Buổi tối hôm đó Trình gia có thể nói là cực kỳ náo nhiệt, một cú điện thoại của cụ ông gọi gia đình bác hai đến, bảo là muốn ăn mừng diễn xuất hoàn mỹ của hai đứa nhóc kia.

Phải biết lúc xem diễn xuất thì bộ râu chữ bát của cụ ông kiêu ngạo đến hận không thể nhếch lên.

Người bạn nhỏ Bàn Đinh thì một bộ dạng u mê, không hiểu tại sao một buổi tối tất cả mọi người đều muốn cướp ôm nó, đều ôm một vòng mới bỏ xuống, nhưng thấy bộ dạng tất cả mọi người rất vui vẻ, nên nó cũng vui vẻ theo.

Tiểu công chúa Trình Đóa Đóa càng không ngừng vòng tới vòng lui như là bươm bướm cả đêm, lượn quanh đến ánh mắt mọi người chỉ có thể chuyển theo bé.

“Phi Phi, em nếm thử hương vị của nấm mèo này xem.” Quay đầu, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy chị dâu Chu Thanh Du đang mỉm cười nhẹ nhàng bưng một mâm nấm mèo đen xào đứng ở sau lưng cô, đũa trúc đen nhánh làm tôn lên ngón tay trắng nõn thon dài, làm chúng càng thêm xanh miết như ngọc.

Trong nháy mắt trong đầu Tôn Đào Phi không tự chủ được liền hiện ra một câu rất tục khí, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.

Theo bản năng nếm thử một miếng, Tôn Đào Phi hoàn toàn bội phục vị chị dâu này, cao đẹp như thiên tiên thì cũng thôi đi, tài nấu nướng này quả thực là muốn khiến cho tất cả phụ nữ ghen tỵ chết.

Ngắm nhịn chị dâu cười tươi trước mắt thật sâu, Tôn Đào Phi liền nhét một đũa nấm mèo lớn vào miệng trước mặt Chu Thanh Du.

“Chị dâu, nếu em là một người đàn ông nhất định giành vợ với anh hai.” Tôn Đào Phi phồng miệng mơ hồ không nói rõ được, thái độ cũng buồn bã vô cùng.

Chu Thanh Du khẽ mỉm cười, cười giỡn nói, “Vậy được, đời sau chúng ta liền làm vợ chồng, chẳng qua là đến lúc đó em cần phải chờ chị.”

“Chị muốn đi thay đổi giới tính, cưới em về nhà, sau đó để em ngày ngày nấu cơm cho chị ăn.”

Chu Thanh Du bật cười, gấp rút cười nói, “Em lấy chị, chính là muốn để chị làm đầu bếp cho em, bí mật nói cho em biết, ở nhà chúng ta đều là anh hai em nấu cơm đấy.”

Vẻ mặt Tôn Đào Phi thay đổi lớn, luếc nhìn anh hai Trình Phi Khải trong phòng khách, mặt không thể tin nhìn chằm chằm Chu Thanh Du. Lại một người phụ nữ vĩ đại có thuật chế ngự chồng, trong nháy mắt cô quyết định xem Chu Thanh Du là thần tượng thứ hai của cô.

“Phi Phi, cá của em cũng được rồi đấy.” Tôn Đào Phi vội vàng quay đầu, cá chần nước sôi của mình đã sôi trào đến bong bóng nổi lên.

Tôn Đào Phi buồn bực ngắm nhìn Chu Thanh Du, “Chị dâu, em nghĩ con cá này của em còn chưa chín.” So với thức ăn ngon của Chu Thanh Du, cô nghĩ cá chần nước sôi này của cô đoán chừng không có nhiều người cổ vũ. Sớm biết Chu Thanh Du làm món ăn ngon như vậy, lúc đầu khi Chu Thanh Du xung phong nhận việc thì cô nên nói là làm bữa tối cho mọi người không nên bêu xấu, chỉ ở bên cạnh giúp một tay là được. Đồng thời, Tôn Đào Phi cũng mau chóng làm ra quyết định, cô chỉ làm con cá này thôi, về phần còn dư lại giao cho chị ấy là được.

