Giang Nhan từ nhỏ đã biết mình khác biệt, không giống người thường, bởi vì cô luôn có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, tất nhiên cũng có chỗ tốt nhưng cũng mang đến cho cô rất nhiều phiền phức.
Dù ở độ tuổi nào cũng sẽ có người mang ý đồ xấu, trong thế giới của cô chỉ có hai loại người, loại thứ nhất hoàn toàn là người xấu, loại thứ hai là tốt xấu lẫn lộn.
Ở một khía cạnh nào đó, loại người thứ hai không thể xếp vào loại người xấu, họ có nhiều chỗ tốt nhưng cũng có những mặt tối ở mức độ khác nhau.
Vì vậy, cô ấy chưa bao giờ gặp một người nào nội tâm đơn thuần và tỏa nắng.
Thiếu niên trước mắt thực sự rất sạch sẽ, bất luận là dung mạo hay ánh mắt, đều không có một chút tạp chất.
Giang Nhan biết trẻ em ngày nay có thể ăn mặc đẹp, nhưng vẻ ngoài của chúng dù có sạch sẽ đến đâu thì đôi mắt của chúng cũng không thể hoàn toàn trong sáng.
Sự thuần túy của cậu lại giống như trời sinh.
Trong vòng tròn hiện tại của cô, chưa có người người sạch sẽ như vậy.
Tuổi trẻ thật tốt.
Cô mím môi: "Cám ơn."
Đôi môi nam sinh cũng hơi nhếch lên một đường cong xinh đẹp: "Không có gì."
Cậu chỉ một phương hướng, sau đó cùng bạn học rời đi.
Giang Nhan đi theo đường họ chỉ, sau đó cô nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm Đan, khi cúp máy thì hai cậu học sinh đã vào tòa nhà dạy học.

Giang Nhan cùng bọn họ tiện đường, hỏi xong liền nhận được Đan chủ nhiệm điện thoại, cắt đứt thời điểm, kia hai cái học sinh đã tiến khu dạy học.
Chủ nhiệm Đan đã đón cô ở tầng dưới, nhiệt tình bắt tay ngay khi gặp cô: "Viện trưởng Giang, cô đã đến rồi.

Rất cảm ơn cô đã bớt thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến giúp đỡ."

Trước đây Giang Nhan và ông ấy chỉ liên lạc qua điện thoại, bề ngoài ông ấy đầu hói, bụng bia, mặt mũi hiền lành.
"Chào chủ nhiệm Đan."
"Tôi rất mong cô đến." Vẻ mặt của Đan Khu đã nhẹ nhõm không ít: "Chúng ta vào văn phòng rồi nói chuyện cụ thể."
Giang Nhan cùng ông lên lầu, trong giờ học, một số phòng học truyền đến âm thanh đọc sách, cuộc sống trung học đã trôi xa cô từ lâu giờ lại hiện rõ.

Văn phòng Đan Khu chỉ có hai bàn, ngoài ra còn có một nữ giáo viên khác.
Đan Khu giới thiệu với cô: "Viện trưởng Giang, đây là chủ nhiệm giảng dạy của chúng tôi, thầy Lý."
Giang Nhan bắt tay với đối phương, chào hỏi xong, Đan Khu đã mang một chiếc ghế đến cho cô ấy ngồi.

Giám đốc Lý rót cho cô một tách trà.
So với Đan Khu hòa ái dễ gần, thầy Lý khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc ngắn gọn gàng.
Cả hai người đều khách khí với Giang Nhan, lấy ra những tư liệu liên quan và đi thẳng vào vấn đề: "Viện trường Giang, đây là thông tin của những đứa trẻ đó, mời cô xem."
Giang Nhan tiếp nhận và lật xem.

Thông tin đã được gửi cho Giang Nhan một tuần trước, Đan Khu bổ sung thêm một số ý đơn giản: "Viện trường Giang, trước khi cô chưa đến đây, tôi có một số điều muốn nói với cô nhưng nói qua email thì không ổn.

Trên thực tế, ảnh hưởng của những việc này ác liệt hơn đã trao đổi.

Không chỉ đơn giản bắt nạt trong khuôn viên trường, thủ đoạn chính của những học sinh đó là tẩy não về mặt tinh thần.

Mười ngày trước, tức là vào ngày 22 tháng 9, những học sinh bị thương đó đã tập trung tại sân chơi để tổ chức một nghi thức, mấy tên côn đồ bên ngoài cũng trèo tường tham dự.

Chúng tôi đã kiểm tra tất cả, chúng không bị đánh thuốc mê hay tiêm thuốc, bước đầu chúng tôi nghi ngờ bị chúng bị người ta kiểm soát tinh thần, thao túng tâm lý.
Nếu là mâu thuẫn nhỏ thì cũng dễ giải quyết, nhưng tinh thần có vấn đề lại chuyện lớn.

