Giang Nhan chưa kịp nghiền ngẫm ý tứ trong ánh mắt của Triệu Cầm thì đã đến lúc tan học.
Trường trung học Minh Đỉnh được nghỉ hai ngày cuối tuần, vừa tan học học sinh đã háo hức ra về, khi chuông reo, mấy đứa học sinh đã thu dọn xong đồ đạc, chạy ùa xuống lầu.
Toàn bộ tòa nhà tràn ngập tiếng bước chân đinh tai nhức óc.
Tính cách của Hàng Án luôn từ tốn, cậu từ từ thu dọn đồ đạc khi mọi người đã đi được nửa đường.
Lối đi bên ngoài chật cứng người, Giang Nhan ngồi trong lớp, đợi ít người hơn mới rời đi.
Cô nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào Triệu Cầm, Triệu Cầm vẫn ngồi ở chỗ của mình không nhúc nhích, đang nhìn cô, khi ánh mắt chạm nhau liền nhanh chóng dời đi.
Thần sắc Giang Nhan thản nhiên.
Sau khi hành lang vơi người, cô ấy mang đồ đạc của mình đến văn phòng.

Chủ nhiệm Đan vừa tan dạy, tay cầm ly nước: "Bác sĩ Giang, có tiến triển gì không?"
"Trước mắt vẫn còn quan sát, để tuần sau theo dõi kỹ hơn."
Đan Khu nói không vội.

Không có cách nào, chuyện này không thể vội vàng, nhà trường không biết đã mời bao nhiêu chuyên gia tâm lý về tư vấn cho học sinh, nhưng đều không có tác dụng, Giang Nhan là hi vọng cuối cùng của họ.
Cần có thời gian để hiểu được trạng thái tâm lý của học sinh, bước đầu phải để học sinh buông lỏng cảnh giác, mới thâm nhập vào bê trong, hiểu sâu hơn.
Nóng vội không làm được gì.
Điều may mắn nhất là không có gì xảy ra trong tuần này.
Tuy nhiên, Giang Nhan có một tính cách lạnh nhạt, lại là người lớn, vì vậy Đan Khu không khỏi lo lắng về vấn đề khác: "Viện Trưởng Giang tiếp xúc giao lưu với các học sinh trong lớp ổn chứ?"
"Tôi nói chuyện với Hàng Án, Lăng Dũng nhiều hơn xíu."
"Hai học sinh này nhân duyên không tệ, Lăng Dũng nói nhiều, đặc biệt thích nói chuyện với các giáo viên nữ, cô có thể hỏi chuyện cậu ấy nhiều hơn."
Giang Nhan gật đầu.
"Khi nào cô về? Có muốn cùng nhau ăn cơm không?" Đan Khu khách khí hỏi.
"Chắc không, tôi về nhà ăn cơm."
Đan Khu cũng không khách sáo nữa.
Có thể ở lại trường trung học Minh Đỉnh mấy ngày liên tục, tính tình của Giang Nhan cũng tính là tốt, nhưng ông vẫn chưa quên lần đầu bị sạc một trận như nào.
"Chủ nhiệm Đan có biết Lục San không?"
"Có phải viện trưởng Giang đang nói đến đứa trẻ mắc chứng trầm cảm lo âu không? Sau khi tốt nghiệp cấp ba, câu bé theo học tại một trường đại học trong thành phố."
Giang Nhan hơi ngạc nhiên: "Chủ nhiệm Đan biết cô bé sao?"
"Trước kia cô bé là học sinh của tôi, hồi đó tôi là giáo viên ở Hình Trung, sau này mới đến trường Minh Đỉnh." Ông lắc đầu, "Khi đó gặp một học sinh như vậy đã đủ đau đầu, kết quả bây giờ còn đau đầu hơn.

Khi tôi đến đây, có nghe nói rằng sau này Lục San đã khỏi bệnh, một nữ sinh trong trường chúng tôi thích chơi với cô bé đó, học kỳ trước có đi ngang qua cổng bệnh viện tâm thần, bị bệnh nhân bên trong đánh đến gãy xương nghiêm trọng.

Sau đó, cô bé ấy cũng mắc bệnh tâm thần, lá gan rất nhỏ, phải ở nhà tĩnh dưỡng vài tháng."
"Lục San là bệnh tôi tôi đã chữa khỏi."
Đan Khu sửng sốt: "Thì ra cô là bác sĩ tâm lý của cô bé đó, thảo nào tôi nói sao cô bé đó có thể khỏi bệnh.


Khi tôi đang dạy cũng không nhận ra, sau đó tôi mới phát hiện Lục San có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, nhát gan không dám nói chuyện.

Sau đó nữa thì cô bé bỏ học.

Lúc tôi được chuyển đến đây nhận được rất ít tin tức từ cô ấy."
Ngừng một chút, ông cảm khái nói: " Học sinh ngày nay có vấn đề về tâm lý quá nhiều.

Cuộc sống tốt hơn nhiều so với thời chúng ta, nhưng sức chịu đựng tâm lý lại kém đi.

Giáo dục không chỉ dựa vào điểm số, cũng cần chú ý đến trạng thái tâm lý của học sinh.

"
Nói tới vấn đề tâm lý, Đan Khu có rất nhiều lời muốn nói, muốn học hỏi chút kinh nghiệm từ Giang Nhan.
6 giờ rưỡi, Giang Nhan rời đi văn phòng chuẩn bị về nhà, nhìn lớp A5, Lăng Dũng vẫn chưa ra khỏi cửa.

Chỉ còn vài học sinh ở trong tòa dạy học, Giang Nhan hỏi: "Lăng Dũng, sao em chưa về?"
Lăng Dũng quay đầu lại: "Cô Giang, anh còn chưa về ạ? Em đang đợi Hàng Án.

Hôm nay đến lượt tụi em trực nhật, cậu ấy xuống lầu đổ rác."
Giang Nhan gật đầu, không hỏi thêm nữa, chậm rãi xuống lầu, khi đến tầng ba cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ nhà vệ sinh.
"Hàng Án, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đây là chuyện giữa tao và Lý Giai Giai, ngươi đừng có xen vào, nghĩ mình học giỏi thì ghê gớm lắm à?"
"Người ta là học thần, có thầy cô chống lưng, có thể cáo trạng lên thầy cô đó."
"Các cậu đang làm gì? Nếu động tay chân tôi sẽ báo lên thầy cô."
"Lý Giai Giai cậu sao vậy? Kích động như vậy làm gì, yên tâm đi, tôi không nỡ đánh cậu."
Giang Nhan dừng chân lại, nhìn theo hướng ama thanh truyền đến, bên ngoài nhà vệ sinh các nam sinh đang vây quanh Hàng Án bắt đầu động tay động chân, Lý Giai Giai đứng bên cạnh vẻ mặt nôn nóng.
Lý Giai Giai thấy cô, giống nhìn thấy cứu tinh: "Cô Giang ơi, các bạn A13 bắt nạt tụi em.".