Chu Thanh Du buồn cười liếc nhìn em dâu có chút tính trẻ con, theo cô biết, em dâu này bình thường cũng là một người rất chững chạc, không biết vì sao ở trước mặt cô lại có chút trẻ con, bất quá, cô như vậy, cô ngược lại rất thích.

“Mọi người thường ăn món chị làm, em làm món mới mọi người sẽ thích hơn.”

“Vâng, hy vọng vậy.” Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười.

Cũng may cuối cùng, cá của Tôn Đào Phi cũng được mọi người hoan nghênh, khiến cho lòng có chút không quá tự tin của cô có được sự thỏa mãn thật lớn.

Buổi tối hôm đó người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa liền theo ba mẹ về nhà.

Buổi tối lúc ngủ, Bàn Đinh không thấy chị, mở mắt đen bóng nhìn chung quanh thật lâu, làm như không quá hiểu chị mấy ngày nay đều ở đây sao bây giờ lại không thấy.

Vuốt ve gương mặt mềm mịn của tiểu tử, Tôn Đào Phi thủ thỉ thù thì nói với tiểu tử, “Bàn Đinh, chị về nhà.”

Thằng bé đại khái là nghe hiểu lời mẹ mình nói, không nhìn chung quanh nữa, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực mẹ, không bao lâu liền phát ra tiếng ngáy hơi nhỏ.

Ánh trăng như nước chảy, lẳng lặng từ cửa sổ sát đất đổ xuống, bằng phẳng rộng rãi thư hoa, giống như là mặt gương sáng trong suốt, ánh sáng nhu hòa tự dưng làm cho người ta mê luyến say mê.

Nhưng tâm tình hơi hồi hộp của Tôn Đào Phi lại thành đối lập rõ ràng với ánh trăng nhu hòa điềm tĩnh này.

Hôm nay là ngày hai thằng nhóc diễn xuất đoạt giải, cũng là ngày đầu tiên Trình Phi Viễn chính thức diễn tập, video đã sớm gửi vào hộp thư của Trình Phi Viễn, chẳng qua là không biết bao lâu sau hắn có thể xem.

Cho dù mẹ chồng nói cho cô biết vô số lần, một năm Trình Phi Viễn có rất nhiều lần diễn tập lớn nhỏ, hơn nữa còn tuyệt đối không có nguy hiểm.

Tâm tình cô vẫn không kiềm chế được mà vô cùng lo lắng. Lần đầu tiên cô nếm được tư vị chờ đợi một người.

Nói thật, thật không dễ chịu, mỗi một ngày đều giống như sống một ngày bằng một năm, cả người đều giống như đặt ở trong lửa nóng để nướng, sẽ không khiến ngươi chết cháy, nhưng cũng làm cho người có chút buồn bực.

Bàn Đinh tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tình của mẹ không tốt chút nào, rất nghe lời không có quấn Tôn Đào Phi cả ngày.

Cuộc sống không thể coi là dễ chịu của Tôn Đào Phi nháy mắt đã qua đi một tháng.

Vì để không suy nghĩ lung tung nữa, Tôn Đào Phi phí hết tâm tư nghiên cứu ra các loại sản phẩm mới cho của hàng. Sự thật chứng minh, có bỏ ra thì có thu hoạch, dưới sự nỗ lực không chán của cô, cô mới nghiên cứu ra hai loại bánh pút-đing và bánh ngọt, được không ít khách hàng yêu thích. Mỗi ngày đếm tiền xanh đỏ, tâm tình lo lắng của Tôn Đào Phi, cũng thoáng chuyển tốt trong những lợi nhuận tốt đẹp này.

“Tiểu Lý, em thêm phô mai bị thiếu vào.” Từ phòng nướng ra ngoài, Tôn Đào Phi chỉ vào bàn phô mai đã trống không nói.

Xoa bả vai có chút đau nhức, Tôn Đào Phi đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, để làm tiêu tan đi thần kinh khẩn trương mệt mỏi của mình.

