một người là xem người đó đã kết bạn với những người như thế nào. Đánh giá một màn trình diễn của Tô Cảnh, có thể thấy rõ Mạnh Phàm là người như thế nào.

Tô Cảnh thực sự rất vui, anh đã cạo trọc đầu Mạnh thiếu rồi, đây là điều trong mơ anh cũng không nghĩ tới! Điều tuyệt vời nhất là trong tương lai nếu Mạnh Phàm giải quyết việc này, anh có thể rơi nước mắt và nói: “Mạnh ca, em bị chị dâu ép buộc! Chị dâu chụp ảnh của em và bắt em phải làm chuyện này với anh! Mạnh ca, em thật sự không muốn làm việc này đâu!”.

Có người là kẻ thế tội, chuyện này thật tuyệt!

Vì vậy, Lục Lộ phải kết hôn với Mạnh Phàm, nếu không anh sẽ phá không cho Mạnh Phàm lấy ai cả! Ai dám chia rẽ mối quan hệ vợ chồng của họ, anh sẽ là người đầu tiên diệt tiểu tam.

Một ngụm uống hết ly trà trong tay, nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng – Tô Cảnh cầm điện thoại lên và nói: “Thiệu Dương, mình đã cạo đầu Mạnh Phàm rồi…”

Đó là cách mà tin tức lan truyền.

  -Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

“Gần một chút, lại gần một chút … Ừ, tốt lắm, chú rể ôm eo cô dâu đi. Ừ đúng rồi! Tốt lắm, cười nào, này …  Mạnh tiên sinh, không được rồi. Anh biết bây giờ đang chụp ảnh cưới chứ? Anh phải cho mọi người thấy anh rất hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn ghen tỵ ấy.” Nhiếp ảnh gia đã được hai nhà Mạnh Lục mời với giá trên trời – người đã cam kết sẽ cho ra một bộ ảnh tuyệt vời, nhìn Mạnh Phàm  với ánh mắt hung thần ác sát.

Lục Lộ trong vòng tay Mạnh Phàm, nở nụ cười hạnh phúc và ngọt ngào.

Còn người đang ôm Lục Lộ thì trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, ánh mắt như chuông đồng. Thay vì nói rằng anh đang chụp ảnh cưới, thà rằng anh đã nhìn thấy kẻ thù đã giết cha mình.

Tốt lắm. Hiệu quả phi thường tốt. Dù bây giờ Mạnh Phàm đang đội tóc giả trông rất đẹp trai nhưng Lục Lộ vẫn biết rằng dưới mái tóc dày của anh lại là một cái đầu trọc lốc. Quả đầu cạo trọc của một nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế phải nói là rất hoàn hảo.

Cô phải thêm dầu vào lửa, thêm nhiệt tình!

“Anh Mạnh, em biết anh không muốn lấy em, tâm trạng em cũng đang rất tệ. Nhưng anh xem, hôm nay em đẹp thế này, anh có thể cười được không?” Cô cố ý vuốt tóc, nhắc nhở Mạnh Phàm người đã thiết kế ra kiểu tóc hoàn mĩ này. Vừa lúc tạo ra hình tượng tương phản với anh.

Lúc Lục Lộ nói chuyện lại không uốn lưỡi lần nào cả. Điều này cho thấy tâm trạng cô nàng lúc này tốt thế nào.

Cũng may Mạnh Phàm không biết Lục Lộ là người khơi mào sự việc. Nếu không với tâm trạng hiện tại của anh, anh đã bóp chết vòng eo nhỏ nhắn của Lục Lộ rồi.

“Đợi lát nữa lại chụp!” Mạnh Phàm thản nhiên đẩy Lục Lộ ra, cầm điện thoại lên bắt đầu bấm phím điên cuồng.

“Xin lỗi, số mà anh gọi đã bị tắt máy …” Di động của Tô Cảnh tắt máy. Thật ra anh cũng đã cân nhắc đổi số điện thoại của mình rồi.

“Chết tiệt! Thiệu Dương, Tô Cảnh đâu rồi?”

