“Theo như chúng ta được biết, nếu xuất hiện búp bê trong phạm vi lớn thì đều sẽ có một động tác cố định, ví dụ như đang lái xe, đang liên hoan, hay là đang đứng yên một chỗ, thế nhưng hôm nay chúng tôi lại gặp được búp bê ở trên đường ——.

Đàm Tiếu nheo mắt, anh ta cười hì hì hai tiếng, cố tình xây dựng bầu không rùng rợn hơn.

“Những con búp bê mà chúng tôi gặp được…….

Không hề có một động tác thống nhất, mà lại ngã tứ tung trên mặt đất… Giống như… bị người ta cố ý ném trên đường!”
Mọi người trừng mắt, đưa mắt nhìn nhau.

“Là sao?”

Có người nghĩ mãi không ra: “Vì sao lại cố ý ném búp bê xuống dưới đường?”
Người bình thường muốn tránh còn tránh không kịp, tại sao lại gom một đống búp bê ở một chỗ xử lý? Huống chi, làm như vậy rất dễ lừa dối những người đến sau.

“Bởi vì không muốn có người đi vào con đường đó.

” Người đàn ông đeo mắt kính nói thản nhiên.

Mọi người bị một câu nói làm cho bừng tỉnh.

“Ai lại làm như vậy?!”
“ Mắc cái vẹo gì mà không cho người khác đi qua?! Sao mà lòng dạ ác độc quá vậy!”
“ Tốt nhất đừng để cho tôi gặp được những người đó, nếu không, tôi nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt mới thôi!”
“ Anh Tiếu, vậy các anh đã tìm thấy người ném mấy con búp bê kia chưa?”
Đàm Tiếu nhấc ngón cái lên, quẹt nhanh một đường dưới mũi mình, nụ cười đậm chất lưu manh.

“Đương nhiên, chẳng những tìm được, mà tôi còn dạy dỗ bọn họ một trận! Các anh thử đoán xem chuyện là thế nào? Hóa ra là có một đám người chiếm được xưởng gia công thực phẩm, đồ trong đó đủ để ăn tận mấy năm! Bọn họ sợ người khác đoạt lương thực, nên cố tình ném hết đám búp bê trong nhà ra đường, hù dọa những chiếc xe đi qua! Thế nhưng, bọn nó lại xui xẻo gặp phải tôi, tôi là anh Tiếu có đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh” cơ mà! —— Chà! Tôi ấy hả, tay trái đánh hổ dữ, chân phải đạp rồng bay! Đánh bọn họ đến mức “răng rơi đầy đất”! Đúng rồi! Có thấy đống đồ trên xe ngoài kia không? Tất cả đều là anh Tiếu tôi dẫn theo nhóm người anh Huy lấy từ xưởng gia công về đó!”
“Làm tốt lắm!!!”
Mọi người reo hò, đông loạt vỗ tay!
Trong một góc, thầy giáo Thừa u oán thở dài: “ Haizz , những người đó cũng chỉ vì muốn sống sót….


.


Có người nghe thấy, tức giận chỉ trích: “Thầy giáo Thừa, thầy nhìn lại mình xem, cái bệnh hay quản người khác lại tới nữa rồi à? Bọn người đó thiếu chút nữa là hại chúng tôi không thể ra ngoài được! Bọn nó muốn sống, chẳng lẽ chúng tôi thì không à?”
Thầy giáo Thừa cúi đầu, không biện giải gì thêm, chỉ là miệng vẫn thở ngắn than dài, dường như không ngừng cảm thán với hiện trạng cá lớn nuốt cá bé bây giờ.

Nhưng chút tức giận này, rất nhanh đã bị thay thế bởi bầu không khí vui mừng.

Người đàn ông đeo mắt kính phân công mọi người cùng chuyển những đồ ăn trên xe như thịt muối, lạp xưởng, vịt quay, cùng đống đồ ăn đóng hộp có thể xếp thành núi xuống.

Không khí càng náo nhiệt hơn, mọi người hưng phấn giống như đánh chiếm và được phân chia đồng ruộng của bọn nhà giàu vậy.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi cũng được chia cho một ít đồ ăn
Không biết có phải do đồng tình với Bạch Ấu Vi bị tàn tật hay không, mà cô được phân nhiều hơn một cái móng heo ướp tương so với mọi người.

Phân đồ ăn xong, người đàn ông đeo mắt kính nhắc nhở mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai trời vừa sáng là lên đường luôn.

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi trạm dừng chân, mỗi người đều vô cùng kích động.

Bọn họ xếp bàn ghế của phòng ăn thành một cái giường to ngồi chung, lấy tấm rèm cửa sổ dày và rộng kiểu châu âu ở nhà ăn làm khăn trải giường, nam nữ già trẻ cùng nằm song song bên cạnh nhau.


Mà Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc ngả ra đất nghỉ tạm ở siêu thị kế bên.

Đặt kệ để hàng nằm xuống chính là khung giường tạm thời, lại lót thêm thùng giấy đóng gói với thảm lông mềm mại ở trên, tuy rằng có hơi chắp vá, nhưng thoải mái hơn nhiều so với ngủ trong xe.

……
Ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống, ban đêm đắm chìm trong yên tĩnh
Bên ngoài cây lá xào xạc, người nằm bên trong lại trằn trọc trở mình khiến cho âm thanh cọ xát của vật liệu may mặc cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Bạch Ấu Vi nằm yên tĩnh, hơi nghiêng đầu là có thể thấy được quang cảnh của phòng ăn bên kia.

Có người mở điện thoại ra xem ảnh chụp của người thân, có người nhỏ giọng thảo luận kế hoạch sau khi rời đi, tiếng nói thì thầm ở nơi bóng tối, làm ban đêm càng tĩnh lặng hơn…
Thẩm Mặc ngồi ở một kệ để hàng khác, tay cầm một tấm bản đồ không biết từ chỗ nào nhặt được, nương nhờ ánh trăng mà xem thật cẩn thận.