Ánh mặt trời ngày mùa thu lặng yên không tiếng động chiếu vào người, ấm áp đến khiến người ta buồn ngủ.

Không biết đã trải qua bao lâu, bởi vì cổ đau nhức, Tôn Đào Phi không thể không mở mắt ra, ngáp một cái, xoa cái cổ đại khái là ngủ trẹo gân rồi. Tâm tình của cô không khỏi phiền não không nói ra được.

“Chị Tôn, điện thoại di động của chị kêu suốt.” Tiểu Lý cầm điện thoại vẫn đang kêu không ngừng, đi chậm tới trước mặt Tôn Đào Phi đưa cho cô.

Lúc này Tôn Đào Phi mới nhớ tới, vừa rồi hình như cô để quên điện thoại ở phòng nướng.

Nhấn nút trả lời một cái, Tôn Đào Phi mới vừa đưa điện thoại lên, thanh âm vô cùng lo lắng của mẹ chồng liền vội vàng truyền đến tới, “Phi Phi, con mau về nhà đi, Phi Viễn bị thương ở trại lính.”

Nắm tay vịn cái ghế thật chặt, tận lực thả lỏng cảm giác đau đớn, Tôn Đào Phi hít hai cái thật sâu, hạ thấp giọng, tận lực để cho mình bình tĩnh hỏi, “Mẹ, anh ấy bị thương có nặng không?”

Vương Cẩn Ngôn dừng một chút, mang chút nhẹn ngào nói, “Mẹ cũng không biết rõ lắm, con mau về đây đi.”

Bỏ điện thoại trong tay xuống, Vương Cẩn Ngôn nháy mắt chảy nước mắt ra, nhưng lại lộ ra nụ cười như tiểu hồ ly. Đùa trêu chọc thằng nhóc đang chơi thật vui vẻ bên cạnh, Vương Cẩn Ngôn ôm tiểu Bàn Đinh tự nhủ, “Bàn Đinh, có em trai em gái, con cao thích không?”

“A, a.” Tiểu tử a a hai tiếng, coi như là trả lời vấn đề của bà nội, có em trai em gái, nó đương nhiên là rất vui.

Bà đương nhiên là biết con trai mình bị thương không phải quá nặng, hai đứa trẻ này rõ ràng đều có ý tứ với đối phương, người làm mẹ như bà đương nhiên phải thức thời đẩy một cái, nếu không cháu ngoan của bà phải chờ tới ngày tháng năm nào.

“Con lập tức trở về, mẹ, mẹ đừng lo lắng quá.” Tắt điện thoại di động, Tôn Đào Phi chán chường rũ tay xuống.

Nhanh chóng ổn định tâm tình của mình, Tôn Đào Phi càng không ngừng tự nói với mình: “Tôn Đào Phi mày không thể sợ.”

Vừa thấy được con dâu mình trở lại, Vương Cẩn Ngôn lập tức đổi lại một bộ vẻ mặt đau khổ lo lắng trùng trùng.

“Mẹ, đừng lo lắng, Phi Viễn sẽ không có chuyện gì.” Rút một tờ khăn giấy đưa tới trong tay mẹ chồng, Tôn Đào Phi tâm hoảng ý loạn miễn cưỡng an ủi.

Lau khô nước mắt, Vương Cẩn Ngôn đưa tấm vé máy bay đã chuẩn bị tốt vào trong tay Tôn Đào Phi, “Phi Phi, đây là vé máy bay đi thành W vào hai tiếng sau, con nhanh chóng lên phòng dọn dẹp đồ đạc đi.”

Gật đầu một cái, Tôn Đào Phi nhanh chóng chạy trở về phòng, không tới 20' liền thu thập xong ít đồ.

Bàn Đinh vừa thấy Tôn Đào Phi giơ cái túi lên, liền quay thân thể nhỏ bé, thẳng nhào về phía cô. Lần trước mẹ chính là mang thứ này, sau đó thật lâu nó cũng không gặp được mẹ, hiện tại mẹ nhất định lại muốn rời đi, nó không muốn, nó muốn đi cùng mẹ.