“Tô Cảnh? Cậu ấy không phải đang làm tóc cho anh sao? Hiện giờ anh chụp ảnh cưới như thế nào rồi? Chúng tôi đang gấp rút đến đây. Mạnh Phàm kết hôn, chúng tôi phải theo dõi toàn bộ quá trình chứ… Đúng không, hô hô hô!”

“Mau chóng đưa tên khốn Tô Cảnh kia tới gặp tôi đi!!! “Giọng nói tăng lên tám decibel.

“Tô Cảnh, em không tìm được cậu ta. Đúng là thỏ khôn có ba hang, cậu ta trốn kĩ đến nỗi em không thể tìm được. Nhưng em sẽ mang cho anh một người. Đoán xem là ai?”  

“Tên gay kia!”

Thấy não anh không có hoạt động như vậy, Lâm Thiệu Dương trộm nở nụ cười, nói:” Đương nhiên không phải cậu ta. Trí Hiên đã trở lại rồi. Đừng nói nữa, em sẽ đến ngay đây. ”   

Đặt điện thoại xuống, Lâm Thiệu Dương lập tức nghiêm mặt nói với mọi người:” Hiện tại tâm trạng Mạnh thiếu không tốt lắm. Tốt nhất là đem nụ cười trên mặt mọi người giấu cả đi. Đừng để lộ ra ngoài, để cho anh ấy phát hiện chúng ta đều biết dưới tóc giả của anh ấy không có gì, chúng ta nhất định sẽ có cùng “đãi ngộ” với Tô Cảnh mất. ”   

Mọi người đồng loạt gật đầu, Lâm Thiệu Dương lúc này mới yên tâm.   

Cả nhóm bước vào phòng thu, thấy đầu của Mạnh Phàm đang bốc khói.  Lâm Thiệu Dương dẫn đầu cả nhóm ôm anh thật chặt.   

“Mạnh ca, hôm nay anh đẹp trai quá, không hổ là đích thân nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng thiết kế ra tay.”  

 Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

“Đúng vậy, tay nghề của Tô Cảnh thật tốt, nhìn Mạnh ca hôm nay đẹp trai quá.”   

“Anh đẹp tới nỗi em là đàn ông mà còn muốn gả cho anh. Hôm nay Tô Cảnh thật sự có công lớn rồi.” 

Khói trên đầu Mạnh Phàm sắp đốt cháy bộ tóc giả luôn rồi. Bọn họ cố ý, chắc chắn là cố ý. Bây giờ Mạnh Phàm tức giận bao nhiêu thì một thời gian nữa Tô Cảnh sẽ đau khổ bấy nhiêu. Nhìn thấy nỗi đau của người khác là niềm vui lớn nhất của họ. Còn về việc cô gái họ Lục đã nhiều lần xử Mạnh thiếu, đúng là đáng bị ngàn nhát dao.  Nhưng họ tin rằng nếu cô ấy dám làm thì sẽ có cách thoát được, nên họ không phải lo lắng về điều đó.   

Ngay khi mọi người đang cố đổ thêm dầu vào cơn giận dữ của Mạnh Phàm, một bóng người bước đến: “Sao lại kết hôn vội như vậy? Để kịp đám cưới của cậu, đoạn thời gian này tôi gần như kiệt sức rồi.”   

Nhìn thấy người này, Mạnh Phàm cuối cùng cũng nở một nụ cười, mở rộng vòng tay chào đón người bạn đã lâu không gặp.

Lâm Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm. Gọi Hứa Trí Hiên đến là đúng rồi. E rằng chỉ có một người có thể tiêu trừ cơn tức giận của Mạnh thiếu.

Hứa Trí Hiên cũng đồng thời dang hai cánh tay ra, hướng về phía Mạnh Phàm——-

Ôm người đang đứng phía sau – Lục Lộ một cái thật chặt.

“Sao em không đợi anh?” Hứa Trí Hiên nhìn Lục Lộ trìu mến.

Mọi người kể cả Mạnh Phàm đều sững sờ nhìn Hứa Trí Hiên hôn nhẹ lên trán Lục Lộ.

Nếu hành vi của họ là thêm một ít củi và châm lửa, thì hành vi của Hứa Trí Hiên chắc chắn là ném một quả lựu đạn vào cơn giận dữ của Mạnh Phàm.

Đầu anh thật muốn nổ tung rồi.