Đó là căn bệnh không thể diệt trừ.

Bên cảnh sát đã thay phiên nhau thẩm vấn nhưng không ai chịu nói ra sự thật.
"Những đứa trẻ đó hiện tại ở đâu?"
"Tình tiết tương đối nghiêm trọng nên mấy đứa học sinh đang ở nhà đợi, hai trong số chúng vẫn đi học."
Tôi đã xem video.

Họ đang bắt chước một số loại nghi lễ.


Tôi đã kiểm tra các cuốn sách liên quan, nhưng tôi không thể tìm ra nguồn gốc ý nghĩa của những cử chỉ đó.

Để tiện đưa ra đánh giá, tôi muốn gặp hai học sinh đó và trò chuyện một chút."
Chủ nhiệm Đan lộ vẻ khó xử: "Viện trưởng Đan, chúng tôi đã gặp qua những học sinh đó, chúng rất bài xích.

Chúng tôi càng hỏi, trạng thái tinh thần của chúng càng kém, nếu lại gặp mặt trực tiếp, có lẽ sẽ k1ch thích chúng."
Chủ nhiệm Lý cũng nói: "Chúng tôi mong muốn điều tra sự thật mà không làm phiền những học sinh đó."
Giang Nhan không trả lời, chỉ ra điểm chung trong tài liệu: " Những học sinh gây rắc rối đều xuất thân từ gia cảnh không tồi."
"Đúng vậy." Đan Khu âu sầu:"Đây mới là chỗ khó của chúng ta, nếu muốn trao đổi với học sinh đó, còn phải xin phép phụ huynh."
"Mặt khác, những phụ huynh đó không muốn thừa nhận con mình có vấn đề về thần kinh vì vấn đề mặt mũi mà đổ hết lỗi cho nhà trường, không ngừng tạo áp lực."
"Vậy giữ nguyên kế hoạch ban đầu đi." Giang Nhan đóng tài liệu lại: "Địa điểm gây chuyện ở đâu, ông có thể chỉ cho tôi không?"
Đan Khu đứng dậy: "Đương nhiên có thể."
Giang Nhan, Đan Khu, Lý chủ nhiệm cùng xuống lầu, lúc này đã là giờ ra chơi, học sinh không ngừng chào hỏi, cả người mồ hôi đầm đìa, nhìn như vừa từ tiết học thể dục trở về.
Giang Nhan tùy ý nhìn, thấy hai cậu bé kia một lần nữa, không mặc đồng phục, chỉ mặc áo ngắn tay.
Khi họ chạm mặt nhau, cậu bé vóc dáng cao lễ phép chào hỏi: "Chào thầy, chào chị ạ."
Giang Nhan gật đầu.
Đan Khu hỏi: "Mới vừa học thể dục về à?"
"Dạ."
Khi nam sinh đi ngang qua cô, câu rẽ sang một bên để nhường đường cho cô.

"Chị..."
Giang Nhan ngẩng đầu.

"Đây có phải là bông tai của chị không ạ? Nó bị rơi." Nam sinh duỗi tay đưa qua một chiếc bông tai.
Giang Nhan nhìn bông tai đó, sau đó chạm vào tai cô, không có.
"Là của tôi, cảm ơn."
Nam sinh đi xuống trả đồ cho cô.
Sau khi cầm lấy hoa tai, Giang Nhan nhìn lại, ngón tay cậu rất dài, đầu ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay cậu ấy, rất lạnh.
Trong tay cậu đang cầm một chai nước khoáng đông lạnh trên tay, chai được bao phủ bởi băng tan.
Sau khi trả lại đồ, nam sinh đi lên lầu, nam sinh còn lại nhìn Giang Nhan thêm vài lần nữa.

Ban đầu Giang Nhan không để ý, sau khi đi được vài bước, cô nhìn lên hành lang phía trên, thuận miệng hỏi: "Nam sinh vừa rồi tên là gì?"
"Hàng Án." Đan Khu mặt mày hớn hở, khó nén kiêu ngạo: "Cấp 3 năm 2, lớp 1 ban khoa học tự nhiên, đạt điểm tối đa trong nhiều kỳ thi."
Thầy Lý tiếp chuyện: "Không chỉ có thành tích học tập tốt, tài năng và thể thao cũng xuất sắc, lễ phép lại nghe lời."
"Hai người họ cùng lớp sao? Lúc tôi đậu xe, có hỏi đường họ."
"Cùng lớp, chiều nay lớp hai đứa có tiết học thể dục."
Lông mày Giang Nhan nheo lại.
Hai người đều học thể dục, nam sinh thấp hơn thì cả người ướt đẫm, mùi cơ thể nặng, nam sinh cao hơn lại khô ráo, cả người mát mẻ sạch sẽ.

Nếu thể dục xuất sắc, thời tiết lại nóng bức như vậy, sao người lại sạch sẽ?.