“Mẹ, lần này con mang Bàn Đinh cùng đi.”

Nhận lấy con từ trong ngực mẹ chồng, Tôn Đào Phi hung hăng hôn hai cái, có thằng nhóc này đi cùng đối với cô mà nói cũng là một loại gửi gắm tốt. Với lại, cảnh tượng con trai không nhận mẹ lần trước, cô không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

“Nhưng...” Vương Cẩn Ngôn có chút do dự không quyết, lần này con dâu đến trại lính, nếu như Bàn Đinh ở đó, hai đứa chúng nó này làm sao tạo ra cháu của bà được.

“Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho Phi Viễn và Bàn Đinh, mẹ yên tâm.”

Vương Cẩn Ngôn thỏa hiệp gật đầu, thái độ của con dâu kiên quyết, bà cũng không thể miễn cưỡng nữa, không yên tâm giao phó nói, “Vậy con chú ý thân thể, không nên để mình quá mệt mỏi.” Nói đôi câu với mẹ chồng, ôm con trong lòng, Tôn Đào Phi liền bước nhanh như bay ra cửa.

Vừa xuống máy bay, thật xa, Tôn Đào Phi đã nhìn thấy người trong trại lính tới đón cô.

Hai người trẻ tuổi kia vừa đến trước mặt Tôn Đào Phi, cô đã bắt tay áo một người không thể chờ đợi hỏi nói, “Thế nào? đoàn trưởng các em không sao chứ?”

“Chị dâu, đoàn trưởng không bị thương nặng lắm đâu, chị yên tâm.”

Nghe vậy, lòng hoảng hốt từ lúc biết được tin tức đến giờ của Tôn Đào Phi coi như từ từ an định xuống.

Bình tâm lại, Tôn Đào Phi mới phát hiện, đôi mắt đen bóng của tiểu tử đang lấp lánh có thần nhìn chằm chằm vào bộ quân trang màu xanh biếc.

Khoảnh khắc thấy Trình Phi Viễn đang mỉm cười với mình, thần kinh căng thẳng của Tôn Đào Phi mới hoàn tòan thả lỏng.

Ôm con, Tôn Đào Phi giống như bãi bùn nhão nghiêng người dựa vào cạnh giường.

“Tên khốn kiếp này.” Dựa theo hai cánh tay bị thạch cao cố định của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi đấm nhẹ một cái, nước mắt ào ào rơi thẳng xuống giống như dòng suối nhỏ.

“Mẹ!” Tiểu tử thấy Tôn Đào Phi khóc, ủy khuất kêu một tiếng, chu miệng một bộ muốn khóc.

“Vợ, em đừng khóc nha, em xem hiện tại anh không thể giúp em lau nha.” Trình Phi Viễn liếc mắt hai cánh tay bó thạch cao của mình, trêu chọc nói.

Nếu như hiện tại tay hắn còn lành lặn, Trình Phi Viễn chỉ muốn làm một chuyện, chính là ôm người phụ nữ trước mặt - vợ của hắn thật chặt vào trong ngực, để bình ổn đủ loại cảm giác phức tạp vừa chua vừa chát lại ngọt trong lòng mình.

Tôn Đào Phi trợn mắt nhìn Trình Phi Viễn một cái, lau khô nước mắt, liếc nhìn bộ dạng ngu xuẩn hai cánh tay bị băng bó treo lên của người khác, nín khóc mỉm cười.

“Làm sao vậy?” Tôn Đào Phi có chút đau lòng hỏi.

Trình Phi Viễn cười ha ha, nhìn chằm chằm cặp mắt Tôn Đào Phi, ánh mắt quét mắt cánh tay trái, “Cái này là em trai em, binh tốt của anh ban tặng. Về phần một cánh tay khác, là tên tiểu tử Chu Thành Phi kia, diễn tập thua, không phục nên muốn một mình đấu với anh mà không cẩn thận bị gãy.”